Trong không gian thuần trắng của hệ thống, đột ngột xuất hiện một trận gợn sóng, ngay sau đó lại khôi phục bình thường.
“001, ngươi ở đâu?”
Thật lâu cũng không nghe được sự đáp lại.
Ở lúc Cố Ngôn sắp hết hi vọng, đột nhiên một tiếng dòng điện xẹt qua thật nhỏ vang lên, âm thanh 001 có chút nhỏ: [Ngôn Ngôn, ta giống như bị virus…… Ngươi chờ ta một chút, ta đi sát……sát khuẩn ……]
Bị virus?
Ánh mắt Cố Ngôn sáng lên.
Nếu là nói như vậy, chỗ quái dị trước kia của 001, tựa hồ có thể giải thích được, nhưng rốt cuộc là dạng virus gì, mà có thể xâm nhập vào hệ thống, làm hệ thống biến thành một bộ dạng khác như vậy?
Thời gian ở không gian hệ thống trôi đi rất chậm, dường như không thể cảm nhận được.
Cố Ngôn vuốt môi, ngơ ngẩn nghĩ.
Khi cậu rời khỏi, Tô Mộc đã nói câu nói kia.
—— ta sẽ tìm được ngươi, ngươi phải ngoan ngoãn chờ ta.
Bỗng nhiên, Cố Ngôn cảm thấy những lời nói này là từ chính miệng Tô Mộc nói ra, thì y nhất định sẽ thực hiện được.
Chính là, cậu là người chơi, còn Tô Mộc chỉ là một NPC trong thế giới trò chơi, y làm sao có thể xuyên qua đường hầm thời gian thật dài, đi vào thế giới khác tìm cậu?
Chỉ mới nghĩ như vậy, tâm Cố Ngôn liền tê rần.
Một loại bi ai không nói ra được, từ đầu quả tim lan khắp toàn thân cậu.
Một giọt nước mắt thương tâm, từ hốc mắt tràn ra, dừng ở trên mu bàn tay trắng nõn, Cố Ngôn nếm thử, là chua xót.
001 rất nhanh sát khuẩn xong, lôi thông tin cá nhân của Cố Ngôn ra: [Ngôn Ngôn, ngươi đạt được hai năm tuổi thọ!]
[Một trăm điểm có thể gia tăng một năm tuổi thọ, Ngôn Ngôn ngươi còn có một lá thẻ bài biến dị!]
[Ngôn Ngôn ngươi thật lợi hại!]
Cố Ngôn vẫn là ngồi ở trên ghế, ánh mắt tràn ngập bi ai, 001 xem cậu thẫn thờ mà ngẩn ra, nó hỏi: [Ngôn Ngôn, ngươi làm sao vậy, ngươi không vui sao?]
“001,” hốc mắt Cố Ngôn phiếm hồng: “NPC trong thế giới trò chơi, có khả năng xuyên qua đường hầm thời gian, tới thế giới khác sao?”
Ngay cả chính cậu cũng không phát hiện được, lời nói này của cậu mang theo sự mong chờ rất lớn.
001 không xác định mà nói: [Có khả năng đi, nếu là lực lượng của NPC quá lớn, liền có thể bỏ qua ý thức của thế giới ban đầu, tới thế giới khác.]
Nghe vậy Cố Ngôn tươi tỉnh, thoả mãn mà cong cong mặt mày.
[Ngôn Ngôn, tới rút khen thưởng đi.]
“Tốt.”
Qua vài giây sau.
“…… Đây là có ý gì chứ?” Cố Ngôn chỉ vào chỗ trống màu trắng của bộ phận kia hỏi.
001: [Đó là thẻ trống, cũng chính là không có ý gì hết.]
Cố Ngôn: “001, ngươi xác định ta thật sự là may mắn cấp E, mà không phải là may mắn cấp E- sao?”
001 chột dạ: [Chuyện này thì……Ta cũng không biết được.]
[Không cần để ý đến những chi tiết này đâu, Ngôn Ngôn chúng ta tới lựa chọn thế giới sẽ vào đi.]
Cố Ngôn liếc mắt nhìn một đoàn màu trắng giữa không trung, nhịn không được thở dài, bắt đầu rút ra thẻ bài vào cửa.
Cậu duỗi tay lật bài, vừa nhìn lại liền thấy.
Trên mặt bài có một toà trường học, bất quá một góc trường học đã bị vết máu nhiễm hồng, xem vị trí hẳn là……
[Ngôn Ngôn, chúng ta đi thôi.]
Cố Ngôn gật đầu, ánh sáng trắng hiện lên, một người một hệ thống biến mất ở trong không gian thuần trắng.
Trong trường học.
