Chương 300

Trong hành cung, Trữ An Vương Cao Hoài ngồi ngay ngắn cao vị.

Đã là ngày thứ tư, ba ngày trước đó mỗi ngày đều có văn võ bá quan quỳ đầy đất, thỉnh Trữ An Vương leo lên đại bảo, làm minh quân chi đạo, cứu vãn thiên hạ trong thủy hỏa.

Mà trước hôm nay, Trữ An Vương đã chối từ ba lần.

Vân An mặt không thay đổi đứng trong đám người, đối với tất cả phát sinh bên người sớm đã chết lặng.

Là một người hiện đại, Vân An như thế nào không biết Trữ An Vương cùng bọn "Đại thần" này đang chơi trò gì? Nếu là cách đây vài năm, không chừng Vân An còn có thể cười trộm vài tiếng.

Mấy năm nay nhìn thấy quá nhiều chuyện dối trá, Vân An đã chết lặng.

Thanh âm bên tai chợt gần chợt xa, Vân An có cảm giác như mình vừa mới khỏi bệnh nặng, thân thể không nghe sai khiến, tâm lực cũng không đủ.

...

Ngày xem qua tuyệt bút thư của Lý Nguyên, Vân An xách hai vò rượu, một mình tiến đến Thị Lang Phủ đã là phế tích, nàng một vò, Lý Nguyên một vò.

Ban đêm Kinh Thành rất đáng sợ, đen nhánh, tĩnh mịch.

Ngày đó Vân An lặng lẽ "Ngâm tụng" thật nhiều thi từ, những đề thơ trước kia nàng tuyệt khẩu không chịu nhắc tới, nàng vơ vét ký ức, ngồi trên phế tích ngâm nga một bài lại tiếp một bài.

Đọc đến "Dạ thâm hốt mộng thiếu niên sự, Mộng đề trang lệ hồng lan can." Vân An khóc không thành tiếng. (*: Tỳ bà hành - Bạch Cư Dị: Đến khuya bỗng mộng thấy lại thời trẻ trung, Trong mộng thấy khóc nhoè má hồng phấn son)

Vì Lý Nguyên, vì Chu Thư...

...

Bên tai Vân An truyền đến thanh âm kêu loạn, không cần nhìn cũng biết là chuyện gì xảy ra, Vân An theo quần thần cùng nhau nằm rạp trên mặt đất.

Trữ An Vương rốt cục "Bị ép" đăng cơ, ba lần từ chối không thành, "Bị ép" đăng cơ.

Cao Hoài đầu tiên là đối tiền triều cùng nửa đời trước của mình làm một cái tổng kết, hoài niệm một chút lão Tĩnh Vương - phụ thân của mình, truy phong phụ thân nhà mình vì Văn Đế, tôn Cao Liêu vì Thương Đế.

Vì Cao Hoài là Cao thị tử tôn, thân là huyết mạch hoàng thất, lấy quốc hiệu vẫn như cũ tiếp tục sử dụng "Yến" đổi niên hiệu là: "Thiên Hưng" .

Đem chính thê phong làm Trung cung chi vị*, sau đó là luận công ban thưởng tiền triều... (*: Hoàng Hậu)

Sắc phong Bắc Hải Chu Đại Tướng Quân làm Nhất phẩm Đại Tướng Quân Vương, thế tập võng thế*. ("Thế tập võng thế" (世襲罔替): tức giữ nguyên tước hiệu mà truyền đi mãi mãi.)

Truy phong Xuân Hoa Quận Chúa là: "Chiêu Hoài Công Chúa" cũng tại Kinh Thành cùng Bắc Hải tu kiến "Công Chúa Miếu", để bách tính tế bái.

Vĩnh Nhạc Đại Trưởng Công Chúa phong hào không thay đổi, thêm ba ngàn hộ.

Nhớ tới Đại Tướng Quân Vương dưới gối vô tử, đặc chuẩn Chu Tướng Quân thu một nghĩa tử vừa độ tuổi trong bàng chi* Hoàng tộc, tập nhận hương hỏa. (*: thuộc họ hàng hoặc một nhánh)

Sắc phong Quốc cữu Lý Thanh Sơn vì Nhất phẩm Định Quốc Công, tước vị nhưng thế tập tam đại*. (*: được thừa kế 3 đời sẽ biến mất vĩnh viễn)

Sắc phong Lý Việt vì Hộ Bộ Thượng Thư, Lý Khôi vì Lại bộ Thượng Thư, ban thưởng Lý Nguyên làm Lễ Bộ Thượng Thư, phong Khang Nhạc Bá, tước vị do nhi tử kế thừa, truy phong phu nhân Lý Nguyên vì cáo mệnh.

