Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Ở Thế Giới Ma Pháp Làm Ruộng Hằng Ngày

Chương 9

« Chương TrướcChương Tiếp »
Ông chủ nhà là một người lùn râu xồm, có mở một tiệm rèn trên trấn và sống khá giả hơn Lâm Mục nhiều. Nhưng lúc này khuôn mặt ông ấy lại lạnh lùng, không như vẻ thân thiện thường thấy khi gặp Lâm Mục. Ông đưa ra một bản hợp đồng thuê nhà và nói: “Nếu cậu ở nhà vậy thì chúng ta không cần lãng phí thời gian, chấm dứt hợp đồng thôi.”

Nụ cười trên mặt Lâm Mục chợt khựng lại, thay vào đó là đôi mày cau chặt. Người vốn tính tình điềm đạm như anh cũng bị hành động của ông chủ nhà làm cho bực bội. Anh nói: “Tôi vừa mới trả tiền thuê tháng này. Hơn nữa, việc ngài đơn phương hủy hợp đồng là trái với luật hợp đồng của Vạn Hoa Quốc. Nếu hôm nay ngài không cho tôi một lý do hợp lý, tôi tin rằng ngài thẩm phán trên trấn sẽ rất vui lòng đứng về phía một thường dân Nhân tộc như tôi để đòi công bằng.”

Chủ nhà người lùn đáp: “Vậy cậu nên tự hỏi xem đã đắc tội với nhân vật lớn nào rồi. Đừng nói là thẩm phán, ngay cả trấn trưởng cũng không giúp được cậu đâu.”

Ông biết rằng yêu cầu hủy hợp đồng đột ngột này là vô lý, nhưng nếu Lâm Mục không dọn đi, chính ông sẽ bị ép phải rời khỏi trấn. Lâm Mục thuê nhà của ông đã lâu, chưa bao giờ nợ tiền nhà và còn giữ gìn rất sạch sẽ, không như một số người thuê khác làm hư hại căn nhà của ông. Vì vậy, ông còn tử tế bảo: “Tôi sẽ trả lại tiền cọc và tiền thuê đã nhận trước của cậu.”

Thở dài rồi ông còn nói thêm: “Nếu cậu muốn sống yên ổn thì nên rời khỏi Bách Hoa trấn.”

Lâm Mục chợt hiểu ra mọi chuyện, có lẽ tất cả bắt nguồn từ việc anh đã từ chối lời mời của người hầu tóc đỏ ngày hôm qua. Một người mà ngay cả trấn trưởng còn sợ hãi ư? Có lẽ là một quý tộc, hoặc ai đó có quyền lực rất lớn.

Thấy chủ nhà đã kiên quyết như vậy, Lâm Mục nói: “Nếu đã vậy thì ngài cần trả thêm phí bồi thường vi phạm hợp đồng.”

Sau khi nhận lại tiền cùng với một khoản bồi thường mà anh phải kỳ kèo hồi lâu mới đạt được, Lâm Mục ký tên mình. Hợp đồng thuê nhà tan biến thành những tia sáng, biến mất vào không trung.

Được chủ nhà cho phép, Lâm Mục có cả đêm để thu xếp đồ đạc và tìm nơi ở mới. Nhưng xem ra việc này sẽ không dễ dàng.

Anh thử tìm đến các môi giới bất động sản trên trấn, nhưng ai cũng lắc đầu từ chối ngay khi nghe tên anh. Một người thú nhân thỏ nhỏ giọng nói: “Mọi người đều bị dặn trước cả rồi. Có lẽ anh nên thử tìm phòng ở quán trọ.”

Lâm Mục buồn bã đi hỏi một vòng quanh các quán trọ, nhưng thậm chí những quán rẻ nhất cũng từ chối khi biết tên anh và đuổi anh ra ngoài.

Anh xoa xoa đầu Mộc Mộc - tinh linh nhỏ nhà anh, trấn an: “Không sao đâu, cùng lắm thì chúng ta rời Bách Hoa trấn và đến nơi khác ở thôi.”

Khi trước, lúc thuê Mộc Mộc từ thương hội, Lâm Mục đã trực tiếp mua đứt hợp đồng bán thân của tinh linh này, một hành động khiến anh cảm thấy không thoải mái.

Mộc Mộc ngồi trên vai anh, dịu dàng cọ vào cổ anh như để an ủi.

Lâm Mục bắt đầu thu dọn đồ đạc của mình. Trong căn phòng nhỏ này, anh đã để lại không ít dấu ấn của bản thân: nào là chiếc ghế nấm mềm mại, đèn tường bằng dây leo, chiếc bàn gỗ đặt làm riêng và cả những dụng cụ làm bếp trong nhà bếp.

Khi dọn dẹp, anh mới nhận ra mình có quá nhiều đồ đạc và cảm thấy hơi hoảng hốt. Không gian lưu trữ hiện tại của anh không đủ lớn, mà không gian lưu trữ cao cấp hơn thì lại không đủ tiền mua.

Lâm Mục lấy hết những đồ không cần thiết ra khỏi không gian lưu trữ để có chỗ cho các món đồ lớn hơn như nội thất và đồ dùng cần thiết. Chiếc ghế nấm và đèn dây leo đều là những vật có sức sống, anh cảm thấy không nỡ bỏ chúng lại nên buộc dây vào để chúng có thể đi theo mình.

Mộc Mộc, tiểu tinh linh của anh cũng có không ít đồ chơi, đồ ăn vặt và quần áo. Lâm Mục bảo Mộc Mộc chọn một vài món đồ chơi yêu thích nhất, còn lại thì tặng cho các bạn tinh linh khác của nó.

Khi Lâm Mục đi ngang qua tấm gương lớn trên tủ quần áo, anh nhận ra quả cầu ánh sáng nhỏ thường bay lơ lửng trên đầu mình không thấy đâu nữa. Anh hoảng hốt, nghĩ thầm: “Nhóc con đi đâu rồi? Sao biến mất không một dấu vết thế này?”

Ngay lúc anh vừa nghĩ đến, một chùm ánh sáng xuất hiện, và quả cầu nhỏ lại hiện lên, lơ lửng trên đầu anh. Lâm Mục cầm quả cầu lên, vuốt ve nó và nói: “Làm ta sợ hết hồn, cứ tưởng con biến mất luôn rồi chứ.”

Anh ngẫm nghĩ một lúc rồi nhận ra quả cầu này có khả năng tự giấu mình. Điều này khá tiện lợi, anh chỉ lo lắng nếu có người cố tình tấn công thì bản thân anh với sức chiến đấu không cao sẽ khó bảo vệ quả cầu nhỏ này.

Vì thế Lâm Mục để quả cầu tiếp tục ẩn thân, và bên trong quả cầu, sinh vật nhỏ bé dường như đang xoay tròn vui vẻ, thậm chí còn nghe thấy những tiếng kêu lạ vang lên từ trong đó.

Anh cảm thấy có chút bối rối, không biết sinh vật này thực chất là loài gì.

Sau một hồi dọn dẹp, trời bên ngoài dần tối lại. Đêm xuống là thời điểm các phong linh hoạt động. Chúng thường bay lượn khắp nơi, nghịch ngợm với đồ đạc của người dân, như thể biến những bộ quần áo để ngoài trời thành đồ chơi, cười khúc khích trước những tiếng la mắng của mọi người rồi nhanh chóng bay đi.
« Chương TrướcChương Tiếp »