Chương 15

Lâm Mục nhìn theo ánh mắt của người hầu, nhận ra đó là nhà hàng Vân Thượng nổi tiếng nhất Bách Hoa trấn. Ở tầng ba, qua cửa sổ thủy tinh quý giá, một người đàn ông cao lớn với mái tóc nâu và chòm râu dày gật đầu nhẹ nhàng chào Lâm Mục.

Lâm Mục đói đến mức hoa mắt, đầu óc quay cuồng, nhưng anh vẫn không đễ lỡ mất biểu cảm thoáng hiện vẻ khinh thường trên gương mặt người hầu. Anh mím môi lắc đầu, tiếp tục dọn dẹp Tiểu Xan Xa của mình và nói: “Cảm ơn đã ưu ái, nhưng tay nghề của tôi chỉ hợp với những quán ăn vặt ven đường, e rằng không thể đảm nhiệm vị trí đầu bếp tại nhà hàng của quý ngài.”

Người hầu tóc đỏ dường như không ngờ rằng lại có người dám từ chối lời mời từ ông chủ của mình. Dù nhà hàng của họ chỉ là một chi nhánh nhỏ chuyển từ thủ đô về vùng ngoại ô, nhưng sau lưng nhà hàng ấy là gia tộc quý tộc danh giá bậc nhất của Vạn Hoa Quốc, Phất Lôi Ti Đặc. Ngay cả trưởng trấn ở đây cũng phải khép nép trước ông chủ của họ. Dù không biết tại sao ông chủ lại trở về thị trấn nhỏ bé này, người hầu cũng không dám suy đoán nhưng rõ ràng anh ta rất bực mình trước thái độ dám từ chối của Lâm Mục, một chủ quán ăn vặt nhỏ bé.

Vẻ mặt của người hầu tóc đỏ hiện rõ sự không vui, anh ta nói với giọng đầy đe dọa: “Ngươi nên suy nghĩ cho cẩn thận—”

Còn chưa nói hết câu, Lâm Mục đã không buồn tiếp lời. Có lẽ do cơn đói và việc tiêu hao quá nhiều ma lực để duy trì Quang Cầu, anh cảm thấy cơ thể ngày càng suy yếu, khát khao được bổ sung ma lực từ thức ăn càng lúc càng mãnh liệt. Anh chỉ nói ngắn gọn: “Xin lỗi,” rồi lập tức đẩy chiếc xe đẩy của mình rời đi.

Người hầu tóc đỏ cau mày nhìn theo, còn những người bán hàng rong xung quanh vốn nghe thấy lời mời từ người hầu đều âm thầm cười nhạo sự ngu ngốc của Lâm Mục. Đó là nhà hàng Vân Thượng lừng danh, cho dù chỉ làm một đầu bếp bình thường hay thậm chí chỉ là phụ bếp, cũng tốt hơn nhiều so với việc bán hàng ven đường. Không ngờ lại có người từ chối một vị trí đáng mơ ước như vậy.

Người hầu tóc đỏ cúi đầu ủ rũ quay về báo cáo với chủ nhân vì đã không hoàn thành nhiệm vụ.

Người đàn ông tóc nâu, dáng vẻ tao nhã, nhấp một ngụm trà quý, loại trà được pha chế cầu kỳ từ quả Băng Linh hiếm có, được vận chuyển cẩn thận từ Tuyết Quốc. Hắn ta không nói gì, chỉ nhẹ nhàng giơ tay ra hiệu cho quản gia bên cạnh. Quản gia lập tức hiểu ý của chủ nhân.

Người hầu tóc đỏ mạnh dạn hỏi: “Thưa ngài, sao ngài không mua luôn công thức món ăn của người đó? Chẳng phải nhà hàng chúng ta vẫn thường thuê những thợ săn ẩm thực để mua lại công thức của những món ngon hấp dẫn mà họ phát hiện sao?”

Người đàn ông tóc nâu liếc nhìn anh ta đầy khinh miệt: “Đồ ngu.”