...

"Vân Bỉnh Sơ!" Lục Bộ Thượng Thư đều phong xong, Cao Hoài nhắc đến tên Vân An.

Vân An dưới đáy lòng thở dài, im lặng bước ra khỏi hàng, vén vạt áo quỳ xuống đất: "Tiểu nhân ở."

Cao Hoài mỉm cười, cũng không để ý Vân An "Thất lễ", tiếp tục nói: "Vân Bỉnh Sơ hiến kế có công, càng có tầm mắt bỏ gian tà theo chính nghĩa, Trẫm... liền phong ngươi làm Hộ bộ Thị Lang, hi vọng ngươi cùng Lý Việt đồng tâm hiệp lực, vì bách tính mưu phúc lợi, Trẫm biết tài năng của ngươi, mệnh ngươi kiêm lệnh Hoàng Thương Tổng lĩnh ti, thật tốt thi triển tài hoa của ngươi đi."

Biểu tình của Vân An không có một tia biến hóa, dập đầu trên đất một cái, không hề có cảm tình mà tạ ơn nói: "Đa tạ bệ hạ."

...

Vân An làm Đại quan, căn cứ vào phẩm giai của Vân An Lâm Phu nhân và Lâm Bất Tiễn tự động thành "Nội Mệnh phụ", sau đó Trung cung Hoàng Hậu lại hạ Trung cung ý chỉ, đối với các đại "Nội Mệnh phụ" mới được phong dựa theo phẩm giai ban thưởng một phen.

Tân triều mở ra một chương mới.

Bởi vì Kinh Thành bị tàn phá, ít nhất cũng phải mười năm mới có thể tu sửa xong, Cao Hoài quyết định dời đô, địa điểm liền định tại Lạc Thành, sau khi dời đô đổi Lạc Thành thành Lạc Kinh.

Trước khi dời đô, Cao Hoài "khó tránh khỏi" tiến hành thanh lý Kinh Thành một đợt, Thương Đế mặc dù chết rồi, mẫu thân hắn cùng mấy huynh đệ cũng đã chết, nhưng nhất tộc thân mẫu của Thương Đế căn hệ khổng lồ... Cao Hoài tự nhiên sẽ không dễ dàng bỏ qua.

Còn có đám ngôn quan trung thành nhiều năm trước, tố giác Tĩnh Vương nhất mạch có tâm làm phản, những ngôn quan này làm cho Phụ Vương nhà mình đập đầu chết ở ngự tiền, có một số đã chết rồi, có một số vẫn còn sống, chẳng qua bọn hắn đều có hậu thế, còn có một vài triều thần tiền triều ngoan cố chống cự, chiêu hàng không được, thả về dân gian lại không yên lòng... Đều phải xử lý.

Cao Hoài quyết tâm đem những người này nhổ cỏ nhổ tận gốc, bắt hết thảy hơn 7000 người, trong đó có cửu tộc của thân mẫu Thương Đế tổng cộng hơn 3000 người, một ít họ hàng thân cận phán trảm lập quyết, còn lại phán trảm giam hậu*, áp giải đến Lạc Kinh giam giữ. (*: Đã bị kết tội chém đầu, nhưng còn được nhốt lại để chờ đợi.)

Khi xử lý chuyện này, còn không cẩn thận sinh ra hai thành ngữ lưu truyền thiên cổ, cũng khiến người đời khinh thường —— Tường thê sát tử cùng mạc phỏng Tiêu Đình. (*: đừng bắt chước Tiêu Đình gϊếŧ vợ gϊếŧ con)

Nói là: Có một kẻ gọi là Chung Tiêu Đình, sau khi đăng khoa vì muốn leo lên quyền quý mà nghênh thú tam nữ của đương triều quyền thần Hộ Bộ Thượng Thư, Hộ Bộ Thượng Thư là thân cữu cữu của Hoàng đế, Chung Tiêu Đình một lần trở thành Hoàng thân Quốc thích, nhưng không lâu về sau, triều đại thay đổi, thân thích của mẫu gia Hoàng đế lọt vào thanh toán, Chung Tiêu Đình vì tự bảo vệ mình tự tay gϊếŧ thê tử của mình, suy nghĩ một chút còn cảm thấy chưa đủ, thuận tay còn ngạt chết con của mình, viết một phong vạn ngôn thư, mạnh mẽ lên án mình là bị Thượng Thư Phủ bức bách thành tế*, cùng thê tử nhất tộc phân rõ giới hạn. (*: con rể)

Tin tức vừa ra, chấn kinh thiên hạ, từ trên triều thần cho tới bên dưới bách tính đều cảm thấy điều đó vô cùng trơ trẽn.

