Tiến vào bên trong căn phòng.
Bật đèn lên, Cố Ngôn bỗng nhiên hiểu được tại sao tính cách của nguyên chủ lại nặng nề như vậy, tất cả đều có nguyên nhân, trong phòng chỉ có tổng cộng hai màu sắc đó là đen và xám, thậm trí đồ vật trang trí bên trong cũng rất ít.
Lại đi vài bước liền đến phòng ngủ.
Phòng ngủ cũng mang lại cảm giác áp lực như thế, thời gian dài ở trong hoàn cảnh như vậy, trách không được nguyên chủ lại trầm mặc hướng nội như vậy.
Còn sẽ thích phải một nam sinh rộng rãi nhiệt tình ấm áp như Lý Thự vậy.
Sau khi rửa mặt xong, leo lên giường nằm.
Cố Ngôn mới có thời gian hỏi 001: “001, vì cái gì ta lại đến nơi này sớm như vậy, còn có cái thứ vừa rồi là cái gì?”
Hệ thống cực kỳ lãnh đạm lên tiếng: “Quyền hạn người chơi không đủ, không có biện pháp biết được.”
Cố Ngôn suy nghĩ vừa chuyển: “001?”
Hệ thống: “Người chơi, ta là 002.”
002?
Có hai cái hệ thống?
Không có được tin tức mình muốn biết, ngược lại được cho biết còn tồn tại một hệ thống khác.
Cố Ngôn cảm thấy dung lượng não của cậu dường như không đủ xài.
Cậu nói mà, vì cái gì 001 khi thì nhiệt tình khi thì lãnh đạm như vậy, thì ra là do có hai cái hệ thống.
Nhưng chúng nó vì cái gì đều ở trong đầu cậu?
002 có quan hệ như thế nào với 001?
001 thì thiên về nhân tính hoá nhiều hơn, còn 002 thì giống như là một cỗ máy móc lạnh băng không có tình cảm, nói chuyện cũng bất cận nhân tình*.
*Ý chỉ: không có tình người, không để ý đến quan hệ tình cảm.
So sánh cả hai, cậu vẫn là thích 001 hơn.
Ngày hôm sau, thời điểm đồng hồ báo thức vang lên, Cố Ngôn còn có vài phần ngây ngốc, một lát sau, mới mơ mơ màng màng nhớ tới chính mình là đang ở trong thế giới trò chơi.
Sau khi rửa mặt xong, cậu ước chừng thời gian.
Sau đó liền lẩn vào dòng người đi nhà ăn mua cơm.
Thời điểm này nhà ăn cũng không quá đông đúc, qua vài phút liền đến lượt Cố Ngôn, cậu đã thật nhiều năm không có ăn qua nhà ăn của trường học, nhất thời cảm thấy có chút mới lạ.
Sau khi lấy hai cái bánh bao một chén canh, cộng trên một quả trứng gà, cậu bưng mâm đồ ăn đi tìm một vị trí gần cửa sổ ngồi xuống, chưa ăn được mấy miếng, bên người liền có người ngồi xuống, nghiêng đầu nhìn qua liền nhìn thấy, là bạn cùng bàn mới tới ngày hôm qua.
——Thương Lục.
“Không ngại ta ngồi nơi này đi?”
Thương Lục buông mâm đồ ăn, mỉm cười nhìn Cố Ngôn.
Nhưng Cố Ngôn lại không có từ trong mắt Thương Lục nhìn ra được một tia ý cười, ngược lại lộ ra một cỗ lãnh đạm, nhưng vừa nhìn lại, vẫn thấy trên khuôn mặt ấy là một tầng ý cười.
Cậu nuốt cơm trong miệng, nói: “Nếu không muốn cười liền không cần cười, thực xấu.”
Lời vừa ra khỏi miệng, cậu cũng là cả kinh.
Lấy tính cách của cậu, căn bản là sẽ không đối với “Người xa lạ” mới gặp mặt được một lần liền nói ra loại lời nói chỉ có thể nói với người thân cận như vậy.
Thương Lục bỗng phì cười ra tiếng một cái, y thuận theo mà nói: “Nghe ngươi, không cười.”
Ngay sau đó, độ cong bên môi Thương Lục hạ thấp xuống vài phần, ngược lại làm người ta thấy rõ được bên trong đó chứa vài phần ý cười thật lòng.
Hai người đều đang yên lặng ăn cơm.
Bỗng nhiên, Thương Lục cảm thán một câu.
“Ngươi hôm nay nhìn thật là xinh đẹp.”
Động tác Cố Ngôn tạm dừng, ngẩng đầu nghi hoặc mà nhìn y, trên mặt mày xinh đẹp viết hai chữ khó hiểu.
Đối với đôi mắt trong suốt của Cố Ngôn, Thương Lục cảm thấy dường như y có thể nhìn thấy bộ dạng của chính mình trong mắt cậu, trong chớp mắt đôi mắt y tối sầm một cái: “Vì cái gì cắt tóc?”