Ban thứ nhất của năm hai, trong phòng học học sinh đều đang chăm chú học bài, một nữ sinh ngồi ở trong một góc bên trái đang dựa vào cửa sổ, thân mình đột nhiên run lên, bất quá học sinh đều đang nghiêm túc nghe giảng bài, không có ai chú ý tới nàng.
“Nữ sinh” kia chậm rãi ngẩng đầu, ngón tay cứng đờ sờ sờ một đầu tóc dài đang buông xuống, đôi mắt sáng ngời kia mở lớn, tròn xoe, lại lấy tốc độ cực nhanh, đi sờ địa phương mấu chốt, xác định đồ vật vẫn còn, mới thở ra một hơi thật dài.
Mà nữ sinh góc trên bên phải cậu, thấy được một loạt động tác này của cậu, có chút kinh ngạc, ngẩn người vài giây, liền xé xuống một tờ giấy nháp, viết mấy chữ ở trên, đợi đến lúc giáo viên xoay người bắt đầu viết chữ trên bảng đen, động tác nhanh nhẹn ném tờ giấy nháp đã cuộn tròn qua, ngay sau đó lại làm ra một bộ tư thế nghiêm túc nghe giảng.
Cố Ngôn ngẩng đầu liếc mắt nhìn góc trên bên phải.
Liền thấy là một nữ sinh tóc ngắn, mang mắt kính.
—— ngươi không thoải mái sao? Ngươi có muốn ta cùng đi với ngươi tới phòng y tế không?
Cậu cầm lấy bút, trả lời.
—— không cần, ta không có việc gì.
“Hưu” một tiếng ném qua đi, nữ sinh liếc một cái, không có trả lời.
Cố Ngôn ở trong đầu kêu gọi 001.
“001, có mặt không, đem bối cảnh cùng cốt truyện truyền cho ta.”
001 nhẹ giọng lên tiếng: [Ngôn Ngôn, cốt truyện còn chưa có bắt đầu, chúng ta tới sớm.]
“Có ý gì?” Cố Ngôn cảnh giác hỏi.
[Ý trên mặt chữ, chính là chúng ta so với người chơi khác, tới sớm hơn hai ngày……]
Cố Ngôn: “……”
Không còn lời nào để nói.
Cậu đối với 001 là bó tay hoàn toàn.
Trên bục giảng, giáo viên đột nhiên ngừng động tác trên tay: “Các bạn học, ban chúng ta lát nữa sẽ có một bạn học sinh mới, là từ ban hai chuyển lên đây.”
Tất cả học sinh phía dưới đều mang theo vẻ mặt khϊếp sợ.
Ban nhất cùng ban hai, không chỉ là khác biệt mỗi cái tên.
Trong trường học, ban hai chính là ban mũi nhọn.
Tuy rằng ban nhất có không ít học sinh mũi nhọn, nhưng nếu cùng ban hai so sánh với nhau, đó là tuyệt đối không đủ xem.
Học sinh ban hai, chỉ cần kéo đơn độc một người ra tới đến các ban khác, đều là mũi nhọn, nhưng nếu là các ban khác đi tới ban hai, cũng chỉ có thể đội sổ - xếp hạng chót.
Cho nên lúc giáo viên nói có người từ ban hai muốn chuyển tới ban nhất, bọn họ mới có thể biểu lộ vẻ mặt khϊếp sợ như vậy.
Thầy giáo Lý trên bục giảng, cũng là thầy chủ nhiệm của ban nhất, hắn nói: “Học sinh mới hiện tại đang ở phòng hiệu trưởng, một lát nữa liền tới đây, đến lúc đó các trò phải biểu hiện nhiệt tình vào, không thể làm cho học sinh mới cảm thấy ban nhất chúng ta xa lánh hắn, hiểu rõ không?”
Học sinh: “Chúng em đã hiểu ạ!”
Ban hai đều là nhân vật thần tiên.
Đầu óc bọn họ là bị lừa đá mới có thể xa lánh bạn học mới. Cố Ngôn sau một lúc nói chuyện với 001, liền lấy sách vở của nguyên chủ ra, vừa mới lật đại một quyển, liền thấy sách so với mặt cậu còn trắng hơn.
Sách của nguyên chủ*, thực trắng nõn, một chữ cũng chưa có viết, thực tốt, này chắc chắn là học tra*.
*Ý chỉ chủ nhân ban đầu của bộ thân thể hiện tại Cố Ngôn đang nhập vào.
*Ý chỉ những người học cho có, điểm thấp.
Mở ra một quyển notebook làm bằng da có màu hồng nhạt, hai chữ “Cố Ngôn” đập ngay vào mắt cậu.
Lại lật tiếp, cậu liền hiểu được đây có thể là quyển nhật ký của nguyên chủ.
——hắn thật tốt, không giống những người đó lúc nào cũng cười nhạo ta, còn cho ta một bịch khăn giấy mang theo mùi hương, ta thề, đây là mùi hương tốt nhất trên đời mà ta từng được ngửi qua!
