Lâm Chi cũng là ngẩn ra.
Gã hoàn toàn không nghĩ tới, sẽ ở chỗ này gặp phải Tô Lâm.
Người đã mất tích mười mấy năm trước - Tiểu thiếu gia của Tô gia.
Nhưng trong tình cảnh hiện này, gã tuyệt đối không thể thừa nhận Lâm Uyển Nhi là người vợ trước kia của Tô Như Hải.
Việc này sẽ làm cho gã mất hết mặt mũi trước mặt mọi người!
“Ngươi là ai?” Lâm Chi tỏ vẻ khó hiểu: “Đây là vợ ta, không phải là ‘tiểu nương’ gì đó trong miệng của ngươi!”
Lời này vừa nói ra, Tô Mộc liền trào phúng mà cười cười.
Tô Lâm cũng là vẻ mặt khinh thường.
Lúc này trong lòng Lâm Uyển Nhi đang bị trói trên mặt đất đều là hoảng sợ.
Lâm Chi mấy năm nay đối xử với nàng đã không tốt bằng trước kia, có đôi khi ánh mắt của gã nhìn nàng, còn mang theo một chút chán ghét, giống như là nhìn thấy thứ đồ vật dơ bẩn gì đó……
Nàng hiểu rõ, Lâm Chi là ghét bỏ nàng đã từng là vợ của Tô Như Hải, nhưng gã cũng không nghĩ lại, nếu không phải việc làm lúc trước của bọn họ bị phát hiện, Lâm gia làm sao sẽ đem nàng gả cho Tô Như Hải.
“Người anh em này nhận sai người đi, ta không thể nào có con trai lớn như các ngươi được.” Lâm Uyển Nhi giả bộ bình tĩnh, nhưng trong ánh mắt vẫn như cũ lộ ra vài phần hoảng sợ.
Nàng sợ là nếu làm Lâm Chi mất mặt, sau khi rời khỏi đây sẽ bị Lâm Chi quở trách.
Vừa nhớ tới thủ đoạn của Lâm Chi, thân mình Lâm Uyển Nhi run run.
Tô Lâm: “Lâm Uyển Nhi ngươi cũng thật thủ đoạn, giả chết giấu diếm được chúng ta, cùng Lâm Chi thông đồng ở bên nhau, ngươi làm như vậy không sợ làm cha ta thất vọng sao?!”
“Lâm Chi, ngươi cùng người phụ nữ đã có chồng này thông đồng ở bên nhau, ngươi không sợ làm đại tỷ của ta thất vọng sao?!”
“Lâm Uyển Nhi, đại tỷ của ta là chết như thế nào, ngươi khẳng định biết rất rõ đi, ngươi nói xem nếu như ta báo cảnh sát, ngươi có thể bị bắt vào tù ngồi hay không?”
Lời nói này vừa nói xong, ánh mắt mọi người nhìn vợ chồng Lâm Chi đều đã thay đổi được vài lần.
Cảm giác của thanh niên mặc đạo bào hiện giờ là rất sa mạc lời.
Đoạt thê tử của người ta, bây giờ còn làm lớn chuyện muốn tiến vào nhà người ta tiếp tục cướp đoạt bảo vật của người ta.
Diễn xuất như vậy, hắn thực sự là chưa thấy qua bao giờ.
Lâm Uyển Nhi khóc nước mắt ứa ra: “Ngươi nói bậy, ta căn bản chưa từng làm qua chuyện này!”
Tính tình nàng vốn mềm yếu, năm đó làm ra chuyện kia, nàng đã liên tiếp bị bệnh thật lâu, lúc nào cũng nằm mơ thấy Tô Nhã, chất vấn nàng vì cái gì lại chết nàng ấy……
Tiếng khóc thê lương, nhưng ý tứ trong lời nói lại dần dần thay đổi.
“Không phải ta, thật sự không phải ta…… ngươi đừng tới tìm ta nữa…… không phải ta làm, a!”
“Lâm ca cứu ta, không phải ta làm,” Lâm Uyển Nhi vốn là chột dạ, liền bị lời nói này của Tô Lâm doạ sợ, mấy phen kinh hách, tinh thần của nàng liền có chút hỗn loạn, không còn bình tĩnh, bắt lấy tay Lâm Chi liền bắt đầu khóc kêu: “Lâm ca, thật sự không phải là ta làm, ngươi nói cho Tô Nhã, kêu nàng đừng tới tìm ta nữa……”
Lâm Chi nghiến răng thật chặt, hận không thể tiến lên xé nát miệng Lâm Uyển Nhi, nhưng gã lại đang bị dây đằng bó chặt, ngay cả giơ cánh tay lên cũng không làm được: “Câm miệng, lại tiếp tục nói bậy, ngươi xem ta như thế nào xử lý ngươi!”
