Ngay khi Giang Dĩnh chuẩn bị ngồi lên xe taxi, Triệu Dật thuận tay cầm chiếc túi xách bên người đưa cho Giang Dĩnh.
“Đừng từ chối! Cứ xem đây là quà kỉ niệm chúng ta quen biết và trở thành bạn bè.”
Giang Dĩnh còn chưa kịp phản ứng, Triệu Dật đã nhanh chóng đóng lại cửa xe taxi, hơn nữa còn mỉm cười phất phất tay hướng về phía cô.
Giang Dĩnh còn chưa kịp phản ứng lại thì Triệu Dật đã nhanh chóng đóng lại cửa xe taxi, mỉm cười nhìn cô vẫy tay chào tạm biệt.
Tài xế bắt đầu khởi động xe. Lúc này thấy rõ đồ vật trong tay của mình, Giang Dĩnh mới lấy lại tinh thần muốn kêu bác tài xế dừng xe. Nhưng trong lòng cô bỗng nhiên dừng lại.
Quà kỷ niệm bạn bè?
Mình cùng anh ta trở thành bạn rồi sao?
Giang Dĩnh nhẹ nhàng cắn môi, cuối cùng vẫn không kêu dừng xe.
Hắn ta rõ ràng nhỏ tuổi hơn mình, thế nhưng cách nói chuyện cũng như hành động lại khiến cho người ta cảm thấy hắn rất thành thục và trưởng thành.
Lần sau gặp lại hắn có lẽ là vào tháng 9 thì phải?
..........
Triệu Dật bỏ hai tay vào túi nhìn xung quanh một chút, sau đó đi bộ hướng về một khách sạn gần đó.
Uống rượu xong lại cần tìm người lái hộ đến chở về, chuyện này quá phiền phức tốt nhất vẫn là tìm một khách sạn ngủ lại một đêm. Dù sao trở về phòng của mình thì cũng ngủ có một mình có khác gì ngủ ở khách sạn.
Triệu Dật ở tại khách sạn thoải mái vui vẻ tắm rửa. Lúc tắm xong, điện thoại đã nhận được tin nhắn của Giang Dĩnh.
“Tôi đã về đến ký túc xá, cám ơn món quà của anh.”
Triệu Dật mỉm cười nhắn lại: “Khách sáo làm gì! Chúng ta không phải là bạn bè sao? Cô nghỉ ngơi đi, ngủ ngon!”
Triệu Dật tựa lưng ở trên giường tiện tay ấn mở TV. Hắn chợt nhớ ra bản thân còn có một gói quà thăng cấp chưa mở, lập tức tinh thần trở nên tỉnh táo.
“Hệ thống, mở ra gói quà thăng cấp.”
“Ký chủ mở ra gói quà thăng cấp, ký chủ thu được phần thưởng: Khí chất quý tộc
“Ghi chú 1: Con người không thể thay đổi hình dạng, nhưng khí chất của một người thì lại có thể. Khí chất là chính là phản ánh nội tâm của mỗi người. Ký chủ không những phải có bản lĩnh, mà đồng thời cũng cần phải có khí chất hơn người.”
“Ghi chú 2: Khí chất quý tộc có thể giúp cho Ngài thay đổi tâm lý của người khác. Cho dù là Ngài ăn mặc trang phục của ăn mày, thì vẫn khiến người khác cảm thấy Ngài giống như một vị quý tộc.”
Phần thưởng khí chất sao?
Còn có loại phần thưởng như vậy ư?
Triệu Dật vô cùng kinh ngạc, hắn lập tức đi đến trước một chiếc gương lớn.
Triệu Dật vẫn là Triệu Dật, hình dạng không có một chút thay đổi. Nhưng rõ ràng cái khí chất kia đã khiến hắn thay đổi.
Triệu Dật nhìn mình trong gương, người thì vẫn như thế nhưng trong lòng lại có một loại cảm giác khó tả. Nhìn kiểu nào cũng thấy rất thuận mắt và thoải mái, bên cạnh đó còn có một loại khí chất trầm tĩnh điềm đạm.
Khí chất quý tộc, điềm đạm cao quý như ngọc!
Trời ơi! Chẳng lẽ mình nghiện soi gương rồi, không lẽ mình tự yêu chính mình?
Thật là biếи ŧɦái!
Triệu Dật quan sát tỉ mỉ bản thân trong lòng hắn lúc này cảm thấy rất hài lòng.
