Chương 302

Thiên Hưng năm ba, đông. Ngọc Quý Phi bệnh nặng bất trị, hoăng thệ tại Trường Xuân Điện.

Thiên Hưng năm tư, xuân. Vân Bỉnh Sơ vất vả lâu ngày thành tật, trong nhiệm kỳ, không còn tại Điến Châu. Bách tính các nơi được đoàn khâm sai giúp đỡ bất ngờ nghe tin dữ, tự phát thiết lập linh đường, phúng viếng Vân Bỉnh Sơ.

Đế vô cùng đau lòng, ban tặng Hộ Bộ Thượng Thư, truy phong Văn An Hầu.

...

"Ai, tỉnh, tỉnh một chút!"

Trong địa cung, Vân An an tĩnh nằm trong một cỗ quan tài đá, chung quanh chất đống một chút vật bồi táng, cũng không có quá nhiều vật quý báu, nhìn qua quy cách trong địa cung, mặc dù không kịp Hoàng tộc, nhưng quy cách của Công Hầu Khanh đại phu vẫn dư dả, đặc biệt là trên người Vân An đắp cái chăn vá này, nghe nói là những bách tính được nàng trợ giúp trong thời gian nhậm chức, sau khi thoát bần thoát khốn, do các Đại Tộc trưởng tổ chức thu vào đầu vải vụn, nạp thành bách gia bị... mặt trên còn có một đồ án Âm Dương Thái Cực, là bách tính nghe nói Vân Bỉnh Sơ Vân đại nhân không chỉ là quan viên triều đình, còn từng là đạo trưởng nhất tự "Thông", vì biểu thị tôn trọng cố ý làm ra.

Dược hiệu ở trong cơ thể Vân An dần dần tan ra, làm cho khuôn mặt xanh mét của nàng dần dần chuyển sang màu trắng, sau đó khôi phục hồng nhuận "khi còn sống".

"Này, tỉnh một chút! Cô dự định ngủ bao lâu?"

"Khụ khụ khụ..." Bên trong quan tài truyền ra tiếng ho khan mãnh liệt, Vân An bỗng nhiên mở mắt, trên mặt hiện lên vẻ thống khổ trước khi mất đi ý thức, từng ngụm từng ngụm thở hổn hển.

"Được rồi, nhịn một chút! Không khí trong địa cung này mỏng manh, cô hô pháp kiểu này... Chỉ chốc lát sau cô thật sự chết đấy!"

Vân An sờ cổ, nhìn hoàn cảnh chung quanh mới biết Ngọc Tiêm Tiêm không có lừa gạt mình.

"Tôi ngủ bao lâu?" Vân An hỏi.

"Không bao lâu, 7 ngày mà thôi."

"Nha." Có thể là do dược hiệu còn chưa triệt để bị hấp thu, Vân An cảm giác phản ứng của mình có chút chậm chạp, 7 ngày sao?

Lâu như vậy...

Chỉ vài tháng trước, Ngọc Quý Phi Yến Quốc không thể vượt qua cái lạnh này, hương tiêu ngọc vẫn.

Lúc ấy Vân An đang ở Điến Châu, chủ trì việc xây dựng cảng lớn ở Điến Châu, nghe tin tức này còn sửng sốt rất lâu, sau đó viết một phong thư tấu chương sai người đưa đến kinh thành phúng viếng.

Kết quả vài ngày sau trong đêm, "Hương tiêu ngọc vẫn" Ngọc Quý Phi, đêm hôm khuya khoắt xuất hiện trong gian phòng Vân An...

"Nha, không hổ là Vân Bỉnh Sơ, đã canh bốn rồi, còn đang dựa bàn làm việc a?"

Vân An ngẩng đầu, trong mắt kinh ngạc chợt lóe lên, thản nhiên nói: "Liền biết người tốt sống không lâu, người xấu sống ngàn năm. Ác nhân đỉnh cấp như ngươi cũng không dễ dàng chết như vậy."

"Ách. Thật sự là một cái miệng thật độc a~."

"Có gì muốn làm sao?" Vân An hỏi.

"Chuẩn bị một chút đi, Vân Bỉnh Sơ chết vào đầu xuân năm sau."

Vân An sửng sốt, nàng đợi ngày này... Đã quá lâu quá lâu.

Vân Bỉnh Sơ không có chút rung động nào lại cũng "Bối rối" lên, "Đằng" từ trên ghế bật lên, vội vàng nói: "Cái này nhưng làm sao cho tốt? Mấy năm này bề bộn nhiều việc tục sự, quên chuẩn bị kỹ càng thuyền..."

Ngọc Tiêm Tiêm "Phốc" một tiếng cười ra tiếng, nhưng thấy Vân An gấp gáp như kiến trên chảo nóng, thế nào cũng cười không nổi.

Nàng nhìn người gầy gò trước mắt này, trong lòng tràn ngập áy náy.

Ngọc Tiêm Tiêm chủ động nói ra: "Ta đến nói cho ngươi... Chỉ là để ngươi cùng bằng hữu nơi này cáo biệt, ngươi nói thế nào cũng là trọng thần triều đình, không có khả năng không cánh mà bay, nên có thủ tục vẫn phải đi một chút, đợi đến ngày ta sẽ mang thuốc đến ngươi, ngươi ăn, liền được."

"Được."

"Sự tình phía sau không cần ngươi nhọc lòng, vì cảm tạ sự phối hợp của ngươi, tổ chức quyết định phái ta đưa ngươi đến đích, dù sao trên hải đảo cũng sẽ không có người nhìn thấy, càng sẽ không nhiễu loạn lịch sử thời không này, nếu bỏ mặc ngươi ra ngoài mua thuyền... Mới là chuyện xấu." Ngọc Tiêm Tiêm nghĩ: Vân An quanh năm đi du lịch dân gian, tại trong lòng bách tính uy vọng rất cao, nếu là bỏ mặc một "Người chết" chạy nơi tán loạn khắp, đó mới là đại đại không ổn.

Năm đó Vân An và Lữ Tụng bọn họ qua năm cuối cùng của Vân An ở Yến quốc, ăn cơm tất niên, Vân An gọi Lữ Tề đến thư phòng dặn dò một phen, đem một phong thư tiến cử tặng cho Lữ Tề, đối với hắn nói: "Sau này con đường ngươi vẫn là phải tự mình đi, phong thư này ngươi cầm, thật sự gặp phải khổ cực không giải quyết được, lại đem bức thư này lấy ra đi."

Lữ Tề thiên ân vạn tạ lui đi ra ngoài, Vân An lại cùng Lữ Tụng đàm nửa đêm, Vân An đem kế hoạch sắp giả chết chạy trốn của mình nói cho Lữ Tụng, Lữ Tụng hoảng sợ, nhưng những năm này Vân An khắp nơi sáng tạo kỳ tích Lữ Tụng cảm thấy chỉ cần Vân An nói ra miệng liền tuyệt đối không phải là không có mục đích, Lữ Tụng nhìn Vân An thật lâu, trong lòng dù có mọi loại không bỏ, nhưng Lữ Tụng biết: Vân Bỉnh Sơ chờ đợi giờ khắc này đã quá lâu quá lâu, ở một hải đảo nào đó trên biển rộng, có người nhà của hắn một mực chờ đợi.

