Cố Ngôn dò hỏi hệ thống: “Có chuyện gì vậy?”
Hệ thống không trả lời, chỉ có âm thanh lạnh nhạt của máy móc bắt đầu đếm ngược: [Sáu, năm……]
Không có được câu trả lời, Cố Ngôn cắn cắn phần môi dưới.
Ánh mắt nhìn về phía người đang hứng thú bừng bừng nhìn một màn trò hay vừa mới bắt đầu ở phía dưới.
Tựa hồ cảm nhận được ánh mắt của Cố Ngôn quá mức nóng nảy.
Tô Mộc liền quay đầu lại, nhướng mày nhẹ giọng hỏi: “Làm sao vậy, nhàm chán?”
Cố Ngôn yên lặng lắc đầu, trên mặt là vẻ bình thản.
Nhưng trong lòng cậu lại đập nhanh vô cùng như vận động viên đang phải chạy 5000m và sắp về tới đích vậy.
[Ba, hai……]
Con số đếm sắp đến “Một”.
Cố Ngôn cắn răng một cái.
Ngẩng đầu liền hôn lên bờ môi mỏng của Tô Mộc.
Cơ hồ là trong nháy mắt cậu dán lên, biểu tình trên mặt của Tô Mộc đột nhiên chững lại, ngay sau đó liền kịp thời phản ứng lại, giữ chặt sau cổ của Cố Ngôn, như tuỳ ý làm bậy mà hôn ngược lại cậu…….
Mọi người chỉ nhìn thấy được hai người đột nhiên tiến lại rất gần.
Ngay sau đó, một trận khí đen bao lấy thân ảnh hai người, khí đen dày đặc, mọi người cố gắng cũng chỉ nhìn đến được một đoàn sương mù màu đen, đến nỗi hai người bị bao bọc lấy bên trong, giống như đã bị sương mù màu đen đó nuốt chửng không còn lại gì.
Bỗng một tiếng thê lương vang lên, đem ánh mắt mọi người kéo về.
Chỉ thấy Lâm Uyển Nhi lấy tay che mặt, dây đằng trên người nàng cùng Lâm Chi đã sớm thối lui qua một bên.
Lâm Uyển Nhi che mặt, máu từ khe hở ngón tay nàng rơi xuống, tích lại trên mặt đất, như từng đoá hoa mai tươi đang nở rộ, trên mặt nàng rất đau, nàng buông tay ra, làm mọi người nhìn thấy vết thương trên mặt nàng, trong lòng ai cũng đều cảm thấy chấn động.
—— khuôn mặt ban đầu trắng nõn, giờ phút này đã chứa đầy những vết thương, những vết thương này không sâu, chỉ có một vệt dài nhất, da thịt rách tươm, còn lại đều là vết thương nhỏ nhưng rậm rạp dày đặc.
Mỗi vết cào đều tạo ra một vết thương, như là có người cố ý khắc lên vậy.
Tô Nhã đùa nghịch móng tay biến dài màu đen của nàng: “Lâm Uyển Nhi, đau không?”
Không đợi Lâm Uyển Nhi trả lời, nàng lập tức cười lạnh nói: “Đây là ngươi nợ ta, lúc trước ta tin tưởng ngươi như vậy, thế mà sau khi uống xong trà ngươi cố ý chuẩn bị cho ta, ta liền ở hôn phòng đau như muốn chết đi sống lại, bị dằn vặt đủ kiểu, nhưng ngươi lại cùng Lâm Chi ở một bên âu yếm, đều không có nửa phần để ý đến sống chết của ta!”
Lâm Uyển Nhi khóc thê thảm: “Không phải ta, không phải ta gϊếŧ ngươi……”
“—— là hắn!”
“Là Lâm Chi đem trà đưa cho ta, là hắn muốn gϊếŧ ngươi!”
“Ta bất quá chỉ là bị hắn mê hoặc, nhất thời bị ma quỷ ám ảnh, Tô Nhã, ta sai rồi, ta thật sự sai rồi……Ngươi tha cho ta đi……”
Phu thê vốn là chim cùng rừng, tai vạ đến nơi từng người bay.
Lâm Uyển Nhi cùng Lâm Chi hiện tại đúng là ứng với những lời này.
Lâm Chi thấy Lâm Uyển Nhi đem sai lầm đều đổ hết lên đầu gã, thì nóng nảy, vội vàng nói: “Không phải là do ta, đều là tiện nhân này, nàng muốn gϊếŧ ngươi, ta là yêu ngươi a, ta làm sao có thể nhẫn tâm gϊếŧ ngươi đâu!”
Lời nói này như gϊếŧ tâm của Lâm Uyển Nhi, trong lòng ngực nàng tê rần, nàng cố sức mở mắt ra, muốn nhìn xem Lâm Chi, nhưng lại chỉ thấy được một khuôn mặt với vẻ dữ tợn, vặn vẹo như ác ma.
Nàng quỳ rạp trên mặt đất, si ngốc, đột nhiên cười ha hả: “Lâm Chi, ngươi chính là ngụy quân tử suốt ngày chỉ biết ra vẻ tốt đẹp!”
Ở trong ánh mắt hoảng sợ của Lâm Chi, Lâm Uyển Nhi cong môi cười, nàng lúc này trong mắt Lâm Chi, so với lệ quỷ còn muốn xấu hơn vài phần.