Lâm Uyển Nhi bị ánh mắt của Lâm Chi doạ nạt, không dám nói lời nào nữa, ở một bên ô ô khóc lóc.
Mọi người vừa thấy vậy, cảm nhận đối với Lâm Chi lại kém vài phần.
Tô Mộc hôn hôn ngón tay dường như xanh nhạt của Cố Ngôn: “Chó cắn chó, thật là một trò hay a.”
Sắc mặt Lâm Chi đột nhiên biến đen.
Như là bị người ta đoạt tiền vậy.
Cố Ngôn từ những lời nói này, nghe ra được một ít tin tức.
Trách không được ngôi mộ bên thạch động đơn sơ như vậy, chỉ lập một cái bài vị, giống như là một ngôi mộ đơn giản chỉ để chôn di vật.
Dựa theo lời nói của Lâm Uyển Chi, việc Tô Nhã chết, có khả năng rất cao là có liên quan tới Lâm Chi.
Từ thái độ khó coi của Lâm Chi, có thể thấy được, gã đối với Tô Lâm là chột dạ, tuy rằng che giấu rất tốt, nhưng từ hành vi cử chỉ của gã, có thể nhìn ra được, không phải bởi vì không có năng lực làm gì, mà là bởi vì đã làm chuyện gì đó trái với lương tâm, nên sợ bị người khác phát hiện ra……
Là bởi vì việc Tô Nhã chết sao?
Cố Ngôn lại bỏ qua cái kết luận này.
Tội danh độc hại Tô Nhã, đã bị Lâm Chi đẩy hết lên trên người Lâm Uyển Nhi, dù có tính là Lâm Uyển Nhi cùng gã có tình riêng, nhiều lắm cũng chỉ là chịu liên luỵ một chút, nhưng cũng không làm gã đến mức chột dạ đi.
Vì điều này, trong mắt cậu hiện lên một tia sáng.
Chẳng lẽ, Lâm Chi biết chân tướng mọi người trong Tô phủ dần chết đi, hoặc là nói, gã ở trong chuyện này giữ vai trò gì?
Tề Như Quả khoan thai tới muộn.
Mở to miệng vừa ngáp vừa nói: “Như thế nào lại náo nhiệt như vậy, đại thiếu gia ngươi như thế nào lại trói bọn họ lại vậy?”
Lời này vừa dứt liền làm mọi người đang bị trói nhớ tới, bọn họ chỉ lo hóng chuyện, đã quên nói người ta mở trói cho bọn họ.
Nhìn theo tầm nhìn của Tề Như Quả.
Đối với ánh mắt âm trầm ở phía trên của Tô Mộc, lời nói đến bên miệng, lại do dự mấy phần, cuối cùng vẫn là thanh niên mặc đạo bào lên tiếng: “Chúng ta chỉ vô tình xúc phạm, còn xin người hãy cho dây đằng buông chúng ta ra.”
“Chờ chúng ta sau khi rời khỏi đây, tất nhiên sẽ có một phần lễ vật đưa tới!”
Trừ bỏ vợ chồng Lâm Chi, mọi người đều gật đầu lia lịa.
“Chúng ta là phái XX, nói chuyện nhất định giữ lời!”
“Các vị vẫn là mau mau buông chúng ta ra trước đi, có chuyện gì đều có thể từ từ nói a!”
Ở trong lúc mọi người nhón chân mong chờ, ánh mắt nhìn chăm chú.
Tô Mộc bỗng nhiên cười nhẹ.
Ánh mắt bỗng chốc biến lạnh, tầm mắt quét qua đám người ở phía dưới, môi mỏng khẽ mở: “Nằm mơ.”
“Vào cửa lớn của Tô phủ này, chính là ‘người’ của Tô phủ ta, ta làm chủ nhân nơi này, nếu ta không cho các người đi, các người nghĩ các người có thể ra khỏi đây sao?”
“Này không phải là không tôn trọng đối với chủ nhân sao?”