Loại phần thưởng vô hình thế này, so với phần thưởng 1,8 triệu kia càng thêm hữu dụng.
Đối với nhóm nhà giàu mới nổi có tài sản ngàn tỷ, nếu như có thể trao đổi mua bán cái loại khí chất này. Thì tuyệt đối bọn hắn sẽ dùng một số tiền cực lớn để trao đổi, để khiến bản thân trở nên hoàn mỹ hơn từ trong ra ngoài.
Biết bao nhiêu người chỉ vì cố gắng tích góp một chút khí chất loại này hoặc một chút khí chất văn hóa mà tiêu phí không biết bao nhiêu tiền của. Nhưng vẫn không che giấu được cái nhãn nhà giàu mới nổi của họ.
Ngủ, đi ngủ!
Bắt đầu từ ngày mai, mình đã trở thành người có khí chất quý tộc!
......
Sáng hôm sau, Triệu Dật ngủ thẳng một giấc tới tầm mười giờ mới rời khách sạn. Bụng đói kêu lên ục ục, Triệu Dật quay đầu đi vào con đường có quán ăn vặt ở cách đó không xa.
Vũ Tông là trung tâm thương nghiệp nổi tiếng và lâu đời nhất ở Giang Châu. Những chỗ ngắm cảnh nổi danh nhất đều phân bố quanh khu vực này. Điều này dẫn đến du khách bình thường đều chọn Vũ Tông, cùng với đó là sự tập trung lượng lớn ẩm thực đặc sắc tại nơi này
Vũ Tông là trung tâm thương nghiệp nổi tiếng và lâu đời nhất ở Giang Châu. Những chỗ ngắm cảnh nổi danh nhất đều phân bố quanh khu vực này. Điều này dẫn đến du khách bình thường đều chọn Vũ Tông là điểm dừng chân, cho nên nơi này tập trung một lượng lớn ẩm thực đặc sắc và phong phú.
Mặc dù rất nhiều tiệm đều dùng cách treo đầu dê bán thịt chó để lừa gạt du khách, nhưng đa phần các quán đều thực sự là ẩm thực nổi bật của Giang Châu.
Triệu Dật gọi một bát bún chua cay, ngồi trên ghế vừa ăn vừa hướng mắt nhìn phố ăn vặt bên cạnh.
Giang Châu mỹ nữ nhiều vô số, nếu đã đến đây rồi thì tất nhiên phải nhìn ngắm cho thỏa thích mới được.
Quãng thời gian Triệu Dật ăn bát bún, không biết trước mặt hắn đã đi qua bao nhiêu cô gái đẹp, chân dài, loli,......
Trong lòng Triệu Dật lúc này cảm thấy rất vui vẻ. Đôi khi chỉ ngồi ngắm gái đẹp là được, cũng không cần làm bất cứ gì. Chỉ riêng khung cảnh đó cũng có thể làm người ta vui vẻ thoải mái.
“Đinh! Ký chủ ngắm nhìn gái đẹp, phát hiện vẻ đẹp nữ tính. Ban thưởng thuốc làm đẹp 01 viên.”
“Ghi chú 1: Thuốc làm đẹp có thể trì hoãn sự lão hóa của gương mặt, làm làn da trở nên đẹp hơn. Hơn nữa, có thể làm cho tế bào da khôi phục sức sống.”
A?
Ngắm gái cũng có ban thưởng?
Sảng khoái!
Trong thời gian này Triệu Dật phát hiện. Hệ thống này ban thưởng rất ngẫu nhiên, cũng không cần có điều kiện kích hoạt. Điều này khiến cho Triệu Dật không có cách nào chủ động đi làm nhiệm vụ, cho nên cũng không có cách nào chủ động nhận được phần thưởng. Thế nhưng có đôi khi cũng có những niềm vui ngoài ý muốn..
Triệu Dật nghĩ tới tác dụng của thuốc làm đẹp, ý nghĩ đầu tiên là muốn đem về tặng cho mẹ mình.
Điều này có thể so sánh với việc tặng cho mẹ 1,000 cái túi hay 10 ngàn món đồ trang sức, cũng không khiến mẹ hài lòng hơn viên thuốc này!
Khiến cho mẹ một lần nữa trẻ lại, chắc chắn sẽ khiến cho mẹ trở nên vui vẻ. Mẹ vui thì cha cũng vui, đây chính là tiêu chuẩn ‘Một người được lợi cả nhà liền vui vẻ’ chuyện tốt thế này cớ sao không làm?