Lữ Tụng há miệng, cuối cùng cười nói: "Ngàn dặm dựng dài bồng, không có tiệc không tan. Hai huynh đệ chúng ta có thể đi đến hôm nay một bước này, vi huynh đã rất thỏa mãn. Chỉ là đại ân đại đức của ngươi đối với Lữ thị nhất tộc chúng ta không biết khi nào mới có thể báo..."

" Người một nhà cần gì phải nói lời hai nhà chứ? Nếu đại tỷ phu ở chỗ này lúc nào phiền, liền viết phong thư tới, ta nhất định phái người tới đón ngươi cùng đại tỷ đi qua."

"Tốt, một lời đã định. Tiếp qua mấy năm đi, chờ Tề Nhi triệt để chống đỡ môn hộ, ta cũng yên lòng."

"Sự tình của ta, đến lúc đó còn mời đại tỷ phu tự mình báo cho đại tỷ cùng Tề Nhi, miễn cho bọn hắn không duyên cớ bi thương, tổn thương thân thể."

"Biết, yên tâm."

...

Đầu mùa xuân năm sau, một đêm nào đó.

Ngọc Tiêm Tiêm đúng hẹn mà tới, Vân An vừa vặn viết xong "Di thư" sau khi ăn mặc chỉnh tề, lấy ra bách nạp dân chúng đưa đắp lên người.

Ngọc Tiêm Tiêm trêu ghẹo nói: "Không nghĩ tới ngươi còn rất quan tâm..." Chỉ vào Bách Nạp bị của Vân An, nói theo một ý nghĩa nào đó, cái chăn này là chứng nhân tốt nhất cho công lao của Vân An.

Vân An mỉm cười, nói: " Liễu khước quân vương thiên hạ sự, Doanh đắc sinh tiền thân hậu danh*, Ta tân tân khổ khổ làm việc nhiều năm như vậy, không cầu quan to lộc hậu, không cầu vàng bạc tài bảo, phút cuối cùng, đắp một giường bách nạp chẳng lẽ còn quá phận sao?" (*: đây là bài thơ Phá trận tử - Tân Khí Tật, tạm dịch là Phù tá giúp vua thu đất cũ, Để ngàn thu chói lọi thanh danh)

"Chẳng qua phân."

"Lấy ra!" Vân An không khách khí chút nào đưa tay, Ngọc Tiêm Tiêm đem một viên viên nang đập vào tay Vân An: "Chuẩn bị kỹ càng lại..."

Lời nói cũng còn chưa nói xong, Vân An đã việc nghĩa chẳng từ mà nuốt vào viên nang, nhìn biểu tình ôm cổ thống khổ của Vân An, Ngọc Tiêm Tiêm cuối cùng đã rõ: Đối với một số người mà nói, vinh hoa phú quý cũng tốt, núi vàng núi bạc cũng được... Cho dù là lưu danh sử sách, cũng không đủ để chống lại phân lượng của người trong lòng.

Nguyên lai Vân An những năm này... Thật sự rất thống khổ, người này chưa hề nói dối, bộ dáng "Thấy chết không sờn" này, thật sự là một khắc cũng không muốn ở lại lâu.

Vân An mặt xanh mét, trong cổ họng phát ra tiếng "ô ô", Ngọc Tiêm Tiêm bất đắc dĩ nói ra: "Đều nói a, chuẩn bị kỹ càng lại uống, thuốc này có chút đau."

...

Ngọc Tiêm Tiêm lái thuyền ca nô chở Vân An đi tới một bãi biển, nói: "Nếu như định vị của cô không sai, đến."

Vân An nhảy xuống thuyền, cũng không quay đầu lại nói ra: " Tạm biệt, không bao giờ gặp lại!"

Ngọc Tiêm Tiêm vừa bực mình vừa buồn cười, đưa mắt nhìn Vân An đi xa, trên bờ cát dấu chân thật sâu cũng bị bọt nước nhàn nhạt mang đi...

Ngọc Tiêm Tiêm đối với bóng lưng Vân An nói: " Tạm biệt Vân Bỉnh Sơ, tạm biệt, Lâm..."

Lâm Bất Tiện cùng Nữu Nữu dưới sự dẫn dắt của Ny Ny dẫn đến bãi cát lân cận, nhìn thấy một thân ảnh gầy gò giống như ôm Viện Viện chậm rãi đi tới, lúc này ngược nắng Lâm Bất Tiện cố gắng phân biệt nhưng chỉ có thể nhìn thấy bóng dáng người nọ cùng bãi cát vàng rực rỡ cùng bờ biển lấp lánh phản xạ ra ánh nắng hòa thành một thể, may mắn trên bầu trời một đám mây thương tiếc, tạm thời che khuất mặt trời.

Lâm Bất Tiện mẫu nữ ba người cuối cùng thấy rõ người tới, "sưu" "cát" quyền trượng thuần kim tượng trưng cho Hiến chương trao cho vô thượng quyền lực trong tay Lâm Bất Tiện trượt xuống, cắm vào trong cát...

"Nương..." Ny Ny nhặt lên quyền trượng thuần kim, nắm chặt, nhanh chân đuổi theo mẫu thân cùng tỷ tỷ.

Lại chạy thêm vài bước, vương miện vàng tượng trưng cho vinh dự chí cao trên đầu Lâm Bất Tiện cũng rơi xuống bãi cát, Nữu Nữu kinh hô một tiếng, khom lưng nhặt lên sau đó tiếp tục chạy.

Lúc Ny Ny đến báo tin, Lâm Bất Tiện đang tổ chức một hội nghị long trọng, nếu không phải như vậy nàng sẽ không cần tay cầm quyền trượng, đầu đội vương miện.

Vân An nhìn thấy ái thê đã sớm một bước chạy lên trước Lâm Bất Tiện, Viện Viện trong ngực không rõ nội tình, dọa đến thẳng khóc.

Trời xanh, mây trắng.

Tiếng hải âu đâm thủng từng tầng từng tầng sóng biển, đương nhiên... Còn có tiếng khóc không ngừng của Viện Viện.

Từ biệt mấy năm Lâm Bất Tiện cùng Vân An quên mình ôm nhau...

Nhìn thấy mẫu thân Viện Viện cũng không khóc, nàng bị chen chúc có chút không thoải mái, hừ hừ vài tiếng sau đó cảm thấy xúc cảm như vậy cũng không tệ, rất có cảm giác an toàn liền không giãy dụa nữa.

Nữu Nữu kéo Ny Ny sau đó chạy tới, Nữu Nữu nhìn thấy thân ảnh quen thuộc nháy mắt rơi lệ, nói với Ny Ny còn có chút không rõ tình huống: "Nhị muội, nhanh đi gặp phụ thân!"

