Chương 18: Nhiệm Vụ: Bản Chất Của Giúp Người Là Tìm Vui

Phùng Tiếu Tiếu lúc này rất ủy khuất và đau lòng.

Đừng nhìn thấy cô luôn mang theo nụ cười ngọt ngào lúc phát sóng trực tiếp mà lầm tưởng, thật ra mấy ngày nay trong lòng cô đang rất lưỡng lự.

Cô học đại học được hơn hai năm rồi, năm cuối đại học chủ yếu là dành thời gian đi thực tập. Ngày nay sinh viên chưa tốt nghiệp mà muốn tìm việc thì nơi nào cũng có.

Nhưng với một sinh viên mà chuyên ngành còn chưa có tốt nghiệp như cô thì muốn tìm một công việc tốt thật sự là rất khó khăn. Lúc trước cô miễn cưỡng tìm được một công việc bán hàng, bản thân cô cũng rất chăm chỉ cố gắng đi làm được hơn một tháng. Nhưng cuối cùng, tiền lương cô nhận được thật sự lại quá ít ỏi, còn bị mụ cấp trên thường xuyên tìm đủ mọi cách làm khó dễ.

Sau đó cô lại bị kiếm chuyện và bị phạt 200 tệ tiền lương, Phùng Tiếu Tiếu quyết định xin nghỉ việc ở đây......

Bởi vì người trẻ tuổi thì nóng nảy và bồng bột, lại thêm bản thân cô cũng xinh đẹp, thế nên cô nghĩ dựa vào công việc phát sóng trực tiếp cũng có thể tự nuôi sống chính mình. Nghĩ vậy cô đặt mua một bộ trang bị phát sóng trực tiếp rồi bắt đầu công việc mới.

Nhưng sự gian nan của cái nghề này vượt xa cô tưởng tượng. Trong thời đại cạnh tranh kịch liệt, không có đại gia nâng đỡ, không có quan hệ, không bối cảnh, lại không có tài năng và cũng không chịu khoe thân thì làm sao mà người ta khen thưởng cho cô được chứ. Tiền của đại gia cũng không phải gió lớn thổi tới. Mặc kệ là nhu cầu tinh thần hay thể xác, thì cũng phải có chút gì đó gọi là hồi báo thì mới được.

Dĩ nhiên cũng không phải là không có đại gia liên hệ Phùng Tiếu Tiếu, nhưng người ta cũng không phải đồ đần, không có đồ mình muốn thì ai lại cho không tiền. Phùng Tiếu Tiếu vốn không đồng ý giao dịch ngầm như vậy, tự nhiên không ai quan tâm đến cô.

Mặc dù dựa vào hình dáng ngọt ngào của cô, hằng ngày phát sóng trực tiếp cũng có hơn 180 fan hâm mộ nhưng mà đa phần đều là hội xem chùa chỉ vào xem cho vui. Dù có lương định kỳ của công hội, nhưng nhiệm vụ hàng ngày cô đều không hoàn thành được. Không sớm thì muộn cô cũng sẽ bị đá ra khỏi công hội, chẳng mấy chốc sẽ lại thất nghiệp.

Phùng Tiếu Tiếu không cam lòng nhưng cũng không thể làm gì bởi cô không thể như mấy cô nàng xinh đẹp khác vì tiền mà bất chấp mọi thứ.

Lần này cô tới Nga Sơn vì hai việc. Đầu tiên là ra ngoài trực tiếp, tiếp theo là để giải tỏa tâm trạng của bản thân.



Nhưng không ngờ đi du lịch còn gặp phải chuyện xui xẻo như này, bức xúc trong lòng lập tức phát tiết ra bên ngoài.

Du khách xung quanh cũng vây lại, có một bác gái hơn bốn mươi mấy tuổi đỡ Phùng Tiếu Tiếu từ dưới đất đứng lên. Phùng Tiếu Tiếu một chân đứng thẳng nhưng một chân lại co lên, vừa rồi hẳn là bị ngã không nhẹ.

