Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Ở Thế Giới Ma Pháp Làm Ruộng Hằng Ngày

Chương 5

« Chương TrướcChương Tiếp »
“Bùm! Bùm! Bùm!”

Liên tiếp những tiếng nổ lớn vang lên, Lâm Mục bật dậy từ nấm giường êm ái, cùng tinh linh nhỏ từ trong nhà lao ra ngoài xem chuyện gì đang xảy ra.

Ở vùng ngoại ô này, mỗi nhà đều có một khoảng sân nhỏ riêng, không gian rộng rãi, mỗi hộ gia đình đều sở hữu một vườn hoa nhỏ của mình, trông có phần giống như vùng nông thôn phương Tây. Lúc này, Lâm Mục thấy trong sân nhà bên cạnh khói đen cuồn cuộn bốc lên, đất đá tung tóe khắp nơi.

Những người hàng xóm quanh đó đứng cách xa một khoảng, tụ tập lại xem chuyện gì đang diễn ra. Thỉnh thoảng, Lâm Mục còn nghe thấy tiếng hét giận dữ của bà A Toa hàng xóm: “Mã Địch! Nhìn xem con làm cái trò gì đây! Ta đã nói bao nhiêu lần rồi, không được điều chế thuốc trong nhà!”

Lâm Mục giật giật khóe miệng nghĩ thầm, điều chế thuốc mà ra nông nỗi này sao? Không biết còn tưởng rằng nhà bên đang chế thuốc nổ.

“A! Phòng hoa diên vĩ nhà ta chạy mất rồi! Mau ngăn nó lại!”

Bà A Toa có một căn phòng làm từ hoa diên vĩ biến dị, với cánh hoa nhẹ nhàng tựa đuôi chim công, màu tím lam thanh nhã cao quý. Lâm Mục từ lâu đã mê mẩn căn phòng hoa diên vĩ ấy, nhưng tiếc là loại phòng làm từ hoa biến dị này rất đắt, hiện tại anh chỉ có thể thuê phòng nhỏ thông thường.

Lúc này, đoá hoa diên vĩ biến dị ấy bất ngờ rút bộ rễ từ đất, nhanh như chớp chạy băng băng ra khỏi sân. Khi gặp đám người đứng chặn đường, nó run rẩy cánh hoa, rung mình bay lên, cánh hoa đen nhẻm khói bụi, lao vυ"t lên không trung.

Đúng vậy, những căn phòng làm từ hoa biến dị ở đây đều là hoa sống. Nếu chúng cảm thấy không thích môi trường hoặc không muốn sống chung với chủ nhân, chúng sẽ tự ý “bỏ nhà ra đi”.

Bà A Toa mặt đen như than, định đuổi theo phòng hoa, nhưng nhìn qua đứa con trai đứng bên cạnh mình toàn thân cũng đen nhẻm vì nổ, nắm đấm giáng xuống, quát: “Mã Địch! Nếu không tìm được phòng hoa về, con cũng đừng hòng về nhà nữa!” Nói xong, bà còn đá một phát vào mông cậu ta.

Hai mẹ con vội vàng chạy đi đuổi theo phòng hoa. Những hàng xóm tốt bụng thì đã báo cảnh sát, có phóng viên nghe tin chạy tới phỏng vấn, hàng xóm lại đổ xô tới xem, còn một số thì cố gắng khuyên bảo phòng hoa biến dị quay về.

Cả khung cảnh hỗn loạn vô cùng.

Lâm Mục nghĩ thầm thấy hài lòng vì căn phòng của mình tuy không đắt tiền nhưng lại yên ổn, không lo bỏ đi.

Anh nghe có người hỏi: “Mã Địch đã có chứng chỉ dược tề sư chưa?”

“Chưa, hắn thi mấy năm rồi mà vẫn chưa đậu.”

Người kia thở phào nhẹ nhõm: “Thế thì may quá.”

Lại có người xen vào buôn chuyện: “Nghe nói từng có một thuật sĩ luyện kim lang bạt muốn thu nhận hắn làm đệ tử, nhưng hắn từ chối đấy.”

“Đúng là một gã cứng đầu. Hy vọng hắn sẽ nghĩ lại xem có nên đổi nghề hay không.”

Chuyện Mã Địch điều chế thuốc gây nổ khiến phòng hoa chạy trốn lập tức trở thành đề tài nóng hổi trong thị trấn Bách Hoa, cung cấp cho cư dân một đề tài giải trí mới. Phóng viên từ nhật báo của trấn cũng kéo tới phỏng vấn, hàng xóm nhiệt tình hưởng ứng tranh nhau phát biểu, mong sao được lên báo.