Ny Ny vẫn nghe được chuyện về phụ thân từ mẫu thân cùng tỷ tỷ, nhưng thật sự nhìn thấy bản thân vẫn có chút do dự, dù sao đến tuổi này của nàng chính là đối mặt với người quen trong ổ, đối mặt với "người lạ" rất thẹn thùng.

Bọn nhỏ đều ở đây, Vân An cố nén xúc động ôm hôn nương tử mình mong nhớ ngày đêm, chỉ là siết chặt cánh tay vài lần, sau đó liền buông Lâm Bất Tiễn ra, hai người liếc nhau, ánh mắt giao nhau trong ngắn ngủi liền đọc hiểu tâm tư của đối phương, chỉ liếc mắt đôi bên liền minh bạch: Cho dù ngăn cách nhiều năm, lẫn nhau ăn ý vẫn như cũ.

Nữu Nữu đã là đại cô nương đình đình ngọc lập*, dáng người thon dài cao gầy đã ẩn ẩn cao hơn Lâm Bất Tiện một chút, bộ dáng càng nhiều kế thừa Lâm nhị tỷ, lại bởi vì giữa tỷ muội Lâm nhị tỷ cùng Lâm Bất Tiện có nhiều điểm tương đồng, vì vậy Nữu Nữu thoạt nhìn ở giữa hai hàng lông mày có bóng dáng của Lâm Bất Tiện. (*: duyên dáng yêu kiều)

Vân An đem Viện Viện giao cho Lâm Bất Tiện, đưa tay xoa đầu Nữu Nữu, lại vỗ nhẹ bả vai nàng vui mừng nói: " Bảo Nhi nhà ta lớn rồi..."

Vân An mặc dù cũng là nữ tử, nhưng ít nhiều bận tâm đến cảm thụ của Nữu Nữu, nữ nhi đã trổ mã thành đại cô nương, mình "Phụ thân" này nhiều ít vẫn là muốn tị huý một chút, để tránh làm cho hài tử cảm thấy không được tự nhiên.

Kỳ thật Vân An thập phần hy vọng mình có thể giống như trước kia ôm nữ nhi ngoan vào trong ngực, nói ra thật xấu hổ... Mình đã từng luôn miệng nói qua sẽ không khuyết vị, kết quả bỏ lỡ sự trưởng thành của ba nữ nhi.

Mà trong ba nữ nhi, đại khái cũng chỉ có Nữu Nữu đối với mình là có ký ức, là tự mình mình...

Nữu Nữu nước mắt đầm đìa, nàng ủy khuất gọi một tiếng "Phụ thân", sau đó không quan tâm bổ nhào vào trong lòng Vân An.

Vân An bị đυ.ng "Ngô" một tiếng, hơi ngẩn ra sau đó lộ ra khuôn mặt tươi cười, nụ cười này chỉ có Lâm Bất Tiện có thể nhìn thấy, nàng lộ ra một nụ cười hiểu ý, Vân An của nàng... Vẫn là dáng vẻ của năm xưa.

"Phụ thân, người sao lâu như vậy mới trở về, mẫu thân cùng chúng ta chờ người chờ rất vất vả, con đều lớn lên... Người rõ ràng đã đáp ứng dạy con cưỡi ngựa, ô ô..."

Hốc mắt Vân An đỏ lên, vỗ lưng Nữu Nữu, nói: "Đừng khóc, phụ thân mấy ngày nữa sẽ dạy con, được không?"

Nữu Nữu từ trong lòng Vân An ra tới, lau đi nước mắt, trên mặt nở ra nụ cười giảo hoạt, nói: "Phụ thân, trên đảo chúng ta không có ngựa."

"Ách..."

Nhìn thấy dáng vẻ kinh ngạc của Vân An, Nữu Nữu cười càng vui vẻ hơn, Lâm Bất Tiện cũng là, liền Ny Ny cùng Viện Viện đều cười theo mẫu thân nhà mình.

Lâm Bất Tiện nâng cái ót Ny Ny đẩy về phía trước, nói: "Ny Ny, gọi phụ thân."

Ny Ny nhỏ hơn một chút, còn chưa kịp cập kê, Vân An liền không có nhiều bận tâm, trực tiếp đem Ny Ny ôm lấy, dán lên mặt nữ nhi, cảm thán nói: "Ta thật sự bỏ lỡ rất nhiều a, Ny Ny của chúng ta đều lớn như vậy."

Lâm Bất Tiện ôn nhu nói: "Chỉ cần trở về, liền không muộn. Những năm này... Cực khổ nhất vẫn là nàng."

"Nương tử ~!"

Ánh mắt Vân An dính dính trên người Lâm Bất Tiện, chọc cho Lâm Bất Tiện thiếu chút nữa đỏ mặt, chẳng qua làm Nữ Hoàng mấy năm, nội tâm Lâm Bất Tiện càng thêm cường đại, lại thêm "Tự do và bình đẳng" dần dần mở rộng, nữ nhân trên đảo dưới sự dẫn dắt của Lâm Bất Tiện cũng rất khác với lúc ở Yến quốc, không còn là bộ dáng người bên ngoài tùy ý nói cái gì liền thẹn đến muốn chui xuống đất.

Xa xa truyền đến tiếng hô, là Chu Lục cùng Từ Nghi bọn hắn thấy Lâm Bất Tiện hồi lâu không trở về, bất chấp phân phó "Tại chỗ chờ lệnh" của Lâm Bất Tiện đuổi theo.

Mọi người nhìn thấy Vân An tất nhiên là kinh hỉ vạn phần, đặc biệt là tứ đại hộ vệ của Vân An, Oái Hề bọn họ, bay vượt qua chạy tới, cực kỳ vui mừng.

...

Ban đêm, một buổi tiệc hoan nghênh long trọng, Vân An trợn tròn mắt...

Vân An nằm mơ cũng không nghĩ tới nương tử nhà mình trong những ngày mình vắng mặt lắc mình biến thành Nữ Hoàng, ở trên hòn đảo hoang này vậy mà mở ra chế độ quân chủ lập hiến, mà ba nữ nhi của mình... Toàn bộ đều trở thành hoàng trữ —— Công Chúa Điện Hạ!

Nguyên lai: Những năm này bởi vì bồ câu truyền thư dù sao cũng tồn tại nguy hiểm, nội dung thư đều rất mịt mờ, tuyệt không đề cập tính danh cùng chức quan, Lâm Bất Tiện cho tới bây giờ cũng chưa từng nói qua bất cứ tin tức gì về việc kiến quốc của mình...

Mà Ngọc Tiêm Tiêm cũng chỉ là nói, Lâm Bất Tiện đang làm đại sự...

Vân An tưởng tượng qua rất nhiều khả năng, cũng nghĩ tới Lâm Bất Tiện có thể đã làm hoàng đế linh tinh, bất quá xác suất này rất thấp... Dù sao mình là chán ghét chế độ phong kiến mới thoát đi Yến Quốc, càng thêm khả năng chính là: Lâm Bất Tiện trở thành "thủ lĩnh" của đảo dẫn dắt mọi người cùng nhau kinh doanh một hòn đảo.

