Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Ở Trên Đường Cứu Người Tôi Nhặt Được Hệ Thống

Chương 43: Bán Nghệ Không Bán Thân

« Chương TrướcChương Tiếp »
Ny Ny nhìn thấy fan của mình kịch liệt thảo luận, sự vui vẻ lúc đầu đã hoàn toàn không còn. Bây giờ cô chỉ cảm thấy trong lòng mình rất bất an.

Đặc biệt là khi cô nhìn thấy Bạch Môn Thất Thiếu, nói được một câu xong rồi không còn động tĩnh nào nữa. Ny Ny thật sự không biết, trong lòng của Bạch Môn Thất Thiếu lúc này đang có chút lưỡng lự.

Đó là Siêu Cấp Hoàng Đế đấy!

Mặc dù trên thế giới này kẻ có tiền rất nhiều, nhưng không phải ai cũng sẵn sàng chi tiền cho việc khen thưởng. Bởi vì có khen thưởng bao nhiêu đi chăng nữa thì chưa chắc người ta sẽ báo đáp, có khi còn chẳng được cái gì.

Thừa dịp thời gian nghỉ ngơi ở giữa hai hiệp, Ny Ny lập tức nói chuyện riêng với Bạch Môn Thất Thiếu, cô thử dò xét nói: “Anh Thất Thiếu! Thực lực đối thủ lần này có chút mạnh, ván thứ hai chúng ta phải làm sao bây giờ?”

Bạch Môn Thất Thiếu là đại gia trên bảng của cô, bởi vậy cô nhất định phải có sự duy trì của anh ta. Mặc dù cô ước gì Bạch Môn Thất Thiếu cùng Triệu Dật liều mạng vì mình đấu đá, nhưng cô cũng không dám đưa ra yêu cầu. Thậm chí cô còn phải chủ động giúp anh ta giữ gìn mặt mũi, miễn cho Bạch Môn Thất Thiếu mất mặt mà bỏ đi.

Đại gia cũng không phải kẻ ngốc. Nếu muốn người ta chi tiền cho mình, thì cô phải làm người ta hài lòng thoải mái.

Nếu như người ta đã không muốn liều mạng, mà cô còn cố đưa đao tới và hô hào nói: “Đánh đi! Đao này cho anh, xông lên đi!” người ta không tức giận trở mặt mới là lạ.

Đang nói chuyện riêng nên Bạch môn thất thiếu cũng không nói nhảm, hắn nói: “Tên kia nhìn qua rất có tiền, chỉ sợ khó mà thắng được. Anh đi hỏi hắn ta mấy câu, xem thử ý định của hắn là gì.”

Ny Ny đáp ứng nói: “Được! Cảm ơn anh Thất Thiếu vẫn luôn ủng hộ em. Lần này PK xong! Mặc kệ là thắng hay bại, em sẽ mời anh ăn bữa cơm để cảm ơn. Anh nhất định phải cho em mặt mũi đấy nhé!”

Ăn cơm sao?

Còn đem đến tận cửa?

Ha ha ha! Có chuyện tốt như vậy sao, thế thì tốn thêm chút tiền cũng được.



Vừa rồi hắn còn định đưa ra yêu cầu này với cô ta.

Bạch Môn Thất Thiếu lập tức cảm thấy tốt hơn nhiều. Hắn bỏ tiền không phải vì muốn hưởng thụ loại cảm giác chinh phục này sao?

Nghĩ mà xem, hàng ngày có rất nhiều người cố gắng theo đuổi một nữ nhân, kết quả cô ta lại ở trên giường của hắn lăn qua lăn lại. Loại cảm giác ưu việt này sướиɠ hay không chứ?

Nếu không thì vì sao có rất nhiều người lại thích chơi các ngôi sao nổi tiếng?

“Nếu em đã mời đương nhiên anh sẽ nể mặt. Được rồi, anh đi dò xét hắn một chút.”

......

“Tôi đi uống ngụm nước.”

Phùng Tiếu Tiếu nói một tiếng cùng với khán giả rồi mở cửa phòng bếp đi ra ngoài. Cô bước chậm rãi đến bên cạnh Triệu Dật rồi ngồi xuống, đôi mắt long lanh nhìn Triệu Dật. Trong ánh mắt tràn ngập sự cảm kích, cô nhỏ giọng nói: “Cám ơn anh! lại làm anh phải tốn tiền.”