“Tóc mái quá dày, ngăn cản tầm nhìn của ta,” Cố Ngôn cũng có chút bất đắc dĩ: “Ta vốn chỉ định sửa lại tóc mái một chút, nhưng thợ cắt tóc cho ta là người mới học nghề, cắt ngắn quá mức, sau đó phải nhờ đến chủ tiệm ra tay, hắn liền trực tiếp đem tóc ta cắt thành như vậy.”
Cậu tuỳ tay khảy tóc mai bên tai, ánh mặt trời chiếu lên mặt cậu, sườn mặt được chiếu vào càng tăng thêm vẻ đẹp rạng rỡ: “Tóc ngắn rất thoải mái.”
Ánh mắt Thương Lục si ngốc mà nhìn Cố Ngôn.
Ngay sau đó y liền nhạy bén nhận thấy được rất nhiều ánh mắt nhìn trộm ở chung quanh, ánh mắt y bỗng cực kỳ u ám. Y vươn tay, đầu hơi hơi nghiêng qua đó, từ nơi xa nhìn lại thì thấy, giống như là Thương Lục đang hôn Cố Ngôn
Cố Ngôn cảm nhận được xúc cảm trên mặt, quay đầu một cái, ngón tay của Thương Lục liền di chuyển theo, lần đến trên môi.
Đầu ngón tay truyền đến độ ấm mềm mại.
Y theo bản năng đè xuống một cái.
Thẳng đến khi đối diện với ánh mắt của Cố Ngôn.
Mới cảm thấy bọn họ lúc này, quá mức ái muội.
Khoé mắt thoáng nhìn những người đang nhìn lén chung quanh đang nhanh chóng thu hồi tầm mắt, tâm tình y liền sung sướиɠ.
Y thu hồi tay, bình tĩnh nói: “Trên mặt ngươi dính đồ, ta giúp ngươi lau sạch.”
Cố Ngôn: “……”
Ăn cơm xong, hai người cùng đi đến phòng học.
Dọc theo đường đi, thu hoạch được không ít ánh mắt.
Cực kỳ hâm mộ, ghen ghét, thích……
Có thể nói là đại bộ phận ánh mắt đều hướng về phía hai người bọn họ.
Trong nháy mắt khi tiến vào phòng học kia.
Phòng học ban đầu có chút ầm ĩ, lập tức yên tĩnh.
Học sinh đều nhìn Cố Ngôn, tưởng tượng trong lòng, đây là học sinh mới chuyển tới a, nàng lớn lên cũng thật đẹp……
Sau đó, bọn họ nhìn học sinh mới, từng bước từng bước một đi tới, vị trí chỗ ngồi của Cố Ngôn.
Bọn học sinh đều trợn tròn mắt.
Đây là Cố Ngôn?
Là Cố Ngôn lúc nào cũng để tóc dài phủ kín, không thấy rõ mặt?
Có học sinh đánh bạo tới hỏi: “Ngươi là học sinh mới tới sao?”
Ánh mắt của Cố Ngôn lạnh nhạt mà trả lời: “Không phải.”
Học sinh đó còn chưa từ bỏ ý định, hỏi lại: “Vậy ngươi là Cố Ngôn?”
Cố Ngôn ừ một tiếng.
Học sinh kia lập tức nói: “Ngươi sao có thể là Cố Ngôn?!”
Cố Ngôn mở sách ra, không tiếp tục trả lời hắn.
Thương Lục ở một bên nhíu nhíu mày: “Bạn học, ngươi có thể lấy tay của ngươi từ trên bàn ta ra không?”
Học sinh kia nhìn nhìn lại tay của mình, ở thời điểm không để ý, liền đặt trên bàn Thương Lục, còn bá đạo chiếm lấy một nửa bàn của người ta, hắn cuống quít nói ra một câu xin lỗi liền trở về vị trí ngồi.
Buổi sáng, trong thời gian tự học, Cố Ngôn cảm giác được rõ ràng ánh mắt rơi xuống trên người mình ngày càng nhiều.
Cậu mới đầu có chút không thích ứng, sau lại liền tuỳ ý cho bọn họ xem, dù sao cũng sẽ không nhìn rớt được khối thịt nào.
Chỉ là, cậu nhìn vị trí trống không góc trên bên phải, ngón tay linh hoạt xoay thân bút, một động tác nối tiếp một động tác, cây bút như bay nhảy xoay tròn trên đầu ngón tay cậu.
Trong lúc cậu đang mơ màng, một cục giấy bị vo tròn ném ở trước mặt cậu, mở ra liền thấy.
——đại bạch thỏ ăn hay không ăn?
Ngẩng đầu thì thấy, Thương Lục bên cạnh người cậu, ngón tay hơi hơi lộ ra khe hở, lộ ra giấy đóng gói kẹo, có hình một con thỏ.
Ánh mắt Cố Ngôn giật giật.
Kẹo sữa đại bạch thỏ……
Một lát sau.
Cậu đem cục giấy ném vào trong ngăn bàn.
Ngón tay duỗi đến mặt bàn bên cạnh, năm ngón tay mở ra.
Giây tiếp theo, trong lòng bàn tay bị thả một nắm kẹo sữa.
Cùng với Thương Lục đang cười ôn hoà.
Cậu thu hồi tay, không tiếng động mà nói cảm ơn.