Chương 11-2: Chuyện quỷ ở nhà cũ

Cuối cùng y lại nhìn chung quanh liếc mắt một cái, tâm tình lại trở nên u ám vài phần, y hừ một tiếng thật mạnh: “Tô Lâm, ngươi không phải luôn muốn báo thù cho Tô Nhã sao, hiện giờ kẻ thù liền ở trước mặt ngươi, ngươi như thế nào còn chưa ra tay.”

“Chẳng lẽ là ngươi lại mềm lòng, kia cũng đúng thôi, ta liền đổi người khác tới vậy.”

Tô Lâm lại lạnh giọng cự tuyệt: “Không cần.”

Tiếp theo liền nghiến răng nghiến lợi nói: “Ta muốn tự mình tới!”

Hắn nhìn hai người trên mặt đất, chầm chậm đi đến khoảng cách chỉ còn cách vợ chồng Lâm Chi một bước chân thì dừng lại, ngồi xổm xuống một nửa hỏi: “Lâm Uyển Nhi, ngươi hại chết đại tỷ của ta cùng đứa nhỏ trong bụng nàng, nhiều năm như vậy, lúc đêm khuya khi ngươi chìm trong giấc ngủ, ngươi có thể an tâm sao?!”

Lâm Chi ngẩn ra: “Ngươi nói cái gì? Tô Nhã có đứa nhỏ?!”

Tô Lâm trào phúng mà nhìn Lâm Chi: “Ngươi không biết sao, nếu không phải do ngươi lì lợm la liếʍ, cố chấp cầu hôn, thì sao cha ta có thể đồng ý cho các ngươi bên nhau!”

“Ta không biết, ta thật sự không biết……”

Lâm Chi trợn tròn mắt.

Gã căn bản không biết Tô Nhã đang mang thai, nếu gã biết, gã khẳng định sẽ không dễ dàng động thủ với Tô Nhã như vậy!

Không biết có phải hay không do đã từng làm quá nhiều chuyện xấu xa.

Lâm lão gia sớm qua đời, trưởng bối của Lâm gia có liên quan tới đều liên tiếp qua đời, đời sau của Lâm gia cũng suy tàn giống như Tô phủ, dòng dõi đời sau vẫn luôn điêu tàn, ngay cả gã, đến nay cũng chỉ có một đứa nhỏ, nhưng đứa con duy nhất này của gã lại luôn đau ốm bệnh tật, căn bản không thể kế thừa gia nghiệp.

Mà hết thảy việc này, vốn không nên như thế.

Lâm Chi phẫn nộ đánh mất lý trí, trong đầu gã bây giờ không ngừng chiếu lại cảnh tượng mấy năm qua, dường như cảm thấy tầm mắt của mọi người trong sân đều mang theo ý cười cợt gã……

Vô hậu, vô hậu?!

Gã thấy Lâm Uyển Nhi đang ở một bên run bần bật liền la hét: “Đều là ngươi, đều là do tiện nhân nhà ngươi! Nếu không phải do ngươi ở giữa châm ngòi, đứa con của ta như thế nào sẽ chết?!”

Nếu không phải đang bị dây đằng bó chặt, Lâm Chi thật sự sẽ nổi khùng lên đi đánh Lâm Uyển Nhi.

Tô Lâm thấy thế, nhíu mày nói: “Đừng đem bản thân ngươi nói thành trong sạch như vậy, ta không tin một Lâm Uyển Nhi chỉ là một người phụ nữ cả ngày chỉ biết nói chuyện yêu đương, sẽ biết được loại độc dược như “Một ngày” này.”

Cái gọi là độc dược “Một ngày”, xem tên đoán nghĩa chính là trong vòng một ngày, hẳn phải chết là chuyện không thể nghi ngờ được.

Độc này không màu không mùi, cách thử độc bình thường rất khó phát hiện ra, có thể bỏ nó vào cùng với các loại dược thiện hỗn tạp, sau này dù có là hoả nhãn kim tinh*, cũng khó có thể phân biệt ra được.

*Chỉ nhìn qua là có thể phân biệt đâu là yêu tinh, ma quỷ đột lốt, đâu là con người (Trong phim “Tây du ký”). Ý chỉ người có đôi mắt tinh tường, có thể nhìn thấu sự vật, sự việc.