Triều thần nhao nhao dâng thư yêu cầu nghiêm trị Chung Tiêu Đình, lấy làm răng đe. Cuối cùng Hoàng đế tôn trọng ý nguyện của triều thần cùng bách tính, hạ chỉ đem Chung Tiêu Đình kéo tới cửa phố xá sầm uất thiên đao vạn quả, cũng hạ chỉ toàn tộc tông thân Chung Tiêu Đình, cả đời không thể nhập sĩ.

Hậu nhân xưng hành vi của Chung Tiêu Đình gọi: Tường vợ gϊếŧ con, chỉ vì bảo toàn mình, không tiếc diệt tuyệt nhân tính, làm ra hành vi khiến người giận sôi.

Mà hậu nhân khi đối mặt với những người như Chung Tiêu Đình, hoặc là khuyên người hướng thiện, họ thường nói chân thành một câu: mạc phỏng Tiêu Đình.

Sau khi Triều đình dời đô đến Lạc Thành, Nam Lâm Phủ lúc trước được cải tạo thành phủ đệ của Hộ bộ Thị Lang Vân Bỉnh Sơ, vi biểu đối Vân An coi trọng, Cao Hoài không chỉ tự tay đề biển, còn tặng không ít đồ vật có thể gia truyền cho Vân An chống đỡ trạch viện.

Cao Hoài tuân thủ hứa hẹn, phái nghi trượng quy cách cao đến Ung Châu đón gia quyến của Vân An vào Kinh Thành, lại được cho biết Vân Trạch đã hóa thành phế tích, trong trạch không có ai sống sót.

Tin tức vừa truyền về Kinh Thành, Cao Hoài trong lòng sinh nghi, hắn một bên hạ lệnh tra rõ việc này, cũng đem Vân An triệu đến Ngự Thư Phòng, lấy thái độ dò xét nhìn chằm chằm Vân An, nói ra "Tin dữ" này.

Vân An nghe vậy, đóng đinh tại chỗ phảng phất như mất hồn phách chỉ còn xác không, sau khi nhiều lần xác nhận tin tức là thật, liền trực tiếp ở trước mặt Cao Hoài khóc không thành tiếng.

Tiếng ai minh, giống như tiếng than đỗ quyên...

Nguyên bản Cao Hoài không quá tin tưởng, dù sao thời điểm hắn ra đi đặc biệt phân phó phải bảo vệ tốt gia quyến của Vân An, phủ đệ lớn như vậy làm sao có thể không có nổi một người còn sống?

Hoả hoạn là không thể nào không có nổi một người còn sống, chí ít là gia đinh, người gác cổng tổng có thể còn lại vài người đi?

Nhưng nhìn đến bộ dáng Vân An đau thương như thế, Cao Hoài cũng đối với phán đoán của mình sinh ra hoài nghi, tiếng khóc của Vân An thực sự là quá chân thật, quá có sức cuốn hút... Nghe được trong lòng của hắn đều có chút khó chịu.

Cao Hoài lại nghĩ: Có phải là người nào muốn hại cả nhà Vân An hay không? Trước hạ độc, hoặc là gϊếŧ sạch người trong Vân Trạch sau đó lại phóng hỏa đốt nhà, như thế cũng có thể nói thông suốt.

Chỉ là Ung Châu là đại bản doanh của mình, là ai có lá gan lớn như vậy, năng lực lớn như vậy?

Là người Mã bang mà Vân An từng đắc tội trong hội đấu giá? Vẫn là... Tướng Quân Phủ đâu?

"Bệ hạ... Không phải nói phái người bảo hộ an toàn của tòa nhà sao? Như thế nào lại xảy ra chuyện này?"

Cao Hoài thẹn đỏ mặt, thở dài nói: "Là... Trẫm khuyết điểm, ngươi yên tâm, chuyện này Trẫm nhất định sẽ truy xét đến cùng, tra ra hung thủ, tru diệt cửu tộc hung thủ, đem cả đám người chém thành muôn mảnh!". Lúc nói lời này trong lòng Cao Hoài lén lút tự nhủ, nếu như hung thủ là Tướng Quân Phủ... Vậy mình liền tùy tiện tìm mấy con dê thế tội liền tốt.

Vân An lễ bái nói: "Thần trải qua biến cố này, tự thỉnh Đinh Ưu*!" (*:chịu tang)

Cao Hoài cau mày nói: " Qua đời chính là thê nữ ngươi, nào có đạo lý nhất nhân chi chủ vì thê nữ Đinh Ưu? Trẫm cho phép ngươi tại tư trạch lập linh đường phúng viếng, Đinh Ưu tại lý không hợp."

