Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Ở Trên Đường Cứu Người Tôi Nhặt Được Hệ Thống

Chương 31: Có Cô Gái Nào Mà Không Cần Túi?

« Chương TrướcChương Tiếp »
Triệu Dật đi vào cửa hàng Vacheron Constantin, ngay lập tức có nhân viên phục vụ chào đón nhiệt tình.

“Xin hỏi quý khách, ngài muốn chọn kiểu dáng đồng hồ thế nào ạ ?”

Triệu Dật lắc đầu không nói, ánh mắt nhìn quanh khu trưng bày đồng hồ chậm rãi xem các sản phẩm ở đây.

Trước đây Triệu Dật đối với đồng hồ không có nghiên cứu quá nhiều, cũng không có kiến thức để thảo luận về mảng này. Hiện tại hắn chỉ muốn nhìn qua một chút, sau đó tìm một chiếc đồng hồ thuận mắt mình nhất rồi tiến hành thanh toán.

Còn về vấn đề tiền bạc sao?

Vấn đề này không cần phải bàn cãi, tiền nào thì của đó thôi.

Sản phẩm đắt tiền ngoài trừ khuyết điểm là giá cả có hơi mắc, thì cơ bản không có khuyết điểm nào khác. Mà đối với sản phẩm rẻ tiền thì cũng vậy, ngoài giá cả rẻ hơn thì cũng chẳng có điểm nào tốt cả.

Triệu Dật dạo quanh quầy bán hàng một vòng, sau đó ánh mắt dừng lại tại một chỗ: “Có thể lấy kiểu này cho tôi xem một chút được không?”

Người bán hàng nhiệt tình giới thiệu: “Đây là đồng hồ thuộc thương hiệu Vacheron Constantin thuộc dòng sản phẩm Overseas. Dòng sản phẩm này được rất nhiều khách hàng Vacheron Constantin ưa chuộng và khen ngợi. Giá của nó từ một trăm ngàn đến sáu thậm chí bảy trăm ngàn tệ đều có. Nếu quý khách thích ngài có thể đeo lên thử một chút…”

Mặc dù Triệu Dật nhìn còn rất trẻ, trang phục trên người cũng vô cùng bình thường không giống như một người có tiền. Nhưng mà người bán hàng vẫn vô cùng nhiệt tình, cũng không có bất kỳ thái độ khinh thường nào cả.

Sau khi đeo thử vài mẫu, Triệu Dật quyết định chọn dòng sản phẩm Overseas 6000V/110A-B544 đây là loại đồng hồ cơ giá niêm yết là 750 ngàn tệ. Mặt số đồng hồ được hoàn thiện với tông màu xanh lam cực kỳ bắt mắt, khi nhìn cho cảm giác rất thoải mái. Kèm theo đó là ba bộ dây đeo bằng thép, da cá sấu Mississippi và dây cao su, người sử dụng có thể thoải mái lựa chọn và thay thế.

“Tôi lấy cái này, quẹt thẻ!”



Người bán hàng cực kỳ vui vẻ, mặc dù cô nhiệt tình tư vấn các loại đồng hồ cho Triệu Dật là vì tính chất công việc. Nhưng không ngờ Triệu Dật ăn mặc đơn giản như vậy lại là người có tiền. Chỉ mới đeo thử một chút liền quyết định mua ngay, hơn nữa còn là dòng đồng hồ đắt tiền Overseas.

Quả nhiên, không thể đánh giá một người dựa vào dáng vẻ bề ngoài!

Triệu Dật quẹt thẻ thanh toán, thay đổi dây cao su rồi đeo lên cổ tay. Ngắm nghía một chút cảm giác đúng là không tệ, rất hợp với phong cách người trẻ tuổi cùng tầng lớp sinh viên. Đối với loại dây đeo bằng thép, thì nó mang nặng phong cách thương nhân và người trưởng thành, Triệu Dật cảm thấy không hợp.

Tiêu hết 750 ngàn tệ đẳng cấp của hệ thống thần trợ lập tức tăng lên 982 ngàn điểm. Khoảng cách đến con số 1 triệu điểm còn kém 18 ngàn điểm kinh nghiệm nữa, điều này đối với Triệu Dật tự nhiên không còn là vấn đề gì khó giải quyết.

Những thứ hắn mua lúc trước hiện tại vẫn gửi nhờ trong cửa hàng. Bây giờ quay lại lấy, đồng thời mua thêm vài bộ quần áo hoặc mua thêm vài món gì đó góp cho đủ 18 ngàn điểm kinh nghiệm, vậy là có thể thăng cấp một lần nữa rồi!