——thì ra hắn gọi là Lý Thự, tên cùng người đều tốt giống nhau, ta thích.
——thì ra ta thích hắn a, Cố Ngôn thích Lý Thự!
Cố Ngôn nhíu nhíu mày.
Nhanh chóng lật tới một tờ cuối cùng.
——a, hắn có bạn gái rồi.
Xem xong cái này, Cố Ngôn liền có vài phần hiểu biết đối với nguyên chủ.
Tính cách hướng nội, không thích nói chuyện.
Cậu sờ sờ mái tóc dày nặng trên trán, cảm thấy tầm nhìn bị che khuất hơi khó nhìn, nghĩ thầm, tan học liền đi cắt đi.
Mà cho đến khi hết tiết học, vị học sinh mới kia cũng không có tới.
Thầy chủ nhiệm ôm sách rời khỏi phòng học, Cố Ngôn nằm dài trên bàn, nữ sinh góc trên bên phải kia lại đây, chọc chọc bờ vai của cậu: “Cố Ngôn, có đi WC với tớ không?”
Cố Ngôn chậm rãi nói: “Không đi.”
Nữ sinh “Nga” một tiếng, hơi có chút tiếc nuối liền rời đi.
Cố Ngôn cầm quyển sách che khuất mặt.
Vì cái gì giọng nam của nguyên chủ tốt như vậy, một hai lại phải trở thành đại lão* mặc đồ nữ.
*Ý chỉ người đã lớn tuổi hoặc người được người khác kính trọng.
Làm hại cậu bây giờ cũng phải mặc một bộ đồ nữ đáng thẹn thùng như vậy, tới đối mặt với hiện thực.
Mười phút nghỉ giải lao thật sự trôi qua rất nhanh.
Trừ bỏ nữ sinh kia, không có ai tới nói chuyện với Cố Ngôn, có thể thấy được nguyên chủ ở trong ban nhất mờ nhạt tới mức độ nào.
Giáo viên tiếng Anh ôm sách tiến vào, vừa mới đem sách đặt xuống bàn, thầy chủ nhiệm liền dẫn học sinh mới đi vào, mà cùng đi với học sinh mới và thầy chủ nhiệm là hiệu trưởng.
Thầy chủ nhiệm nói: “Vị này chính là bạn học mới của chúng ta, mọi người mau hoan nghênh bạn học mới nào.”
Phía dưới học sinh đều đồng loạt vỗ tay thật lớn.
Thanh âm đinh tai nhức óc doạ tới Cố Ngôn hiện tại vẫn còn đang suy nghĩ mơ hồ, cậu ngẩng đầu, dùng tay vén một chút tóc mái, lộ ra mặt mày tinh xảo.
Thương Lục đang đứng ở trên bục giảng tự giới thiệu, liền đối diện với tầm mắt của Cố Ngôn.
Rõ ràng là người xa lạ vừa mới gặp mặt, ngay cả một lời cũng chưa từng nói qua, nhưng trong lòng Thương Lục lại có một cảm giác đặc biệt vui sướиɠ, làm y không cầm lòng được muốn cười một cái.
Y nói: “Ta gọi là Thương Lục, mong mọi người chỉ giáo nhiều hơn.”
Thương Lục.
Cố Ngôn đọc thầm một tiếng.
Tên còn rất dễ nghe.
Lại ngẩng đầu nhìn lên, liền thấy được nam sinh đang đứng thẳng trên bục giảng.
Mặt mày như hoạ, ôn nhuận như ngọc.
Trên người mang theo một loại tinh thần phấn chấn bồng bột của thanh xuân, đặc biệt là đôi mắt nhộn nhạo ý cười kia.
Làm cho cậu cảm thấy có một loại quen thuộc.
Dường như giống với cố nhân.
Xong khi giới thiệu xong, chủ nhiệm lớp nói Thương Lục tạm thời ngồi vào chỗ bên cạnh Cố Ngôn, chờ thi xong sau đó lại đổi chỗ ngồi.
Thương Lục cười cười, nói tốt.
Hiệu trưởng lại dặn dò Thương Lục vài câu, mới mang theo thầy chủ nhiệm rời đi.
Thương Lục mang theo cặp sách, từng bước một đi đến bên người Cố Ngôn, sau đó y vươn tay ra, cười nói: “Bạn cùng bàn, mong chỉ giáo nhiều hơn.”
Cố Ngôn nắm lấy nói: “Mong được chỉ giáo nhiều.”
Trong nháy mắt khi cả hai cùng ngẩng đầu đối diện với nhau kia.
Dường như hai linh hồn đã xuyên qua đường hầm thời gian rất dài, cách cả ngàn năm ánh sáng, rốt cuộc ở tại nơi này gặp lại nhau.