Ngay khi vừa nhìn qua đám đông, phóng viên từ nhật báo liếc mắt một cái liền thấy được Lâm Mục màu tóc khác biệt so với mọi người, chen qua đám đông nhiệt tình để phỏng vấn Lâm Mục

Nữ phóng viên của tộc người khổng lồ với nụ cười tươi tắn cúi người xuống, phỏng vấn hỏi: “Chào anh, anh là người thuộc Nhân tộc đúng không? Màu tóc của anh ở thị trấn này rất hiếm thấy đấy!”

Lần đầu tiên được phỏng vấn, Lâm Mục vô thức chỉnh lại vạt áo rồi trịnh trọng đáp: “Đúng vậy, thưa cô.”

Nữ phóng viên tiếp tục: “Anh có biết chuyện gì vừa xảy ra phía trước không? Tôi nghe một tiếng nổ rất lớn từ phố Vạn Diệp. Anh có nghĩ hàng xóm của anh đang làm thí nghiệm nguy hiểm gì không? Hay là bị ma quỷ xúi giục, đang chuẩn bị cho một vụ nổ kinh thiên động địa?”

Nhìn vẻ mặt hào hứng như vừa tìm được tin lớn của cô phóng viên, Lâm Mục cảm thấy hơi không ổn. May mà đám hàng xóm nhiệt tình xung quanh nhanh chóng chen lên, không đợi được mà giành lấy microphone, kể hết mọi chuyện họ biết.

Khi nghe rằng đó chỉ là một vụ nổ tình cờ xảy ra do một dược sư chưa có chứng chỉ, nữ phóng viên thất vọng thu lại nụ cười.

Ai, cô cứ tưởng đã gặp một tin tức chấn động.

Dì hàng xóm bán thú nhân tốt bụng kéo Lâm Mục đang bị đám đông xô đẩy ra ngoài giúp anh phủi bụi trên lưng.

Lâm Mục cảm kích cảm ơn bà, đôi giày của anh suýt bị đám đông giẫm rớt.

Dì hàng xóm bán thú nhân khuyên nhủ đầy quan tâm: “Mang thai thì phải chú ý, mới mấy tháng đầu thai nhi rất nhạy cảm.”

Lâm Mục: “???”

Mang thai gì? Mấy tháng gì?

Dì hàng xóm cười rạng rỡ dịu dàng xoa đầu Lâm Mục, truyền một ít ma lực vào đó, rồi tiếp tục: “Bé con nhà cậu khỏe mạnh lắm đấy, còn được Thần Thú ban phước lành.”

Lâm Mục thử đưa tay sờ đầu mình, ngón tay chạm vào một thứ giống như quả cầu nước. Anh mở to mắt nhìn, hai tay nâng nhẹ vật phát sáng đó xuống.

Đây là cái gì?

Không thể tin được, Lâm Mục nhìn chằm chằm vào quả cầu ánh sáng trong tay. Khi chạm vào, anh cảm giác được có một sinh vật nhỏ đang hô hấp bên trong. Vô thức truyền ma lực vào, quả cầu ánh sáng bừng lên rực rỡ hơn và sinh vật bên trong nhảy nhót vui sướиɠ. Nhờ có mối liên kết huyết thống, không cần lời nào, anh lập tức hiểu rằng đây là con mình.

Đúng vậy, thậm chí anh còn cảm nhận được giới tính của nó.

Lâm Mục: “….”

Đậu má, anh vẫn là thanh niên độc thân suốt hơn hai mươi năm, sao giờ lại có con thế này?

Dì hàng xóm vỗ vai anh, nói: “Nhìn là biết cậu là một ông bố mới tập tành.” Rồi từ không gian trữ đồ, bà lấy ra một quyển sổ đưa cho anh: “Đây là cẩm nang nuôi dạy con dành cho các ông bố mẹ mới của cửa hàng chúng tôi. Cậu có rảnh thì xem qua nhé. Nếu có gì không hiểu thì cứ đến cửa hàng tìm chúng tôi tư vấn!”

Lâm Mục cảm ơn dì hàng xóm bán thú nhân rồi ôm cuốn cẩm nang dày cộm bước vào sân nhà mình.

Tinh linh nhỏ Mộc Mộc bên cạnh anh hưng phấn kêu ríu rít, bay về phòng mình rồi lôi ra một đống đồ chơi và đồ ăn vặt, bày ra trước mặt Lâm Mục.

Khi nghe tiếng “kỉ kỉ kỉ” phát ra, Lâm Mục bật cười: “Bé con chưa ra đời mà đã sốt ruột rồi sao?”

Mộc Mộc vỗ đôi cánh nhỏ ngồi bên cạnh Lâm Mục, muốn cùng anh xem cuốn sách về việc nuôi dạy trẻ.
« Chương TrướcChương Tiếp »