Vân An tuyệt đối không ngờ rằng nương tử nhà mình vậy mà làm ra chế độ quân chủ lập hiến, chính mình trở thành nữ hoàng...

Trên yến hội Lâm Bất Tiện tuyên bố thân phận thân vương của Vân An, Vân An nhìn những gương mặt trong sân, có quen thuộc, có xa lạ, không kịp chờ đợi muốn nghe một chút cố sự liên quan tới nữ hoàng bệ hạ...

Nghe cố sự rất gấp, nhưng cũng không phải là việc cấp bách. Trong đêm, phu thê xa cách gặp lại tự nhiên ngươi ta triền miên một phen, ngủ đến mặt trời lên cao mới dậy.

Hai người ước chừng như keo như sơn cùng ở chung ba ngày, trong lúc đó Lâm phu nhân cố ý phái người tới nói cho Vân An: Trong yến hội đã gặp qua, ban ngày không cần đặc biệt lại đến thỉnh an...

Đến ngày thứ tư, nỗi khổ tương tư của hai người cuối cùng cũng được thư giải, trong lòng Vân An vẫn chưa thỏa mãn, nhưng thân thể thật sự có chút chịu không nổi...

Vân An cảm thán năm tháng đúng là không tha người, đồng thời truy vấn cố sự Lâm Bất Tiện đến đảo.

...

...

...

Lâm Bất Tiện nói...

Nơi này cũng không phải là một hoang đảo, khi Lâm Bất Tiện bọn họ đến nơi này, trên đảo đã có thổ dân. Sau đó từ miệng thổ dân biết được: Tổ tiên của những người này là bách tính triều đại trước của Yến quốc, bởi vì không muốn trở thành vong quốc nô tiếp nhận sự thống trị của Yến quốc, toàn bộ bách tính thôn ven biển dưới sự tổ chức của thôn trưởng, chèo thuyền đánh cá nhà mình trải qua thiên tân vạn khổ đi tới hòn đảo hoang này, cách nay đã qua mấy trăm năm... , hơn nữa theo một số ghi chép trên đảo nói, từ lúc nhóm người Trung Nguyên đến đây, trên đảo này liền đã có cư dân.

Nhờ có nhóm người làng biển này tránh được vấn đề kết hôn cận huyết, hơn nữa sau nhiều năm dung hợp, người trên đảo cơ bản đều biết hai ngôn ngữ, một là ngôn ngữ thổ dân trên đảo, một loại "Quan thoại Trung Nguyên" chính là ngôn ngữ mà nhóm Lâm Bất Tiện cũng có thể nghe hiểu.

Đoàn người Lâm Bất Tiện tổng cộng có mấy trăm người, có thủy thủ Phiên Bang, có bộ hạ và gia quyến cũ của Vân An, ám cọc của Lâm Bất Tiện, ngư dân Điến Châu tự nguyện đi theo, còn có dân chúng Yến quốc mà Vân An thu nhận ven đường bị chiến hỏa độc hại, bách tính Yến Quốc không nhà để về... Cùng với gia quyến của Ám Cọc.

Lúc lên đảo vừa vặn gặp phải một trận tai họa gần như hủy diệt cư dân trên đảo, dịch bệnh quét qua toàn đảo đang lan rộng, người trên đảo gần như không có ai may mắn thoát khỏi.

Cũng may có hai vị đại phu đi theo, Bạch Đại phu y thuật tinh xảo lại được Huyền nhất đạo chỉ điểm, y thuật của đại phu ở Trữ An vương phủ tất nhiên là không cần phải nói, hai người trải qua chẩn bệnh phát hiện người trên đảo mắc một loại dịch bệnh tương đối phổ biến ở Yến quốc, hai người đều có kinh nghiệm trị liệu loại bệnh này, hơn nữa Vân An phòng ngừa chu đáo mua một lượng lớn dược liệu đặt ở trên thuyền, dược vật mang theo cũng đủ để chuẩn bị thuốc đặc hiệu.

Theo đề nghị của Lâm Bất Tiện, dược liệu được đưa vào tất cả các nguồn nước, trải qua ba tháng trị liệu, mấy ngàn người trên đảo đã cứu được chín thành.

Đại khái là từ nơi sâu xa tự có định số, đoàn người Lâm Bất Tiện được người trên đảo tiếp nhận và công nhận hầu như không tốn chút khí lực gì, sau đó Lâm Bất Tiện hào phóng chia sẻ hạt giống với người trên đảo, cùng nhau khai phá sơn điền phát triển trồng trọt, hành động này làm dịu đi rất nhiều chuỗi sinh thái gần như đứt gãy trên đảo, bởi vì nơi này hầu như không có con đường cùng ngoại giới câu thông, rất nhiều loại cây trồng thông thường của Yến quốc bởi vì thiên tai hoặc vấn đề dinh dưỡng đất đai không đủ đều bị "diệt sạch", Vân An đặt hạt giống lên thuyền đã gieo hy vọng cho hòn đảo hoang này.

Sau đó, Lâm Bất Tiện lại phát huy thiên phú kiến trúc của mình, thao đao thiết kế ra rất nhiều bản vẽ, xây dựng kênh rạch, xe nước, kiến trúc các loại, vân vân... ở trên đảo.

Uy vọng của Lâm Bất Tiện trong lòng mọi người càng ngày càng cao... Một số cư dân nguyên thủy nhất trên đảo thậm chí còn cảm thấy Lâm Bất Tiện là nữ thần trong truyền thuyết đến để cứu họ.

Hơn nữa đám người Chu Lục có được súng kíp có ý định tạo thế, dẫn dắt, Lâm Bất Tiện rất nhanh đã trở thành thủ lĩnh của đảo.

Lâm Bất Tiện không lựa chọn đi theo con đường xưng đế phong kiến, mà lựa chọn "chế độ quân chủ lập hiến" trong lịch sử mình nhìn thấy ở chỗ của Ninh Ninh, một khi đưa ra liền nhận được sự hưởng ứng rộng rãi.

Sau nhiều năm đấu tranh, trữ lượng lương thực, nhân khẩu và khả năng chống lại bão, trữ lượng vật tư các hạng vật trên đảo đã tăng vọt.

Cho đến khi Vân An đến hòn đảo này, Lâm Bất Tiện cũng đã sớm hoàn thành việc "lập hiến", nàng tự mình đem hiến chương tiếp thu ý kiến quần chúng chỉnh lý lại, còn phát động mấy cuộc trưng cầu dân ý để mọi người quyết định những hiến chương này mình sàng lọc chỉnh lý có hiệu quả và lợi ích pháp luật hay không, lại trải qua mấy lần bổ sung sửa đổi, hiến chương cuối cùng cũng hoàn thành.

Lâm Bất Tiện sai người đem nội dung hiến chương khắc lên 21 phiến đá, đứng ở vị trí bắt mắt nhất quảng trường.

