Thương Lục đem ngón tay nắm thành quyền, cảm thụ được xúc cảm vừa rồi, y liền hiểu ra, cái gia hoả* kia vì cái gì một hai phải bắt y đi mua kẹo sữa, còn cố ý muốn đại bạch thỏ.
*Ý chỉ tiếng gọi chung để gọi người khác.
Không lay chuyển được tên kia, y đành phải đi siêu thị.
Sau đó, liền mua vài bịch.
Y mở ra một viên bỏ vào trong miệng, hầu kết lăn lộn.
Y nghĩ thầm, kẹo này thật ngọt a.
Lại nghiêng đầu đi xem Cố Ngôn, thấy cậu đang nghiêm túc nhìn cái gì đó, bên tai toàn là tiếng đọc bài lanh lảnh, nhưng lúc này y lại hoàn toàn không nghe thấy được bất kỳ một âm thanh nào.
Trong mắt, trong lòng.
Tất cả đều là tiểu nguyệt quý của y.
Là đoá hoa hồng nguyệt quý nở rộ trong lòng y.
Tươi đẹp mê người, là bảo bối y dành tình cảm chân thành nhất để đối đãi.
——là bảo bối của bọn họ.
Thời gian trôi qua thực mau.
Vương Tuyết không có đi học, trong ban cũng có vài người nữ sinh không có tới, cũng không có xin nghỉ, không biết tại sao lại đột nhiên trốn học.
Học sinh trong ban lại như là thấy nhiều thành thói quen rồi.
Không có một tia nghi hoặc.
Giống như đây là chỉ là một việc rất bình thường.
Cố Ngôn đi tới nhà ăn.
Thương Lục yên lặng đi theo phía sau cậu.
Dọc theo đường đi, Cố Ngôn nghe được rất nhiều lời nói.
Như là:
——bọn họ thật xứng đôi.
——a a a, vẻ mặt hai người bọn họ thật hợp nhau!
—— Thương Lục thật đẹp trai!
—— không nghĩ tới Cố Ngôn cắt tóc lại đẹp như vậy! Ta cũng phải đi cắt tóc thử!
Cố Ngôn: “……”
Vị bạn học này ngươi cho rằng cắt tóc là làm phép sao.
Thời gian hai ngày, Cố Ngôn đã tạo thành thói quen với loại sinh hoạt này, không khí vườn trường vẫn là rất tốt, cậu rất thích bầu không khí như vậy.
Hôm nay giữa trưa, khi đang ăn cơm, 001 biến mất mấy ngày rốt cuộc xuất hiện.
[Ngôn Ngôn, ta đã trở về rồi đây!]
[Ô ô ô ô, ta rốt cuộc được giải thoát!]
Cố Ngôn: “Ngươi sao lại biến mất nữa vậy?”
001 khóc lóc kể lể: [Ta lại bị nhốt lại! Nói ta không phải một cái hệ thống đủ tư cách! 001 không phục, liền cãi cọ vài câu, sau đó liền bị giáo huấn một cái! 001 thật đáng thương a……”
Cố Ngôn không để ý nó.
Một lát sau, 001 liền bình thường trở lại.
[Ngôn Ngôn, nhiệm vụ tới, mời chú ý kiểm tra và nhận nha ~]
[Tóm tắt: Ở trong trường học phát sinh một sự kiện kỳ lạ, trong rừng cây nhỏ cạnh trường học xuất hiện mấy cỗ thi thể không đầu, miệng vết thương không giống như thương tích do con người gây ra.
Mời người chơi chú ý an toàn.]
Cố Ngôn: “Chỉ nhiêu đó?”
001: [Đúng vậy ~]
[Ngôn Ngôn, đây là nhiệm vụ.]
[Họ tên: Cố Ngôn 8692
Thiên phú: “Nhất tiếu khuynh thành”
Điểm: 100
Thẻ bài: 1
Thế giới hoàn thành: 1/?
Thế giới thất bại: 0
Cấp bậc: 0/5
Nhiệm vụ chính: Tìm ra hung thủ gϊếŧ người và nguyên nhân bị hại.
Nhiệm vụ phụ: Không rõ.]
“Sao không có số lượng người chơi?”
[Ngôn Ngôn, cái này ta cũng không rõ ràng lắm, có khả năng thế giới này chỉ có một mình ngươi thì sao?]
Cố Ngôn lắc đầu, cảm thấy việc này không đơn giản như vậy.