Triệu Dật mỉm cười, thấp giọng trả lời: “Tôi chỉ dùng tiền gọi món thôi. Nếu cô làm không đạt yêu cầu của tôi, phải trả lại tiền và bồi thường gấp 10 lần đấy!”

Phùng Tiếu Tiếu nhìn thấy nụ cười của Triệu Dật, trong chốc lát cô thất thần.

Hôm nay lúc nhìn thấy Triệu Dật, cô đã cảm thấy hắn so với lúc trước dường như có chút khác biệt. Trước đó do vội vàng mua thức ăn nên cô không có chú ý. Nhưng hiện tại cô ngồi xổm ở bên chân Triệu Dật, đối diện với gương mặt của Triệu Dật gần như thế. Cô nghiêm túc nhìn kỹ gương mặt Triệu Dật, có một loại cảm giác kỳ lạ vô cùng mãnh liệt phát sinh trong lòng của cô.

Vì sao cảm thấy khi anh ta cười lại đẹp mắt như vậy?

Vì sao bỗng nhiên tim lại đập nhanh như thế?

Trái tim Phùng Tiếu Tiếu bắt đầu đập nhanh dần. Chẳng lẽ vì anh ta vừa rồi giúp mình, còn thưởng cho mình nhiều tiền như vậy. Cho nên chính mình cảm thấy anh ta nhìn rất đẹp trai sao?



Sao mình có thể là loại người vừa thấy tiền liền sáng mắt như vậy chứ?

Phùng Tiếu Tiếu làm sao biết Triệu Dật có BUFF khí chất quý tộc. Cô hoài nghi bản thân, tiếp đó liền ngạc nhiên và sợ hãi khi nhớ đến nguyên nhân mình chạy ra phòng khách.

Phùng Tiếu Tiếu cắn môi ánh mắt có hơi rủ xuống, nhẹ giọng nói: “Triệu Dật! Có chuyện tôi muốn trước tiên làm rõ...”

Triệu Dật có chút thích thú nhìn cô, thấp giọng nói: “Cô cứ nói đi.”

Phùng Tiếu Tiếu khuôn mặt có chút ửng hồng, nói: “Tôi không... Tôi...”

Phùng Tiếu Tiếu ấp a ấp úng không nói nên lời. Triệu Dật nhìn vẻ mặt của cô đã đoán được cô muốn nói gì. Xem ra là do mình khen thưởng làm cô ấy cảm thấy áp lực.

Không phải ai cũng có thể thoải mái đón nhận ân huệ từ người khác. Lợi ích càng lớn thì áp lực trong lòng cũng càng lớn. Phùng Tiếu Tiếu trước mặt chính là một người như vậy.

Nói cách khác, nếu như cô ấy không có cái suy nghĩ này và sẵn sàng vứt bỏ lòng tự trọng để quỳ liếʍ, hoặc cô ấy chấp nhận giao dịch quy tắc ngầm. Có lẽ hiện tại cô ấy đã không thảm hại như thế này. Dù sao tướng mạo của Phùng Tiếu Tiếu rất xinh đẹp và dễ thương, chắc chắn hấp dẫn rất nhiều đại gia săn streamer.

Triệu Dật mỉm cười, thấp giọng trêu ghẹo: “Tôi biết! Cô bán nghệ không bán thân. Cô đừng suy nghĩ nhiều, bởi vì tôi xem cô là bạn nên tiện tay hỗ trợ. Tôi cũng không có ý định gì khác, cô cũng đừng hạ độc vào trong thức ăn của tôi đấy.”

Gương mặt Phùng Tiếu Tiếu ngay lập tức liền đỏ lên.

Chuyện Triệu Dật nói lời này, đúng là những lời cô muốn biểu đạt. Nếu cô muốn tiếp nhận các loại quy tắc ngầm, thì lúc trước đã có rất nhiều cơ hội rồi.

Phùng Tiếu Tiếu thà rằng Triệu Dật không thưởng cho mình một xu, còn hơn để cho Triệu Dật đưa ra yêu cầu đó với mình. Điều này sẽ khiến cô cảm thấy xấu hổ và cũng phá hủy ấn tượng tốt của cô đối với Triệu Dật.

Trái tim của Phùng Tiếu Tiếu càng lúc càng đập nhanh. Cô đột nhiên đứng lên, mím môi tức giận nói: “Tôi không hạ độc! Tôi chỉ bỏ muối cho mặn chết anh!”
« Chương TrướcChương Tiếp »