Trên đảo mỗi tháng đều có "Phổ pháp nhật", cho nên người người hiểu pháp, trong đảo trị an tốt, chấp pháp minh bạch, tư pháp công chính công khai, Lâm Bất Tiện còn thành lập đội thị vệ, do Chu Lục làm thị vệ trưởng, phụ trách bảo vệ an toàn của các nàng, đồng thời cũng duy trì trị an trên đảo.

Tòa án tối cao được thành lập để áp dụng hình phạt đối với những người vi phạm Hiến chương, đại pháp quan từ Vân Lộc đảm nhiệm.

Hiện nay trên đảo đã thành lập nhiều cơ quan hành chính, mọi thứ đều diễn ra theo hướng thịnh vượng.

Như vậy, chỉ riêng với tư cách là một thính giả, cảm xúc Vân An liền đã bành trướng. Nhưng người kể chuyện Lâm Bất Tiện lại rất bình tĩnh, giống như đang cầm một quyển sách đọc cho Vân An nghe vậy, tất cả mọi thứ trong sách đều không liên quan đến mình, so với Vân An càng giống một "thính giả".

Trên đảo từng cọc từng cọc từng sự kiện, đại sự, tiểu sự, Lâm Bất Tiện đều nhớ phi thường rõ ràng, có chút có thể kỹ càng đến cụ thể là ngày nào phát sinh, thời tiết gì, đại khái đều có ai tham gia, những lời này nếu nghe vào tai người khác đại khái sẽ bị trí nhớ khác với người thường của Lâm Bất Tiện khuất phục, chỉ có Vân An nghe tâm đều run rẩy theo, nàng ôm Lâm Bất Tiện vào lòng, thương tiếc nói: "Rất mệt mỏi a?"

Ở trước mặt Vân An, Lâm Bất Tiện vĩnh viễn không phải là nữ hoàng bệ hạ bày mưu tính kế kia, nàng chỉ là một nữ nhân, một nữ nhân dựa vào người yêu, thê tử của mình.

"Ân."

"Đoạn đường này xuống tới... Rất cô độc, đúng không?" Cô độc tịch mịch đến có thể rõ ràng ghi nhớ những chi tiết nhỏ này.

"Ân."

Vân An cũng giống như thời niên thiếu hôn lên trán Lâm Bất Tiện, kiên định nói: "Sau này có ta."

"Tốt ~."

...

Hai người ôm nhau nằm ngủ, Vân An lại mất ngủ, nàng nghĩ ròng rã một đêm.

Vân An cảm thấy Lâm Bất Tiện mặc dù làm ra khoáng thế công tích, nhưng nàng kỳ thật cũng không vui... Lúc kể cho mình nghe những chuyện này, biểu tình của Lâm Bất Tiện còn không vui vẻ bằng năm đó ở Nam Lâm phủ phát bàn tính, tính toán lợi nhuận.

Ngày kế tiếp, Vân An hẹn Lâm Bất Tiện đi dạo trên bãi biển, hai người mười ngón đan xen, chân trần đi trên bờ cát, sóng biển phun ra thỉnh thoảng thông qua mu bàn chân hai người.

Vân An hỏi Lâm Bất Tiện: "Có muốn nghe chuyện gì xảy ra ở Yến Quốc sau khi nàng rời đi không?"

"Được."

Sau đó, Vân An lại cùng Lâm Bất Tiện kể lại chuyện xảy ra ở Yến quốc, Chu Thư tiểu Quận Chúa chết, Lý Nguyên chết, Lâm Uy mất tích... Lưu di nương cùng Lâm Bất Thay không biết tung tích, cùng trong triều đình phát sinh một ít chuyện, mấy năm nay Vân An đi qua địa phương, trạng thái sinh hoạt của dân chúng... Lại có tình hình gần đây của một nhà Lữ Tụng và tam tỷ Lâm Bất Tiện.

Lâm Bất Tiện nghe xong chỉ là thở dài, trầm mặc thật lâu.

Vân An còn nói với Lâm Bất Tiện: Sau đó trong lúc vô tình đi đến cố hương Lâm nhị tỷ một chuyến, biết được thân phụ cùng nãi nãi (bà nội) của Nữu Nữu cũng không tránh thoát khỏi trận chiến loạn này, Vân An trằn trọc tìm được đệ đệ ruột của Nữu Nữu, hài tử kia lúc ấy đã làm tiểu khất cái một đoạn thời gian, trong một tòa miếu đổ nát, lúc mình tìm được hắn đã thoi thóp, Vân An sai người cứu Triệu Đức tới, đưa hắn đến nhà Lâm tam tỷ...

Lâm tam tỷ dưới gối chỉ có ba nữ nhi, dưới sự chứng kiến của Vân An: Triệu Đức thay đổi tên họ có thân phận mới, làm dưỡng tử (con nuôi) của phu thê Lâm tam tỷ.

Hai mẫu tử Triệu Cương là hung thủ trực tiếp và gián tiếp hại chết Lâm nhị tỷ, cũng coi như có hình phạt thích đáng.

Lâm Bất Tiện an tĩnh nghe xong, phát hiện Vân An đối với "Công tích" của mình không nhắc tới một lời, đại tỷ nhà mình trong chim bồ câu truyền thư mấy lần đề cập Vân An đang làm một kiện đại hảo sự lợi ích thiên hạ bách tính, tuy rằng Lâm Bất Tiện rất muốn nghe một chút, nhưng Vân An không đề cập tới... Lâm Bất Tiện cũng biết những năm này Vân An thân bất do kỷ (* không tự làm chủ bản thân được), cũng không truy vấn.

Lời nói xoay chuyển, hỏi: "Đúng rồi, sư phụ lão nhân gia thế nào rồi? Mẫu thân còn thường xuyên nhắc tới nàng lão nhân gia đâu."

Vân An đột nhiên trầm mặc, thật lâu mới lên tiếng nói: "Sư phụ nàng lão nhân gia... Vũ hóa."

"Cái gì? Làm sao có thể chứ!" Lâm Bất Tiện khϊếp sợ không thôi, bởi vì nàng từ nhỏ, hàng năm đều cùng mẫu thân nhà mình đến Thanh Hư Quan ở một ít thời gian, có thể nói đối Thanh Hư Quan coi như hiểu rõ. Lâm Bất Tiện biết những đạo trưởng này có một môn công pháp mật tu, tu hành đến cảnh giới nhất định sau này có thể kéo dài tuổi thọ, phúc thọ kéo dài...

Huyền Nhất đạo trưởng thân phận tuy cao, nhưng thật ra trong "Huyền" tự niên kỷ tương đối nhỏ, so với các đạo trưởng lớn hơn nàng mấy chục tuổi đều tốt hơn, nàng lão nhân gia làm sao có thể vũ hóa đâu?

"Là thật."

"Chẳng lẽ... Là bởi vì ngoài ý muốn a?"

Vân An lắc đầu, âu sầu trong lòng, giải thích nói: "Sư phụ nàng lão nhân gia đã sớm đi, lúc Thông Hòa nguyên niên* nàng lão nhân gia liền vũ hóa..." Hốc mắt Vân An thoáng cái liền đỏ lên, mặc dù sự tình đã qua rất lâu (*: năm đầu tiên)

Lâm Bất Tiện thán một tiếng, nắm chặt tay Vân An, an ủi: "Biết nàng kính trọng sư phụ, nhưng người đã khuất như vậy, nàng cũng chớ có... Chấp niệm."