"Bệ hạ, thần ở rể Lâm Phủ, nhạc mẫu như là thân mẫu, bây giờ nàng lão nhân gia chết thảm tha hương, nhạc phụ cũng vẫn không có tung tích, chẳng lẽ... Thần không nên Đinh Ưu sao?"

"Hoang đường, ngươi thân kiêm hai hạng chức vị quan trọng, đã sớm không phải tên tiểu khất cái lúc trước, chuyện ở rể cũng nên coi như thôi. Trẫm nguyên bản còn tính toán sau khi đợi gia quyến của ngươi vào Kinh Thành vì ngươi 'Chính danh', lấy thân phận của ngươi bây giờ, chuyện ở rể không cần nhắc lại! Ngươi trở về đi."

...

Vân An không tranh cãi nữa, đã không thể để cho mình Đinh Ưu, cáo ốm cũng có thể a? Dù sao chỉ cần không vì Cao Hoài hiệu lực là được...

Vân An biết, đây là người nhà của mình thành công chạy trốn, thời gian không phụ khổ tâm người... Các nàng, tự do.

Vân An cười, lại rất lo lắng thân thể của Lâm Bất Tiễn, phiêu bạt ở trên biển khổ như thế nào Vân An rất rõ ràng, nguyên bản Vân An dự định để Lâm Bất Tiễn cáo ốm tránh họa, nhưng Lâm Bất Tiễn cảm thấy lấy tính tình của Cao Hoài cho dù là nàng thật sự bị bệnh, sai người nhấc cũng phải mang lên Kinh Thành, chỉ có nghĩ ra một lý do để Cao Hoài yên tâm lưu mình lại mới được!

Thảo luận thật lâu, Lâm Bất Tiễn quyết định sử dụng viên nang sinh con thứ hai, cũng đối với Vân An đang phản đối mãnh liệt nói: "Bỉnh Sơ, con đường này nàng đã nhẫn nhục đi 90 bước, còn lại 10 bước liền để cho ta đi. Cả nàng và ta đều am hiểu sâu thủ đoạn, tâm tính của Trữ An Vương, cáo ốm hoặc là nói láo nhất định là không thành, vạn nhất bị vạch trần thế tất sẽ đả thảo kinh xà, nếu như bởi vậy mà thất bại trong gang tấc, tương lai người cả nhà chúng ta đều sẽ viết lại. Ninh Ninh cho viên nang sinh con rất thần kỳ, sức sống của Ny Ny rất ngoan cường, trên đường đến Ung Châu ta đã lĩnh hội qua, tin tưởng nhất định sẽ không xảy ra vấn đề, ta sẽ bảo vệ tốt mình, ta đã là mẫu thân của hai hài tử, ta có kinh nghiệm..."

"Không được! Nàng căn bản không biết nếu không có Ra-đa, không có trang bị hiện đại hỗ trợ, đi biển là chuyện nguy hiểm cỡ nào, nàng muốn một thi hai mạng sao?"

Lâm Bất Tiễn bình tĩnh nói: "Cao Hoài tàn nhẫn, chúng ta nếu muốn giành được tiên cơ trên tay hắn, chỉ có thể so với thủ đoạn của hắn tàn nhẫn hơn một chút mới được, thuyền liền dừng ở Bắc Hải cảng, thiên thời địa lợi, nếu ta bị bọn hắn bắt lấy đi Kinh Thành cùng nàng, người một nhà chúng ta liền thật chắp cánh khó thoát! Bỉnh Sơ... Vào thời điểm phi thường, hãy làm những điều phi thường đi."

...

Vân An hồi phủ ngày thứ hai liền cáo ốm không ra, thỉnh Lý Việt hỗ trợ mang tấu chương cáo bệnh, sai người đóng cửa phủ, tổng thể không gặp khách.

Bệnh này của Vân An chính là nửa năm, Cao Hoài phái người thăm viếng nhiều lần, ban thưởng có thể chất đầy một phòng, nhưng Vân An bệnh chính là không có khởi sắc, còn một trận dâng thư thỉnh Cao Hoài bãi bỏ chức quan của mình, không nên chậm trễ công tác Hộ bộ cùng Hoàng thương, bất quá đều bị Cao Hoài bác bỏ.

Cao Hoài đối với việc này cũng hận nghiến răng, nhưng hắn không có chút biện pháp nào, dù sao Vân An gặp biến cố lớn, mình đối công thần cũng nên nhiều mấy phần tha thứ mới đúng.

Có điều...