Nàng nói: “Tô Như Hải năm đó tin vào lời của một đạo sĩ, đem chú ý hướng tới đứa trẻ chưa được sinh ra của hắn, tính toán ban đầu của hắn chính là làm cho đứa trẻ kia vừa sinh ra liền chết đi, dùng nó để luyện làm mắt trận, nhưng ông trời có mắt, giúp cho đứa nhỏ kia sống sót.”
Tô Lâm sắc mặt đột nhiên thay đổi, trong lòng như có dự cảm, lời kế tiếp của Lâm Uyển Nhi, có quan hệ rất lớn tới việc mọi người ở Tô phủ chết đi.
Lâm Chi vừa nghe được lời này, liền biết sắp có chuyện không tốt.
Gã lập tức đi đến bên người Lâm Uyển Nhi, nhấc một chân lên đạp nàng, tốc độ cực nhanh, cũng rất tàn nhẫn, khiến cho người khác nổi giận: “Đầu óc nàng có chút không minh mẫn, lời nói đều là mê sảng, không thể tin, không thể tin……”
Nhưng lời nói này vừa thốt ra, ngay cả chính gã cũng không thể tin tưởng nổi.
Năm phút đã qua.
Đẩy ra Tô Mộc đang vẫn không muốn buông ra, sắc mặt Cố Ngôn ửng đỏ một mảng.
Tô Mộc vuốt cằm, tựa như đang hồi tưởng lại dư vị.
Thấy vết đỏ ửng trên mặt Cố Ngôn giảm xuống một chút, mới cho sương đen tản ra, liền nghe thấy được lời giải thích có thể làm người ta tức giận đến hít thở cũng bị nghẹn như vậy.
“Lời này không nhất định là lời nói dối.”
“Nàng đi theo bên người Tô Như Hải nhiều năm như vậy, lời nói cũng có vài phần đúng sự thật.”
Tô Lâm đồng ý gật gật đầu.
Một phen kéo lấy cổ áo của Lâm Chi, trở tay đem gã đè xuống mặt đất, dây đằng ở một bên nhận được mệnh lệnh của Tô Mộc, lúc này liền di chuyển đến quấn người lại.
Tô Nhã tuy rằng cực kỳ chán ghét Lâm Uyển Nhi, nhưng lúc này, Lâm Uyển Nhi vẫn còn hữu dụng đối với bọn họ.
Nàng tiến lên nâng Lâm Uyển Nhi dậy, đưa vào thân thể Lâm Uyển Nhi một cổ quỷ khí, để nàng ổn định lại.
Việc mọi người ở Tô gia chết đi, luôn là cây đinh ghim trong lòng của Tô Nhã và Tô Lâm, là chuyện cũ không thể nào bỏ qua.
Sau một lúc lâu.
Lâm Uyển Nhi ổn định lại hô hấp, tiếp tục nói: “Tô Như Hải vốn định gϊếŧ đứa trẻ kia, nhưng lão đạo sĩ lại nói, có một biện pháp tốt hơn, có thể mượn càng nhiều vận khí hơn. Cứ như vậy, Tô Như Hải sai người căn cứ theo địa điểm lão đạo sĩ chỉ định, xây dựng một cái sân, đem đứa nhỏ kia nhốt ở trong phòng, một lần như vậy chính là mười mấy năm.”
Đối với ánh mắt trộm nhìn đến của mọi người, Lâm Uyển Nhi nói: “Không sai, đứa nhỏ kia chính là Tô gia đại thiếu gia, Tô Mộc.”
Cố Ngôn nghe được lời nói này, liền cảm thấy trong lòng xuất hiện từng trận đau nhói.
Tô Mộc trở tay nắm lấy tay nhỏ đang co chặt của Cố Ngôn, nghiêng đầu hôn hôn vành tai cậu như trấn an: “Đừng tức giận, ta đã sớm không quan tâm tới.”
Cố Ngôn nhìn y, trong mắt chói lọi hiện rõ hai chữ.
—— gạt người.
Nếu là không quan tâm, vừa rồi liền sẽ không đột ngột thay đổi vẻ mặt.
Tô Mộc thấp giọng cười cười.
Vậy ra đây là cảm giác được người khác quan tâm sao.
Đối với đôi mắt của Cố Ngôn, y ngẩn ra, ngay sau đó đột nhiên bật cười.
Tựa hồ, cũng không tệ lắm.
“Ta thật sự là không quan tâm, thời gian đều qua lâu như vậy rồi, ta đã sớm, quên đi.”
Tề Như Quả liếc nhìn Tô Mộc.
Chỉ nhìn thoáng qua liền thu hồi ánh mắt.
Đại thiếu gia thật là ngoan cường, đổi lại là hắn, ngày này qua ngày khác, năm này sang năm nọ chỉ được ở một địa phương không có người như vậy, còn ở một lần là mười mấy năm, chỉ sợ không cần mấy năm, mấy tháng hắn liền không chịu nổi mà có thể đã phát điên rồi.
Hắn cũng giống như mọi người, đem ánh mắt hướng tới trên người Lâm Uyển Nhi, hắn có một loại dự cảm, trò chơi sắp kết thúc, mà chân tướng ——
—— liền sắp nổi lên mặt nước.
Quả nhiên, lời nói kế tiếp của Lâm Uyển Nhi, làm trong lòng mọi người nổi lên lạnh lẽo.
Ngay cả Tô Lâm cũng không nghĩ tới.
Chân tướng cư nhiên sẽ là như thế này.
Cố Ngôn gắt gao nắm lấy tay Tô Mộc.
Thỉnh thoảng nghiêng đầu nhìn biểu tình của Tô Mộc.
Hết thảy như bình thường, cậu mới yên tâm tiếp tục xem diễn.