"Ân. Đó là chuyện của Thiên Hưng năm thứ hai..."

Vân An hồi ức bay xa, Thiên Hưng năm thứ hai Vân An phụng mệnh Cao Hoài, suất lĩnh đoàn khâm sai xâm nhập dân gian giải quyết vấn đề sinh tồn của bách tính, đi tới kinh thành cũ gần như là phế tích một mảnh, nơi bách tính từ hoàn cảnh giàu có phồn hoa nhất dưới chân thiên tử, lưu lạc đến một đám người bụng ăn không no, áo rách quần manh.

Thân thể khoẻ mạnh có thể chạy trốn gần như đều chạy trốn, còn lại đều là một ít người già ốm yếu không đi được, hoặc là người hiếu thuận trong nhà có phụ mẫu tuổi tác đã cao.

Vân An sau khi nhìn thấy rất có cảm xúc, nàng lập tức thu thập ý kiến dân chúng, sau đó cùng đoàn quan viên khâm sai họp thương thảo trong đêm, cố gắng vạch ra một cách giải quyết nhanh nhất, thích hợp nhất.

Một đêm nọ, thị vệ đến báo cáo: Có một nữ tử tự xưng Thụy Nhi cầu kiến.

Nghe được danh tự Thụy Nhi Vân An cái gì đều không để ý, lập tức để thị vệ đem Thụy Nhi mời tiến đến, chính sảnh tiếp kiến.

Thụy Nhi là một mình đến đây, nàng mang đến cho Vân An tin tức Huyền nhất đạo trường vũ hóa, Thụy nhi còn đem một phong thư Huyền Nhất Trường Vũ Hóa cố ý viết cho Vân An giao cho Vân An.

...

Vân An dừng chân, mở không gian trong tay trống rỗng xuất hiện một phong thư, đưa cho Lâm Bất Tiện, nói: "Nàng xem một chút đi."

Lâm Bất Tiện tiếp nhận thư, mở ra... Bên trong đích thật là chữ viết của Huyền Nhất đạo trưởng nàng lão nhân gia.

"Đồ nhi, thấy chữ như mặt, khi con nhìn thấy phong thư, vi sư đã vũ hóa mà đi.

Vi sư đoán con sẽ không dễ dàng tin tưởng, liền dùng thời gian còn lại không nhiều này lưu thư cho con, việc phía sau vi sư đều do Thụy nhi xử lý, nàng có ân với vi sư, đồ nhi nhất định không thể khó xử nàng.

Nhìn lại ngươi ta sư đồ gặp nhau, huyền diệu không thể tả, bây giờ nghĩ lại... Nguyên là tự có duyên phận. Vi sư sống hơn mấy chục năm, tự xưng là trên thông thiên văn, dưới tường địa lý. Nhưng... Mãi cho đến khi ngươi ta sư đồ "Mười ngày đàm", mới biết nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên.

Từ sau khi con đi, vi sư khổ tham số nguyệt, cuối cùng cũng giác ngộ, nhớ lại câu nói ngày xưa của sư tổ: " Thoáng cái đều là mênh mông, chúng ta xem kiến càng, kì thực cũng vì kiến càng" Ý tứ.

Hiện giờ vi sư song tu đã có đại thành, nhưng vi sư muốn đi xem một chút... Đi xem nơi trong miệng con, nữ tử cùng nữ tử có thể thản nhiên ở bên nhau.

Sinh tử mà nói chẳng qua câu tại thân xác, đồ nhi không cần bi thương."

...

Sau khi đi dạo trên bãi biển lần này, Vân An liền bận rộn, đầu tiên nàng tự nhốt mình trong phòng dụng cụ mấy ngày, lúc đi ra làm hai đài vật kỳ quái, nàng gọi là: xe đạp.

Chỉ có hai chiếc, một là của nàng, một là của Nữu Nữu.

Vân An nói với Nữu Nữu: "Ở trên đảo mặc dù không có ngựa, nhưng phụ thân có thể dạy con đi xe đạp, tốc độ đạp lên không chậm hơn ngựa bao nhiêu, hơn nữa ta còn đặc biệt ở lốp xe cùng dây xích xe làm chút thay đổi nhỏ, có thể đối phó với đi xe đạp trên bãi biển"

Vân An làm xong tiêu sái bước lên xe đạp, đạp mấy vòng, Nữu Nữu thấy hưng phấn ồn ào muốn học, ngay cả Ny Ny cũng nóng mắt không chịu nổi, đi theo phía sau Vân An mở miệng một tiếng ngọt ngào "phụ thân", hống Dành Vân An trong lòng đẹp vô cùng, sau đó lại đem mình nhốt ở phòng dụng cụ hơn nửa ngày, lúc đi ra một chiếc xe đạp trẻ em có bánh xe phụ trợ đã làm xong.

Nữu Nữu ngộ tính rất cao, luyện tập mấy ngày liền có thể lên đường, sau đó Vân An liền bảo Nữu Nữu dẫn mình chạy vòng quanh đảo, hai người "phụ - nữ" (cha và con gái) mang theo lương thực, nước sạch và lều trại bắt đầu hành trình vòng quanh đảo.

Vừa đi vừa nghỉ một tháng, Vân An để Nữu Nữu nhìn kỹ phong cảnh ven đường, mà chính nàng lại làm "nghề cũ" mang theo quyển sổ nhỏ thâm nhập vào trong dân chúng, bắt đầu hiểu rõ cuộc sống của bọn họ, lắng nghe nhu cầu của bọn họ.

Một tháng sau, Vân An trở về, "phụ - nữ" hai người đều phơi nắng thành màu lúa mì khỏe mạnh, Lâm Bất Tiện nhìn thấy Nữu Nữu, trong lòng minh bạch mấy phần.

Chuyến đi đạp xe lần này Nữu Nữu thu hoạch rất lớn, nhìn bộ dáng thần thái sáng láng của nàng còn có ánh mắt kiên định sáng ngời, liền biết thu hoạch rất phong phú.

Vân An giáo dục Nữu Nữu so với Lâm Bất Tiện tự thân dạy dỗ có thêm vài phần linh hoạt, Vân An cho Nữu Nữu tự do lớn nhất, để cho nàng dùng góc độ của mình để cảm ngộ, sau đó từ bên cạnh chỉ điểm một chút, thăng hoa một hai.

Có thể nói chuyến đi vòng quanh đảo này, đối với nội tâm Nữu Nữu đưa đến một quá trình "rèn luyện", khiến Nữu Nữu luyện hóa những gì mấy năm nay học được từ Lâm Bất Tiện thành một thể, có lẽ là một thanh binh khí, có lẽ là một kiện khải giáp, cũng có thể là quyền trượng hoặc vương miện của nữ hoàng... Trên đó khắc danh tự Lâm Triều Lệ.

