- 🏠 Home
- Đô Thị
- Hệ Thống
- Ở Trên Đường Cứu Người Tôi Nhặt Được Hệ Thống
- Chương 50: Giáo Sư, Em Muốn Học Ca Hát
Ở Trên Đường Cứu Người Tôi Nhặt Được Hệ Thống
Chương 50: Giáo Sư, Em Muốn Học Ca Hát
Bản thân Giang Dĩnh là sinh viên của trường Cao Đẳng Sân Khấu Điện Ảnh, cũng không liên quan quá nhiều với khoa thanh nhạc. Tuy nhiên đại học Giang Châu lại có một trường Cao Đẳng Nghệ Thuật, bên trong có chuyên ngành về biểu diễn âm nhạc.
“Anh muốn học ca hát hay sao?”
“Không, là một người bạn......”
Triệu Dật giải thích sơ lược qua tình huống của Phùng Tiếu Tiếu: “Tôi muốn giúp cô ấy một chút, tìm một giáo viên để rèn luyện và nâng cao năng lực. Hơn nữa còn giúp giải quyết khuyết điểm sợ hãi đám đông đến nỗi không hát được của cô ấy.”
Giang Dĩnh: “Được! Để tôi hỏi giúp anh”.
Triệu Dật: “Làm phiền cô rồi! Để lúc khác tôi mời cô ăn cơm. Cô có thể tìm một vị giáo sư càng chuyên nghiệp càng tốt, tiền không là vấn đề.”
Giang Dĩnh: “Không cần khách sáo! Người bạn này của anh là một cô gái đẹp à, bạn gái của anh sao?”
Triệu Dật: “Tôi độc thân! Đơn thuần chỉ là hỗ trợ mà thôi.”
Giang Dĩnh: “Được rồi! Chờ tin tức của tôi.”
Hai giờ sau Giang Dĩnh gọi điện thoại trở lại, đem tình huống giải thích một lần.
“Tôi đã tìm hiểu kĩ rồi! Trường Cao Đẳng Nghệ Thuật chuyên ngành âm nhạc có mấy vị giáo sư nhận dạy thêm ở bên ngoài, chỉ cần đưa tiền là có thể giảng dạy. Nhưng mà, thật sự muốn một vị giáo sư có chuyên môn cao giảng dạy, thì bạn tôi có đề cử một vị đó chính là giáo sư Cao Hồng. Tuy bà ấy đã về hưu, nhưng mà rất là nhiệt tình. Sinh viên hệ âm nhạc chỉ cần có vấn đề cần thỉnh giáo về âm nhạc, thì bà ấy sẽ giúp đỡ thoải mái. Nếu được anh có thể liên hệ bà ấy. Cho dù bà ấy không muốn tự mình hỗ trợ, thì cũng có thể để cử một vị giáo sư khác đáng tin. Như vậy thì tôi cũng không cần phải chạy lung tung tìm một vị giáo sư khác.”
Triệu Dật cười nói: “Vậy thì được! Chúng tôi tới chỗ bà ấy luôn đây. cô có địa chỉ không?”
“Có! Để tôi nhắn địa chỉ cho anh.”
“Cảm ơn!”
Phùng Tiếu Tiếu kết thúc trực tiếp, gương mặt vô cùng kinh ngạc chạy ra khỏi phòng.
“Triệu Dật! Làm sao mà anh có thể làm được vậy? Tiểu Hoàng và Tiểu Hôi thật sự quá thông minh, hôm nay tôi đã dạy cho bọn chúng nói được sáu bảy từ rồi!”
Triệu Dật cười cười: “Chuyện này mình cô biết là được, cũng đừng nói với người khác.”
Phùng Tiếu Tiếu một mặt sùng bái nhìn Triệu Dật. Hắn không những có tiền, hơn nữa còn có tài lẻ. Khi nãy con vẹt nói chuyện, mọi người trong phòng trực tiếp đều kinh ngạc đến ngây người!
Không chỉ có vậy, phòng trực tiếp của cô cũng được thơm lây. Nhờ hai con vẹt biểu diễn, lượng người xem không ngừng tăng lên lại còn thưởng rất nhiều quà tặng!
Nhất là khi chính mình kiên nhẫn dạy bọn chúng nói chuyện. Chỉ cần con vẹt mở miệng nói, lập tức sẽ có hàng loạt khen thưởng!
Tính toán lại thu nhập, hôm nay trong thời gian phát sóng trực tiếp. Cô đã thu được 7-8 ngàn tệ tiền quà tặng!