Triệu Dật bước vào cửa hàng LV, đang chuẩn bị đi tới quầy hàng bỗng nhiên hắn dừng lại nhìn một chút

Một nam một nữ đang chọn lựa hàng hóa trong cửa hàng, người nam tầm 40 tuổi. Còn nữ chính là cô gái biểu diễn trên sân khấu khi nãy, dường như tên là Giang Dĩnh.

“Nhìn cái túi này đi, tôi cảm thấy nó rất hợp với cô.......”

Người đàn ông kia cầm một cái túi xách mini trên tay, mỉm cười nhìn Giang Dĩnh khẽ nói: “Cô nhìn xem, cái túi này khá đẹp phối với cô vô cùng hợp nha.”

Giang Dĩnh lùi lại phía sau một bước kéo ra khoảng cách với người kia, trên mặt lộ ra nụ cười miễn cưỡng nói: “Quản lý Chu! Tôi cảm thấy cái túi này với mình không hợp đâu.”

“Cái này không thích hợp sao?”

Người đàn ông tiện tay cầm lên một cái túi xách mini khác trên quầy hắn nói: “Vậy cô thấy cái túi này thế nào?”



Giang Dĩnh lại một lần nữa lắc đầu: “Quản lý Chu! Tôi chỉ muốn dạo chơi nơi này một chút thôi. Ông bận rộn nhiều việc như cứ đi làm việc của mình đi, không cần để ý đến tôi đâu.”

Quản lý Chu mỉm cười tiến gần một chút nói: “Tiểu Giang! Cô đừng có lo lắng, tôi đã xem qua hồ sơ của cô. Tôi biết cô vừa bắt đầu diễn xuất, hiện tại vẫn còn đang đi học cho nên sẽ không có nhiều tiền. Nhưng cái túi này là quà tôi tặng cho cô, nếu cô cảm thấy thích tôi có thể tặng cho cô những thứ khác…”

Vẻ mặt Giang Dĩnh chợt tái lại, nụ cười trên mặt cũng trở nên gượng gạo: “Quản lý Chu! Không cần, không cần đâu. Ngày thường tôi cũng không cần sử dụng túi xách.”

Người đàn ông kia vẫn không buông tha: “Làm gì có cô gái nào lại không cần dùng tới túi xách chứ?”

Hắn còn chưa nói xong, Triệu Dật đứng ở bên cạnh đã không nhìn nổi, khẽ cười nói: “Đúng! Làm gì có cô gái nào không cần dùng túi xách. Chẳng lẽ ông không nhận ra sao, người ta không phải là không thích túi xách, mà là không thích ông không muốn nhận đồ của ông.”

Người đàn ông vẻ mặt chợt tái lại, hắn quay đầu nhìn về phía Triệu Dật thoáng đánh giá một chút. Trong ánh mắt của hắn lộ ra vẻ khinh thường cùng miệt thị: “Ở đâu lòi ra tên không biết điều này vậy. Tôi với cô ấy làm gì thì kệ chúng tôi có liên quan gì đến cậu?”

Triệu Dật mỉm cười bước đến trước mặt hai người. Hắn thuận tiện cầm lấy chiếc túi xách trong tay người đàn ông. Nhìn một chút giá cả, sau đó lại cầm lên xem cái túi xách vừa rồi tên đàn ông kia thả xuống.

“Một cái 6,900 tệ, cái này thì 7,300 tệ đều là mấy loại túi xách thông thường mà thôi. Quản lý Chu! Tán gái thì cũng nên bỏ chút tiền vốn đi chứ. Mấy loại túi xách thông thường thế này mà cũng đem tặng người ta sao?”

Người đàn ông cười nhạo nói: “Nhìn cách ăn mặc của cậu, toàn thân trang phục còn chưa tới 1,000 tệ mà ở đây bày đặt lên mặt. Nếu cậu có bản lĩnh thì tặng cho cô ấy một cái đi nào?”

“Tôi tặng cho cô ấy sao?”

Triệu Dật cười ha ha, sau đó liếc mắt nhìn Giang Dĩnh ở bên cạnh đang cắn môi với tâm trạng đầy lo lắng. Triệu Dật thu hồi ánh mắt rồi nhìn lên kệ hàng. Hắn xem xét một chút, tiếp đó lấy một cái túi xách trên kệ hàng rồi đặt vào tay của Giang Dĩnh. Mặc kệ Giang Dĩnh khua tay múa chân từ chối, Triệu Dật gật đầu hài lòng.

“Cô Giang! tôi cảm thấy chiếc túi này rất thích hợp với cô. Chiếc túi này xem như quà gặp mặt của tôi tặng cho cô, xin cô nhận cho… Thật ra tôi là fan hâm mộ của cô.”
« Chương TrướcChương Tiếp »