Mà Vân An sau khi nghỉ ngơi xong, mời Lâm Bất Tiện lấy thân phận Nữ Hoàng ban bố một hạng thủ dụ, tổ chức hội nghị tối cao của quốc gia.

Tại cuộc hội nghị, Vân An đã đưa ra một số đề xuất đã sớm thảo luận với Lâm Bất Tiện: thành lập quốc hội, thành lập nội các, thủ tướng và độc lập tư pháp trên cơ sở chế độ quân chủ lập hiến hiện có.

Quốc hội được chia thành Hạ viện và Thượng viện, với số ghế được thiết lập ở mức 109, thiểu số phục tùng đa số, mỗi một ghế chiếm một phiếu, Thủ Tướng có 7 phiếu và Nữ Hoàng có 24 phiếu.

Hơn nữa chính sự thông thường do các ngành tương quan xây dựng phương án, hai viện bỏ phiếu quyết định chọn ra tốt nhất, trình nội các, sau khi 7 thành viên Nội Các xem xét biểu quyết thông qua, trình Thủ Tướng ký tên, nếu không phải đại sự liên quan đến sinh tử tồn vong không cần xin chỉ thị Nữ Hoàng, Thủ Tướng ký tên là có hiệu lực.

Nữ hoàng có được quyền phủ quyết cuối cùng, nếu Nữ Hoàng và ý kiến của Thủ Tướng trái ngược nhau, lấy ý kiến của Nữ Hoàng vi tôn, trao cho toàn bộ nhân dân trên đảo quyền bỏ phiếu, quyền bầu cử và quyền được bầu, nam nữ đều từ mười sáu tuổi trở lên ngay lập tức được hưởng.

Ngoại trừ Nữ Hoàng, quan viên các cấp đều tuân theo nhiệm kỳ một năm, nữ hoàng có quyền tùy thời điều duyệt lại hồ sơ, tất cả chính sự thi hành và chưa thi hành đều phải chỉnh lý thành hồ sơ, đặt ở nơi có liên quan phong bế bảo tồn.

Trước bia đá Hiến chương thiết lập một chiếc chuông lớn, nếu phát hiện Thủ Tướng hoặc Nội Các, Quốc Hội, các cơ quan quyền lực trung ương không làm, lười biếng, oan giả sai án, nhận hối lộ, vi phạm hiến chương, v.v., tất cả mọi người có thể rung chuông lớn, người rung chuông được bảo vệ trực tiếp bởi đội thị vệ, mà đội thị vệ không chịu trách nhiệm với Thủ Tướng, trực thuộc Nữ Hoàng.

Sau đó Vân An còn đưa ra phương án soạn thảo luật liên quan đến « Luật Hôn nhân», « Luật Bảo vệ nữ tử», « Luật Bảo vệ trẻ vị thành niên», « Luật Bảo vệ năm Hoa Giáp», « Luật Quyền thừa kế bình đẳng nam nữ», v.v. Nội dung bộ luật cụ thể còn phải chờ Nội Các, sau khi Quốc Hội tuyển ra, tiếp thu ý kiến quần chúng. (năm hoa giáp là khoảng 50 tuổi trở lên)

Những đề xuất Nội Các, Thủ Tướng, Quốc Hội phảng phất là đối một loại suy yếu quyền uy của Nữ Hoàng, mà Vân An còn đưa ra ý kiến: Vì để cho những cái này sớm cho kịp đi vào quỹ đạo, Thủ Tướng đầu tiên do chính mình đảm nhiệm.

Rất nhiều người đều cảm thấy "Thân Vương" này không giống người tốt, đây không phải là bức cung soán vị sao? Nhưng vì sao dáng vẻ nữ hoàng bệ hạ một mặt mỉm cười, tại chỗ liền đáp ứng rồi?!

Không nghĩ ra a không nghĩ ra...

Kết quả hình như cũng chứng minh suy đoán của mọi người, Thủ Tướng lên ngôi không lâu, Nữ Hoàng liền ẩn cư phía sau màn, Tân Chính tiến hành hừng hực khí thế... Thân ảnh Nữ Hoàng lại càng ngày càng ít.

Tại Tân Chính năm thứ hai, Thủ tướng tuyên bố thành lập Bộ phận Thương mại trực thuộc Nữ hoàng, mang theo các đặc sản của hòn đảo từ đội tàu đến các quốc gia khác để làm sinh ý.

Tân Chính thành lập năm thứ ba, chế độ "Thủ Tướng Nội Các Quốc Hội" đã được tất cả mọi người trên đảo biết rõ, tiếp nhận, và trân quý quyền bầu cử cùng quyền bỏ phiếu, cùng quyền được bầu.

Mặc dù các dự luật khác do Vân An đề xuất, đặc biệt là « Luật Bình đẳng», đã vấp phải một chút kháng cự, nhưng trong gia đình nào không có nhiều đồng bào nữ đâu?

Huống hồ có « Luật Bảo vệ nữ tử » quy định rõ ràng mức hình phạt bạo lực gia đình, cho nên cái gọi là "mâu thuẫn" cuối cùng đều lấy gia đình làm đơn vị nội bộ tiêu hao.

Tại Tân Chính phổ biến năm thứ tư, Vân An từ chức Thủ Tướng, cũng thuận thế định ra mỗi nhiệm kỳ Thủ Tướng là 4 năm, tối đa 4 bốn nhiệm kỳ liên tiếp.

Thủ tướng thứ hai do dân chúng đề cử sinh ra, cùng năm đó Nữ Hoàng bệ hạ tuyên bố thoái vị, đem hoàng vị của mình truyền cho trưởng nữ Lâm Triều Lệ.

Lâm Bất Tiện ngược lại đảm nhiệm ti trưởng Thương Ti, Vân An thì không còn đảm nhiệm bất kỳ chức vụ nào nữa.

Bốn năm sau, thứ nữ của Lâm Bất Tiện và Vân An Vân Huyên Nghiên được bầu làm thủ tướng với số phiếu cao, trở thành Thủ Tướng trẻ nhất trong lịch sử đất nước.

Nhiều năm sau...

Vân An: "Kỳ thật năm đó ta liền nghĩ bàng cái trường kỳ cơm phiếu tới."

Lâm Bất Tiện mắt phượng run lên, tựa tiếu phi tiếu: "Ân?"

Thân thể nhỏ nhắn của Vân An lúc này run rẩy một cái, nịnh nọt nói: "Nương tử, nhìn sổ sách nhìn mệt không? Tiểu nhân giúp ngài xoa xoa vai?"

...

Lâm Bất Tiện: "Vân An ~ nàng... Không phải đã nói xoa vai?"

Vân An: "Hắc hắc, nương tử mấy ngày liền vất vả, tiểu nhân đặc biệt đính kèm một lần bảo kiếm toàn phương vị. Nương tử, chúng ta đi ngủ đi!"

...

...

...

Năm đó, Vân An nghĩ không sai, Lâm Bất Tiện cũng không thích làm Nữ Hoàng, cho dù từ nàng tự tay sáng lập một cái thịnh thế, nhưng sự tình nàng thích làm nhất vẫn là nhìn sổ sách, làm ăn...