“Trực tiếp xong rồi sao? Vậy thì cô chuẩn bị một chút, chúng ta ra ngoài một chuyến.”
“Đi ăn cơm à?”
“Đi gặp một vị giáo sư.”
Triệu Dật lái xe chở theo Phùng Tiếu Tiếu. Hai người đi thẳng một đường đến khu nhà ở của giáo sư, nơi này thuộc đại học Giang Châu. Tiếp đó hắn dẫn theo cái vẻ mặt mang đầy lo lắng của Phùng Tiếu Tiếu đi vào thang máy.
Trong tay Phùng Tiếu Tiếu mang theo một cái giỏ trái cây được đóng gói rất đẹp, bên trong là một chút hoa quả tương đối thích hợp cho người già.
Hai người đến trước một căn phòng rồi gõ cửa, một người phụ nữ hơn 50 tuổi mang theo vẻ tri thức bước ra mở cửa, dáng vẻ ôn hòa khẽ hỏi: “Các người tìm ai?”
Triệu Dật mỉm cười nói: “Cho em hỏi, cô có phải là giáo sư Cao?”
Người phụ nữ mỉm cười trả lời: “Đúng, là tôi.”
Triệu Dật tự giới thiệu mình: “Chào cô! Em tên là Triệu Dật, là sinh viên của đại học công thương Giang Châu. Còn đây là bạn em Phùng Tiếu Tiếu! Hiện cô ấy đang có vài vấn đề về phương diện âm nhạc. Được biết giáo sư Cao tại phương diện âm nhạc có chuyên môn cao, cho nên hôm nay em mạo muội tới cửa thỉnh giáo......”
Cao giáo sư nghiêng người tránh ra cửa phòng, nói: “Được rồi! vào phòng rồi nói.”
Hai người vào phòng, ở phòng khách ngồi xuống. Cao giáo sư hỏi: “Vậy em gặp phải vấn đề gì?”
Triệu Dật đơn giản lưu loát nói ra một lần vấn đề của Phùng Tiếu Tiếu: “Em cảm thấy cô ấy có tài ca hát, không muốn tài năng này bị lãng phí. Cho nên hy vọng giáo sư Cao có thể chỉ điểm một chút.”
Giáo sư Cao cũng không vì Phùng Tiếu Tiếu, không phải là sinh viên đại học Giang Châu mà từ chối giúp đỡ. Bà mỉm cười nói: “Em hát một bài để cô nghe một chút.”
Phùng Tiếu Tiếu có chút căng thẳng đứng lên, giáo sư Cao hiền hòa cười nói: “Không cần căng thẳng! Ở đây chỉ có ba người chúng ta, em cứ tùy ý hát đừng có để áp lực trong lòng.”
“Vâng!”
Phùng Tiếu Tiếu khôi phục sự bình tĩnh, tiếp đó hát một bài: 《 Giấc mơ ban đầu 》.
Cao giáo sư nghe xong vài câu, ánh mắt lộ ra thần sắc kinh ngạc. Đột nhiên cô chợt lộ ra mấy phần tiếc nuối, tiếp đó lẳng lặng nghe xong cả bài hát.
“Trước đây em chưa học qua thanh nhạc đúng không?”
Trong lòng Phùng Tiếu Tiếu có chút khẩn trương, cô nói: “Vâng thưa cô! Em chỉ là ưa thích ca hát. Nhưng khi có nhiều người nghe, em sẽ cảm giác cổ họng căng lên, âm thanh phát ra run rẩy......”
Cao giáo sư cười nói: “Không học thanh nhạc mà hát đến trình độ này, em đã làm vô cùng tốt rồi. Khó trách cậu trai này nói em có tài năng ca hát, vấn đề của em chỉ là một vấn đề nhỏ việc này cũng không khó để giải quyết... Hôm nay em đến tìm tôi, là chỉ muốn giải quyết vấn đề hát không được của em. Hay là muốn học làm sao để hát tốt một bài hát?”
Ánh mắt Phùng Tiếu Tiếu sáng lên, cô cũng đâu phải đồ ngốc. Không chút do dự hồi đáp: “Em muốn học ca hát, học như thế nào để hát tốt bài hát!”
- 🏠 Home
- Đô Thị
- Hệ Thống
- Ở Trên Đường Cứu Người Tôi Nhặt Được Hệ Thống
- Chương 50: Giáo Sư, Em Muốn Học Ca Hát