Lâm Chi: “Ngươi tính là chủ nhân cái nỗi gì, đây chính là Tô phủ, Tô Mộc ngươi bất quá chỉ là một quái vật bị vứt bỏ, có tư cách gì làm chủ nhân của Tô phủ này?!”
Hoàn toàn thể hiện sự bất mãn đối với việc một con quái vật, lấy tư thế từ trên cao nhìn xuống bọn họ, nói cho bọn họ biết, nó không cho bọn họ ra ngoài.
Ấn tượng của Lâm Chi đối với Tô Mộc, vẫn còn dừng lại ở thời điểm, y vẫn là cái người lúc trước bị giam giữ trong phòng kia, là người bị Tô gia vứt bỏ, có thể tuỳ tiện chà đạp. Gã hoàn toàn quên mất rằng, lúc này Tô phủ đã sớm suy tàn, mà Tô Mộc cũng sớm đã chết đi, nhiều năm sống trong sung sướиɠ, làm thiếu niên cẩn thận năm đó, đã sớm đánh mất bản tính, trở thành một người trung niên tầm thường giữa biển người mênh mông này.
Thanh niên mặc đạo bào hét lên: “Ngươi câm miệng!”
Lại quay sang Tô Mộc nói vội: “Chúng ta ở bên ngoài thật sự có chuyện quan trọng cần làm, chờ xong xuôi chúng ta liền trở về phụng dưỡng chủ nhân!”
Những người khác: “Đúng đúng, chúng ta nhất định sẽ trở về!”
Nhưng trong lòng lại suy nghĩ, đánh chết bọn họ cũng sẽ không lại tiến vào nơi này một bước!
Bọn họ không biết được rằng, căn bản là Tô Mộc không có nghĩ tới việc sẽ thả bọn họ đi ra ngoài, y bị giam giữ mấy năm, đối với cảm xúc của người khác rất mẫn cảm, lúc này nhìn đám người đó bị dây đằng quấn lấy, thân hình chật vật nhưng bộ dáng đối với y vẫn dối trá như vậy, làm y nhịn không được muốn nổi giận.
Quả nhiên a, người chính là người.
Như thế nào cũng không thay đổi được, việc miệng nói một đường tâm nghĩ một nẻo, tính tình tham lam rồi lại nhát như chuột.
Y hơi hơi nghiêng đầu, vẫn là tiểu nguyệt quý của y tốt.
Tuy rằng lạnh mặt, nhưng lại làm y cảm thấy vừa ý lại sờ cực kỳ mềm mại.
Cùng y quả thật là trời sinh một đôi.
“Nhìn ta làm gì?”
Bị ánh mắt kia của Tô Môc nhìn chằm chằm, trên mặt của Cố Ngôn đột nhiên cảm thấy hơi nóng, nhưng cậu vẫn bày ra vẻ bình tĩnh hỏi.
Lại không biết bộ dáng lúc này của chính mình, trong mắt Tô Mộc là dáng vẻ gì.
Trên gương mặt trắng nõn tuấn tú của Cố Ngôn, hiện tại lại nổi lên một tầng đỏ ửng, dường như đánh một lớp phấn hồng, làm Tô Mộc xem đến nổi lửa trong lòng.
Ngay sau đó y lại nghĩ, người thời xưa, trên mặt không đánh phấn, trên mặt hồng chỉ vì người trong lòng.
Y không bận tâm đến người xung quanh, khắc chế lại lửa nóng trong lòng hôn hôn lên khuôn mặt của Cố Ngôn, môi chạm được nhiệt độ nhàn nhạt nhưng lại cực nóng kia, nhiệt độ kia rất nóng, làm cho y cảm nhận được niềm vui sướиɠ đã lâu chưa thấy.
Cố Ngôn nhẹ nhàng hỏi: “Ngươi làm gì vậy?!”
Nơi này nhiều người như vậy, như thế nào có thể làm như thế, nóng vội như vậy……
Độ ấm ở trên mặt vừa mới suy giảm, lại đột nhiên tăng lên như muốn thiêu cháy cậu, Tô Mộc còn ở trên đó hạ miệng cắn một cái, không nặng, lại giống như cắn vào trong lòng cậu, tê tê dại dại, còn mang theo vài phần ngứa ngáy……
“Mặt tiểu nguyệt quý dùng để hôn là tốt nhất.”
Tô Mộc hôn xong, lại cảm thán nói: “Thật muốn vẫn luôn được hôn ngươi.”