Thương Lục ở một bên thấy Cố Ngôn kẹp lên một khối xương sườn, liền bất động, không khỏi hỏi: “Cơm không hợp khẩu vị của ngươi sao?”
“Không có,” Cố Ngôn lấy lại tinh thần: “Ta đang suy nghĩ chút chuyện.”
“Chuyện gì vậy?” Có thể làm ngươi xuất thần như vậy.
Ánh mắt Thương Lục ở nơi Cố Ngôn không nhìn tới.
Âm trầm đen tối.
——không thể.
——không thể có chuyện khác đến chiếm lấy tâm trí của ngươi được.
Khoé miệng y gợi lên một độ cung.
Vô cớ làm người khác cảm thấy sợ hãi.
——tiểu nguyệt quý lại không nghe lời rồi.
“Chuyện học tập.”
“Ta đang nghĩ, như thế nào mới có thể nhanh chóng nâng cao thành tích.”
Nụ cười bên khoé miệng Thương Lục cứng lại.
Nhìn thần sắc nghiêm túc của Cố Ngôn.
Trầm mặc chớp mắt một cái: “Ta có thể dạy ngươi.”
Cố Ngôn gật đầu, nói: “Vậy cám ơn ngươi.”
Sau khi trở lại phòng học.
Cố Ngôn hỏi 001: “Chuyện xưa bắt đầu rồi sao?”
001: [Dựa theo thủ tục là ta không thể nói, như ai biểu ta thích Ngôn Ngôn như vậy làm chi ~]
[Đã bắt đầu rồi, trong nháy mắt khi nhiệm vụ được thông báo, chuyện xưa liền bắt đầu.]
“Ngươi có biết 002 không?”
001 hừ một tiếng: [Ta biết a, đó chính là hệ thống máu lạnh không có nhân tính! Là hệ thống già trong giới hệ thống của chúng ta!]
[Ngôn Ngôn, ngươi không biết đâu, nó đặc biệt đáng giận……]
Nghe 001 lải nhải nói bậy về 002, Cố Ngôn không biết nên nhắc nhở nó như thế nào.
Việc 002 cũng ở trong đầu cậu a.
001 nói trong chốc lát, đột nhiên im bặt.
Cố Ngôn thử hô vài tiếng, không nghe được đáp lại.
Trong lòng hiểu rõ, liền đem tâm tư đặt lên chuyện học tập.
Đã từng làm học bá.
Việc Cố Ngôn muốn nâng cao thành tích là phi thường thuận buồm xuôi gió.
Chỉ là, sách giáo khoa ở thế giới này, cư nhiên cùng thế giới kia của cậu không có giống nhau, có chút nội dung cũng thay đổi, cậu phải tốn không ít công sức, mới có thể miễn cưỡng hiểu được.
Thời điểm tan học buổi chiều.
Có phụ huynh học sinh tới tìm hiệu trưởng.
Nói con của bọn họ bị mất tích.
Hơn nữa con của mấy người phụ huynh đó.
——đều ở ban hai.
Thầy chủ nhiệm của ban hai cùng với hiệu trưởng, ra mặt giải thích với phụ huynh của những học sinh đó.
Một phen lời nói qua lại.
Mới biết được, mấy người học sinh kia, đã ba ngày không có đi học, thầy chủ nhiệm cũng không nhận được giấy xin nghỉ phép.
Học sinh ban hai mất tích.
Chuyện này lấy vận tốc ánh sáng truyền bá ra khắp trường học.
Cố Ngôn liền biết được chuyện này.
Tâm cậu chùng xuống, biết cốt truyện đã bắt đầu rồi.
Chính là bối cảnh chuyện xưa chỉ được kể một cách mơ hồ, ngay cả số lượng người chơi cũng không được đề cập đến, chỉ thông báo rằng trong rừng cây nhỏ cạnh trường học xuất hiện mấy cỗ thi thể không có đầu.
Thương tích trên người thi thể không giống như do người gây ra……
Vậy chính là có “Đồ vật” làm bọn họ bị thương?
Là cái đồ vật tối hôm qua cậu gặp được sao?
Thương Lục nhìn Cố Ngôn lại đang thất thần.
Đè nén cảm xúc sắp phun trào trong lòng.
Y thấp giọng cười cười.
——tiểu nguyệt quý lại không ngoan.
——là phải bị giáo huấn.