Loại độc dược này cực kỳ độc, hắn không tin Lâm Uyển Nhi chỉ là một người phụ nữ mềm yếu, có thể lấy được.

Cho nên, nhất định Lâm Chi có nhúng tay vào việc đó!

Tô Mộc: “Động tác của ngươi quá chậm.”

Y vung tay lên: “Ta đành tìm một người giúp đỡ đến cho ngươi vậy.”

Một trận khí đen xuất hiện ngay giữa sân.

Khí đen qua đi, một hình dáng giống như là đứa nhỏ mới năm sáu tuổi xuất hiện.

Tô Lâm cả kinh: “Tinh Tinh?!”

Tinh Tinh ngẩng đầu, vẫn là bộ dáng đen nhánh như trước, bất quá lại có thêm vài phần khủng bố, hắn ngẩng đầu nhìn về Tô Lâm cười cười: “Cữu cữu, ngươi có thấy nương của ta ở đâu không? Ta vẫn luôn đi tìm nàng, chính là nàng giống như vẫn luôn chạy loạn, làm ta không tìm được người.”

Nói rồi nhíu nhíu mày, giống hệt như một đứa nhỏ chưa biết sự đời.

Lâm Chi bởi vì nghe Tinh Tinh nói chuyện, liền ngẩng đầu muốn nhìn Tinh Tinh.

Vừa thấy liền ngây ngẩn cả người.

Giống quá, thật sự đứa nhỏ này lớn lên rất giống gã.

Hoàn toàn chính là phiên bản thu nhỏ lại của gã!

Gã run run rẩy rẩy mở miệng: “Ngươi, ngươi là……” Tinh Tinh giống như là phát hiện một món đồ chơi mới lạ, tò mò bay tới bên cạnh người Lâm Chi, dùng âm thanh của đứa nhỏ nói: “Ngươi chính là phụ thân của ta sao? Cũng chính ngươi là người đã gϊếŧ ta cùng nương của ta sao?”

Sắc mặt Lâm Chi cứng đờ: “Ngươi gọi là Tinh Tinh đúng không, đừng nghe bọn họ nói bậy, nương của ngươi không phải là do ta……”

“Lâm Chi, ngươi thật là một người nhẫn tâm, vì tiện nhân Lâm Uyển Nhi kia, gϊếŧ hại mẹ con chúng ta! Hiện tại ngươi liền dùng mạng để đền lại cho ta!”

Tinh Tinh vui sướиɠ mà nói: “Mụ mụ!”

Bổ nhào vào trong lòng ngực Tô Nhã: “Mụ mụ, ta rất nhớ ngươi.”

Tô Nhã ôm Tinh Tinh: “Tinh Tinh, mụ mụ cũng rất nhớ ngươi.”

Hình ảnh mẹ con ôm nhau hạnh phúc này.

Làm trong lòng mọi người ở đây đều phát lạnh.

Này, đây là quỷ đi?!

Lâm Chi cùng Lâm Uyển Nhi đều sợ tới sắc mặt trắng bệch giống như không còn một giọt máu, trên mặt tràn ngập sợ hãi.

—— Tô Nhã không phải đã chết sao?

—— Vì cái gì nàng ta còn có thể xuất hiện?

Tựa hồ nhìn ra sự khó hiểu của vợ chồng Lâm Chi.

Tô Nhã ôm Tinh Tinh bay tới trước mặt bọn họ.

“Đã lâu không thấy.”

“Lâm Chi, đây là đứa nhỏ của ngươi nha, nó gọi là Tinh Tinh a.”

“Còn có, Lâm Uyển Nhi, hiện tại chúng ta cũng nên tính sổ hết tất cả những món nợ cũ năm đó rồi.”

Cố Ngôn nghĩ thầm, này thật đúng là một nồi lẩu thập cẩm a.

Đột nhiên, trong đầu vang lên tiếng hệ thống đã lâu không thấy.

[Nhiệm vụ phụ đã khởi động.]

[Nhiệm vụ phụ —— mời chủ động hôn môi NPC Tô Mộc, thời gian: 5 phút.]

[Người chơi 8692, chúc ngươi may mắn ~]

[Bắt đầu đếm ngược, mười……]