Một ngày khẩn trương rốt cuộc qua đi.
Cố Ngôn biết tên nữ sinh kia gọi là Vương Tuyết, là bạn bè duy nhất ở ban nhất của nguyên chủ.
Từ trong miệng nàng, Cố Ngôn đã biết được địa chỉ của nguyên chủ, tình huống gia đình cùng thành tích làm người khó hiểu kia.
Điều kiện trong nhà nguyên chủ rất tốt, trực tiếp thuê cho “hắn” một căn phòng trong trường học để ở.
Vì cái gì nguyên chủ phải mặc đồ nữ, chính là bởi vì khi còn nhỏ nguyên chủ luôn bệnh tật ốm yếu, đại sự nói phải cho “hắn” mặc đồ nữ cho đến năm hai mươi tuổi, mới có thể cả đời thuận lợi.
Người nhà nguyên chủ nửa tin nửa ngờ cho nguyên chủ mặc đồ nữ, từ đó về sau, bệnh của nguyên chủ chậm rãi tốt lên, thân thể cũng khỏe mạnh không ít.
Mà một lần mặc này chính là mười mấy năm.
Nguyên chủ cũng thích mặc đồ nữ, đồng thời xu hướng giới tính cũng cùng nữ sinh giống nhau, chính là thích nam.
Đầu tiên Cố Ngôn đi tới một cửa tiệm cắt tóc, muốn thợ cắt tóc cắt đi mái tóc chướng mắt này của cậu, kết quả người cắt tóc cho cậu chỉ là một người mới học nghề, trực tiếp cắt hư mái tóc của Cố Ngôn, tóc mái cũng bởi vì kỹ thuật không chuyên của hắn bị cắt ngắn không ít, thậm chí còn đem luôn phần tóc khác cũng đều cắt tới.
Không có biện pháp nào, đành phải mời chủ cửa tiệm ra tay.
Chủ tiệm càng trực tiếp, trực tiếp cắt luôn một đầu tóc dài của Cố Ngôn, còn làm cho cậu một tạo hình mới, nói thẳng như vậy càng thích hợp với cậu hơn.
Cố Ngôn thở dài.
Nhìn người trong gương.
Mặt mày tinh xảo, một đôi mắt trong trẻo thấu triệt.
Khuôn mặt chỉ lớn khoảng một bàn tay, đôi môi nhỏ hồng như anh đào, làn da cũng là một màu trắng nõn.
Hơn nữa khung xương nguyên chủ nhỏ, mặc đồ nữ vào lại có một loại cảm giác thực đẹp có thể làm cho người khác ngất ngây.
Cho nên, mười mấy năm qua, cũng chưa có người nào phát hiện được giới tính thật của “hắn”.
Cố Ngôn thanh toán tiền, mua thức ăn, trực tiếp trở về chỗ ở.
Lúc này trời đã tối rồi.
Vườn trường đèn điện đã được bật sáng trưng, những học sinh ở lại để tự học đều đã rời đi hết rồi, toàn bộ vườn trường có vẻ trống rỗng, thập phần doạ người.
Địa phương Cố Ngôn ở nằm ở góc trên cùng phía bên phải của trường học, phải đi qua một đoạn đường nhỏ thực hẻo lánh.
Cậu nhìn khung cảnh chung quanh, nuốt ổ bánh mì trên tay, suy nghĩ thật không biết cha mẹ nguyên chủ, vì cái gì thuê nhà ở cái địa phương này cho nguyên chủ.
Không biết trên thế giới này có rất nhiều người xấu sao.
Trong lúc bước nhanh đến đầu đoạn đường bên kia, Cố Ngôn nhạy bén nghe được phía sau có tiếng bước chân.
Cậu liền quay đầu lại lạnh lùng quát lên: “Người nào! Ra đây!”
Không có người lên tiếng.
Mặt sau cũng không có một bóng người.
Nhưng tiếng bước chân vẫn vang lên như cũ.
Ngón tay Cố Ngôn nắm chặt lại, chuẩn bị lấy thẻ bài từ trong vòng tay ra.
Tiếng bước chân kia kéo thực dài, như là trên người bị cái gì đó đè nặng. Đột nhiên, tiếng bước chân dừng lại.
——pia!
Đồ vật kia bị một dây đằng đánh trúng, rơi trên mặt đất.
Cố Ngôn nhìn theo hướng phát ra âm thanh, khẽ cau mày.
—— chỉ thấy được một “Người” đang nằm trên mặt đất.
Nói giống người nhưng cũng không phải rất giống.
Toàn thân nó chỉ có một màu đen, chân tay so với người còn cường tráng hơn rất nhiều.
Trên người nó mang theo một mùi hôi thối, rất khó ngửi.
Đồ vật màu đen kia, đột nhiên quanh thân bốc lên một ngọn lửa đỏ rực, bất quá chỉ có vài giây, liền biến mất.
Toàn bộ quá trình chỉ diễn ra trong chớp mắt.
Cố Ngôn gắt gao cắn môi dưới.
001 thật là không có một chút đáng tin cậy nào!
Lại có một trận tiếng bước chân truyền đến.
Hai con ngươi của Cố Ngôn co lại.
Gập cánh tay lại, hướng về phía sau hung hăng đánh tới.
Một tiếng kêu rên: “Bạn học Cố Ngôn, ngươi chính là đối đãi với bạn cùng bàn mới như vậy sao?”
Cố Ngôn nghe được âm thanh liền thu hồi tay, Thương Lục đi đến chỗ ánh sáng, ánh mắt cậu mang theo áy náy mà nói: “Thực xin lỗi, bạn học Thương Lục.”
Thương Lục ôn hoà cười cười: “Trời tối như vậy còn ở bên ngoài đi dạo, gan bạn học Cố Ngôn thật sự rất là lớn nha.”
Cố Ngôn: “Ngươi kêu tên ta là được.”
Thương Lục: “Vậy ngươi cũng có thể kêu tên của ta a.”
“Thương Lục.”
“Cố Ngôn.”
Như là một loại tín hiệu.
Hai người nhìn nhau cười cười.
Chờ đi vào thang máy, Cố Ngôn mới phát hiện, địa phương hai người ở cách thật sự rất gần, cậu nói: “Thật trùng hợp.”
Thương Lục cười cười không nói chuyện.
Thang máy tới, Cố Ngôn đi ra ngoài, cùng Thương Lục nói tạm biệt.
“Thương Lục, ngày mai gặp lại.”
Nói xong liền cầm chìa khoá, mở cửa phòng ra.
Thương Lục đứng trong chỗ tối, nhìn theo bóng dáng đi vào trong phòng của Cố Ngôn.
Nhìn kỹ, trong bóng dáng của y, có một đoàn tròn nhỏ, là các dây đằng đang cuốn lại với nhau.
Y nhìn chằm chằm bối cảnh của Cố Ngôn, thấp giọng cười.
Nơi chỗ tối y đứng ánh sáng không thể chiếu tới được, có vài phần làm người khác rét lạnh.
“——ngày mai gặp lại.”
Một nửa mặt y ở trong bóng tối, một nửa ở ngoài sáng.
Y nói:
—— ngày mai gặp lại.
—— tiểu nguyệt quý đáng yêu của ta.