Đọc tên chương rất high cho đến khi bị đứng máy bay word:), mai lại bận cả ngày nên tối mới có nốt nửa còn lại nhé, sẽ gộp lại thành 1c không tách đâu nha mn để tiện beta lại hết 💀
- ---------------------
Người nọ cúi đầu đẩy Tống Thần ra rồi chạy khỏi lớp, lưng Tống Thần đυ.ng phải góc cạnh của bục giảng, đau ê ẩm kêu lên.
“Trời má, có bệnh à.”
Đau đớn khiến Tống Thần hơi tỉnh lại, cậu nhớ ra người này là ai.
Là người học lớp mười cầm bánh bao đi theo Tống Linh Đoạn Khiếu Phong.
Hôm đó còn trừng cậu.
Cậy ta tới đây làm gì.
Đưa thư tình?
Tống Thần trở lại chỗ ngồi, phát hiện sách vở của mình bị lật đến loạn thất bát tao, một vài cây bút còn bị rơi dưới đất.
Cậu quét mắt nhìn trên bàn và học bàn của Tống Linh, cũng không nhìn thấy cái gì giống thư tình.
Không ngờ lại nhầm qua bàn học của cậu, theo đuổi người ta mà vị trí ngồi cũng không rõ, này rõ không ổn.
Tống Thần ôm đầu mơ mơ màng màng hùng hổ nhặt bút lên.
Nếu người này mà theo đuổi được Tống Linh, Tống Thần sẽ viết ngược tên mình lại.
Nhặt bút lên còn chưa kịp thu dọn bàn, Tống Thần đã ghé lên mặt bàn nằm bất động.
Tinh thần cậu hỗn loạn, thân thể từng đợt nóng lên, tứ chi nhũn ra giống như ngâm trong nước thời gian dài.
Lại tới.
Từ sau khi trả áo khoác cho Trần Lãng, cậu vài ngày nay không có xuất hiện thói xấu này lại, tưởng rằng nó đã tự hết.
Kết quả lại là nghiêm trọng hơn.
“Khát quá.”
Cổ họng khát khô nóng bừng, Tống Thần giống như bệnh nhân thiếu oxy cực độ, nắm chặt lấy cổ áo thở hổn hển.
Cậu nâng cánh tay không có lực cầm cốc lên định đi lấy nước giải cơn khát, nhưng vừa bước được vài bước, cánh tay bủn rủn rũ xuống.
Cái ly rơi trên mặt đất, lăn vài vòng.
“Không ổn rồi, tốt hơn hết mình nên gặp bác sĩ.”
Tống Thần mơ màng nghĩ, vẫn là mạng chó quan tọng nhất.
Bây giờ đã yếu ớt như Lâm Đại Ngọc, ước chừng chỉ cần chậm trễ một chút thì phòng học sẽ biến thành hiện trường gϊếŧ người.
Dù bị bác sĩ chộp lấy đi nghiên cứu cũng được.
Mạng chó quan trọng.
Cậu dựa vào ý chí bước tiếp, vịn vào bàn chậm rãi đi.
Lớp bên cạnh đọc diễn cảm bài đọc, thanh âm biến thành tạp âm kí©h thí©ɧ màng nhĩ của cậu.
Chẳng biết từ lúc nào trong không khí thoang thoảng như có như không hơi thở giống như sau cơn mưa.
Lúc ẩn lúc hiện, câu hồn người.
Mùi hương sau cơn mưa như dòng suối ngọt nơi hoang mạc dụ dỗ Tống Thần, ép cậu thay đổi hướng đi, lảo đảo nhào về chỗ ngồi Trần Lãng.
“Thật thoải mái…”
Hơi thở đó trong nháy mắt vây quanh Tống Thần nhẹ nhàng vỗ về, cậu cảm giác máu đang sôi trào trong cơ thể dần lắng xuống, cổ họng khát khô cũng nghênh đón nước mưa ùa vào.
Do là tiết thể dục, áo khoác của Trần Lãng được treo trên lưng ghế, lúc này nó bị Tống Thần chăm chú ôm vào ngực, đầu vùi vào trong áo, giống như kẻ nghiện m-a t-ú-y, hít một hơi thật sâu, không kìm được cổ họng, thoải mái rên thành tiếng.
Mùi sau cơn mưa mát lạnh cùng mùi sữa ngọt ngào ở trong không khí hòa quyện, hô hấp của Tống Thần chậm rãi ổn định lại, cậu ngửa mặt lên, khóe mắt đỏ hoe, ánh mắt ướŧ áŧ tràn đầy si mê.
Mặc dù Tống Thần đã lấy lại một chút minh mẫn, nhưng Tống Thần theo bản năng không muốn rời khỏi vị trí này, không muốn buông áo khoác trong ngực ra.
Phòng học trống trải đã cổ vũ cho lòng can đảm của Tống Thần.
Cậu không chút đề phòng gối lên trên áo khoác Trần Lãng, cực kì lưu luyến dùng má cọ cọ vào áo khoác.
Nhắm mắt lại, uể oải thở hổn hển, thoải mái đến nỗi khóe mắt ươn ướt.
“Cậu không cần theo tôi đi, tôi về dán cái băng cá nhân là được.”
Trần Lãng quay đầu về phía Khương Vũ nói, cậu mặc áo ngắn tay, tóc mái trên trán ướt đẫm mồ hôi, quai hàm căng chặt trông càng lạnh lùng.
Khương Vũ lo lắng nhìn cánh tay Trần Lãng, nơi đó bị trầy ra máu, là vừa rồi chơi bóng bị đυ.ng.
“Móa nó, Hoàng Tử Hạo cũng quá chó, chỉ chăm chăm đối phó cậu, vừa rồi khẳng định là cố ý đυ.ng ngã cậu.”
Trần Lãng không đáp lời, mí mắt cụp xuống, cất giấu vài phần chán ghét.
Khương Vũ sờ mũi, “Anh Lãng, tâm trạng dạo gần đây không tốt à?”
Trần Lãng nhíu mày, “Sao lại nói vậy?”
“Cảm giác.” Khương Vũ đoán, “Trước kia mặc kệ bọn Hoàng Tử Hạo khıêυ khí©h ra sao, cậu cũng mặc kệ, nhưng dạo gần đây giống như…đặc biệt cáu kỉnh?”