Bất quá thiên phú kiến trúc của Lâm Bất Tiện ngược lại không lãng phí, trên đảo có rất nhiều kiến trúc được hậu thế ca ngợi là kỳ quan,một nửa là xuất từ tay Lâm Bất Tiện, mà tam nữ nhi Vân Tiểu Viên của Vân An và Lâm Bất Tiện, tựa hồ kế thừa thiên phú này của mẫu thân... 13 tuổi cập kê năm đó, thiết kế ra "Công vụ cao ốc" đã trải qua hàng trăm năm sừng sững không ngã.

Sau khi thoái vị, Lâm Bất Tiện tươi cười rõ ràng so với lúc làm Nữ Hoàng nhiều hơn nhiều, hơn nữa tất cả mọi người đều không biết chính là: Vân An thường xuyên dẫn Lâm Bất Tiện "Kỵ hành" chỉ là đi được một nửa, hai người bọn họ nhất định sẽ dịch dung cải trang, cưỡi lễ vật Ngọc Tiêm Tiêm đưa tới Yến quốc dạo một vòng...

Quanh đi quẩn lại những năm này, Lâm Bất Tiện lại làm nghề cũ của nàng.

Mà Vân An cũng đã trải qua rất nhiều cảm thấy: Thế gian này có trăm ngàn việc, quả nhiên vẫn là ở rể... Tuyệt vời nhất!

END.

Tác giả có lời muốn nói:

Cảm tạ mọi người đọc, nhoáng một cái lâu như vậy, « ở rể » hoàn tất, trong lòng... Tư vị nói không nên lời, trước tiến cử lên tôi sách mới « tam sinh bờ nguyên khởi » đây là tôi lần thứ nhất khiêu chiến bách hợp tiên hiệp, xin mọi người duy trì một chút, tạ ơn.

Nếu như có thể lại thuận tay cất giữ một chút tôi tác giả hậu trường, vậy liền quá mập mạp! A a đát.

Liên quan tới kịch bản, tôi muốn nói: Cảm hứng sáng tác của Huyền nhất đạo trưởng người này, xuất phát từ một tiểu cố sự mà tôi đã thấy nhiều năm trước ở một nơi nào đó, chính là nói đại khái năm đó trong thời kỳ kháng chiến, có một vị lão đạo trưởng hắn sắp độ kiếp phi thăng, nhưng là hắn không vượt qua được mà hộc máu tỉnh lại, sau đó nói với đồ đệ, các ngươi chuẩn bị một chút ta sẽ chết, ta độ kiếp không qua được.

Các đồ đệ hoảng hốt nói, sư phụ người có thể phong ấn công pháp bảo tồn ký ức, đời sau lại tu a. Nhưng lão đạo trưởng lắc đầu, nói:

Tâm ma nói với ta, có một ngày Trung Quốc chúng ta sẽ trở thành người người an cư lạc nghiệp, trong nước một mảnh thái bình, bách tính hạnh phúc an khang, quốc tế tôn trọng quốc gia của ta, tâm ma nói chỉ cần ta nhập luân hồi, nhất định có thể nhìn thấy. Ta liền không tu đi, ta muốn đi xem.

Tôi lúc ấy còn nhỏ, lúc xem hết cố sự này lệ rơi đầy mặt, thế là trong "ở rể", liền có nhân vật Huyền Nhất đạo trưởng này, nàng cũng muốn đi xem, giống chúng ta thời đại này đại đa số lão bách hợp nhất dạng, muốn đi xem thời đại đồng tính có thể kết hôn, được chúc phúc.

Liên quan tới ba nữ nhi của Lâm Bất Tiện cùng Vân An, tôi muốn nói. Nữu Nữu nhặt lên vương miện, Ny Ny nhặt lên quyền trượng, Viện Viện được Lâm Bất Tiện ôm đi, kết cục liền đã chú định.

Nữu Nữu kế thừa chí cao vô thượng vinh dự, bởi vì cùng với sự phát triển của hệ thống Nội Các, quyền lực của Nữ Hoàng cuối cùng cũng sẽ trở thành quá khứ, Ny Ny nhặt được quyền trượng, nàng trở thành Thủ Tướng xuất sắc nhất trong lịch sử quốc gia, mà Viện Viện trở thành nhà thiết kế vĩ đại nhất.

Để tránh chỗ ngồi và rắc rối không cần thiết, tên của đất nước này tôi sẽ không đề cập đến, chính các bạn lên một cái tốt.

p. s. : Liên quan tới một cái nho nhỏ ác thú vị, tiểu khóc bao là Vân An năm đó khi trêu Nữu Nữu nói, sau đó lúc Nữu Nữu mang Ny Ny lại đem "biệt danh" này đưa cho Ny Ny, về sau lúc Ny Ny mang Viện Viện lại vứt cho Viện Viện, có thể nói là lão Vân gia nhất mạch tương thừa.

Liên quan tới « ở rể » sau cùng tác giả có lời muốn nói, tôi muốn nói: Cảm tạ mọi người cho tới nay làm bạn, một năm này tôi trải qua thật nhiều thật nhiều, nếu như không có các bạn... Khả năng tại thời điểm nhà tôi lửa cháy, tôi liền không gượng dậy nổi, một năm qua này trôi qua thật nhiều BAD, nhưng tôi tin tưởng, khổ tận cam lai. Tôi đã không có gì có thể mất đi.

Sinh mệnh lấy ra sức ta, ta báo chi lấy ca.

Hi vọng cuối cùng tất cả mọi người có thể hạnh phúc vui vẻ, Bình An khỏe mạnh.

Hi vọng tôi cùng lão bà của tôi, thật dài thật lâu, vĩnh viễn không chia lìa.

Thỉnh Quân Mạc Tiếu năm 2021 ngày 18 tháng 8 20:00:32.

****

Editor: Cuối cùng cũng hoàn hơn 300 chap của mẹ ghẻ Tiếu, cám ơn mọi người đã ủng hộ tác giả, cùng đồng hành cũng như thả sao cho mình, truyện của mẹ ghẻ luôn đọng lại một điều gì đó trong lòng đọc giả, nó khiến ngta cảm thấy câu chuyện sao mà lắm thăng trầm, đau thương, mất mát nhưng cũng đong đầy hạnh phúc và trọn vẹn như chính cuộc sống chúng ta. Hi vọng tất cả đồng bách sẽ tìm được người hiểu, yêu thương, bao dung mình như Lâm Bất Tiện và chăm chỉ, mạnh mẽ, dù bị cuộc đời vùi dập vẫn có thể đứng dậy vì những người thân, người yêu của mình mà chống lên cả bầu trời giống như Vân An vậy. <3

Ps: Nếu rảnh mình sẽ edit lại các chương đầu, không thì thôi nhé, tại dạo này hơi lười ạ :)))

P/s 2: Các đồng bách có truyện bách nào tựa tựa như của lão Tiếu thì giới thiệu mình edit nhớ, mãi eo <3