Người thì đã được giúp đỡ, thế nhưng điện thoại bị con khỉ ở trên cây cầm đi thì không có cách nào lấy lại.

Con khỉ thấy có nhiều người như thế, bèn kêu lên vài tiếng ‘chi chi’ rồi bò lên trên thêm vài mét. Tiếp đó nhảy tới cái cây khác ở xa hơn, tất nhiên không có ý định trả lại món đồ chơi trên tay.

“Đinh! Nhiệm vụ phát sinh: Bản chất của giúp người là tìm vui, mong ký chủ trợ giúp Phùng Tiếu Tiếu giải quyết phiền phức trước mắt.”

“Nhiệm vụ ban thưởng: Hoàn thành xong sẽ công bố.”

A, nhiệm vụ phát sinh sao?

Được rồi, dù không có nhiệm vụ phát sinh thì Triệu Dật cũng đã chuẩn bị ra tay giúp đỡ. Bởi vì ngay khi nhìn thấy con khỉ, trong đầu hắn đột nhiên hiện ra vô số ký ức và kiến thức.

Kỹ năng huấn luyện thú!

Không phải lúc này đem ra sử dụng rất phù hợp sao?

Chuyện này giống như người biết bơi nhảy vào trong nước, biết đạp xe nhảy lên xe đạp. Căn bản không cần phải suy nghĩ tự nhiên là biết làm. Đây gần như là một loại hành động xuất phát từ bản năng.

Triệu Dật lại gần mấy bước, nhìn chằm chằm con khỉ thử dùng lực lượng tinh thần tiếp xúc với nó.



Con khỉ bị tinh thần chạm vào, trong nháy mắt sợ hãi nhảy lên một cái, ánh mắt trực tiếp nhìn thẳng vào Triệu Dật.

Triệu Dật dựa theo kỹ năng huấn luyện thú, dùng tinh thần trấn an cùng thuần hóa đối với con khỉ. Sự đề phòng của nó dần dần biến mất, nó nhìn Triệu Dật cảm thấy có thêm vài phần thân thiết, giống như nhìn thấy đồng loại của mình.

“Đem đồ vật trả lại đây......mau leo xuống đây, đặt đồ vật lên tay ta.”

Dã tính của con khỉ này căn bản không quá mạnh, đối với nhân loại cũng không có bao nhiêu cảnh giác, rất dễ dàng bị Triệu Dật hoàn toàn thuần hóa. Con khỉ từ từ trượt xuống, bò đến bên cạnh Triệu Dật rồi đưa gậy selfie cùng điện thoại cho Triệu Dật.

Triệu Dật đưa tay nhận lấy sau đó xoa đầu nó mấy lần. Con khỉ thoải mái dễ chịu nheo mắt lại, trên mặt biểu tình hưởng thụ.

Triệu Dật vỗ vỗ đầu của nó, sử dụng tinh thần nói: “Trở về đi, sau này đừng cướp đoạt đồ vật trên tay người khác nữa, điều này là không đúng biết chưa.”

Con khỉ nghịch ngợm tiếc nuối rời đi, còn quay đầu nhìn lại mấy lần như muốn nói, ta muốn ở lại.

Mọi người xung quanh lập tức đều kinh ngạc khi nhìn thấy cảnh này.

Cũng may Triệu Dật đứng bên cạnh nhóm người vây xem, chứ không có chủ động tiến lên phía trước. Cho nên, dù cảnh tượng rất quỷ dị và lạ lùng, nhưng mọi người cũng chỉ nghĩ là do con khỉ quá thông minh mà không cảm thấy Triệu Dật làm thao tác gì cả.

Đương nhiên, cũng có một số người hoài nghi Triệu Dật. Nhưng mọi việc không có chứng cứ, Triệu Dật cũng không có làm điều gì bất thường nên chỉ có thể suy đoán mà thôi.

Triệu Dật cầm điện thoại di động lên, đi đến trước mặt Phùng Tiếu Tiếu rồi đưa đến, vừa cười vừa nói: “Phùng Tiếu Tiếu, cô thật đúng là quá xui xẻo mà.”