Cuộc sống bình yên của Vân An vẫn bị đánh vỡ..

Nửa năm sau khi Vân An cáo bệnh giả, một vị lão giả phong trần mệt mỏi đi vào Thị Lang Phủ.

Lão giả liều chết gõ vang đại môn Thị Lang Phủ, nếu đặt ở phủ đệ của sĩ tộc bình thường, lão giả một không bái thϊếp, hai không có thân phận, đã sớm bởi vì "Thất Tránh Tội" mà bị loạn côn đánh chết.

Nhưng Vân An đã sớm hạ qua tử mệnh lệnh: Mặc kệ phát sinh cái gì, không cho phép đối bình dân bách tính đánh, cho dù là bắt đến kẻ trộm cũng không thể động tư hình, trước đưa tới cho mình hỏi qua lại nói.

Lão giả liên tiếp ăn bế môn canh, đau khổ cầu kiến không có kết quả lại không dám cao giọng kêu to, lại không dám tự giới thiệu, chỉ cùng người gác cổng nói nhất định phải gặp Thị Lang đại lão gia mới có thể nói.

"Thất lễ" như thế người gác cổng tự nhiên không đáp ứng, cuối cùng thời điểm lão giả leo tường bị bắt... Bị trói gô nhốt vào kho củi, gia đinh bẩm báo thỉnh vân An định đoạt.

Vân An cho rằng lão nhân này cũng giống như những người lúc trước, đều là nạn dân bách tính, liền sai người dẫn lão nhân đi ăn cơm, gói chút lương khô thả hắn đi.

Ai ngờ một lát sau, gia đinh trở về bẩm báo nói: "Lão nhân không ăn cơm, chỉ cần thấy Thị Lang đại lão gia..."

Vân An trầm ngâm hồi lâu, nói: "Đem hắn đưa đến thiên sảnh đi."

Vân An ngồi tại chủ vị, lão giả tiến thiên sảnh liền hô to: "Vân đại lão gia..." Nhào về phía Vân An.

Vân An ngăn gia đinh lại, đỡ lão nhân dậy, mời hắn ngồi xuống.

Lão giả ngồi trên ghế che mặt mà khóc, tuổi đã cao, khóc đến giống như hài tử.

" Tất cả các ngươi đi xuống đi, không có ta phân phó ai cũng không cho phép vào."

"Vâng!"

Lão giả khóc một hồi lâu, lung tung lau mặt một cái, đứng dậy quỳ trước mặt Vân An, nói: "Vân... Đại lão gia, ngài còn nhớ rõ tiểu lão nhân sao? Tiểu nhân là lão quản gia Lữ trạch Tây Tứ Phường Điến Châu a!"

Vân An cảm thấy lão giả có chút quen mặt, trong nháy mắt nhớ lại, vội vàng đem lão giả dìu đứng lên, nói: "Là Ngô bá sao?"

"Ai ai, là ta a, đại gia... Ô ô ô, nhanh mau cứu lão gia nhà ta đi!"

"Đại tỷ phu bọn hắn... Không phải dọn đi sao? Xảy ra chuyện gì rồi?"

"Chúng ta một nhà vốn là đi Tây Bắc, nhưng lão phu nhân cố thổ khó rời, nghe nói chiến sự kết thúc liền la hét muốn về nhà, ngài cũng biết... Lão gia nhà ta là hiếu tử, không đành lòng thấy lão phu nhân khổ sở như vậy, liền không ngại cực khổ nâng nhà dọn trở lại, mấy ngày trước chúng ta vừa mới trở về Điến Châu không lâu, đột nhiên có một đám người nha môn, trực tiếp xông vào trạch tử, đem lão gia cùng ba vị công tử đều bắt đi, liền gia đinh tiểu nhị trẻ tuổi khỏe mạnh cường tráng trong nhà đều cùng nhau bắt đi, chỉ còn lại lão phu nhân, phu nhân, còn có mấy bà tử, may mắn tiểu lão nhân ta đã lớn tuổi, bọn hắn nguyên bản đều định đem ta trói lại, có thể là cảm thấy ta già như vậy, muốn làm việc cũng không làm được còn muốn ăn cơm khô, đạp ta mấy cước lại đem ta thả đi... Phu nhân nguyên bản viết một phong thư cho Vân đại lão gia, nhưng nghe nói chuyện bắt người là ý chỉ của Hoàng thượng, phu nhân sợ vạn nhất thư bị người lục soát, liên luỵ đại lão gia, liền để tiểu lão nhân một mình đến đây, cũng căn dặn tiểu nhân... Chỉ có nhìn thấy ngài mới có thể nói! Đại lão gia... Cứu mạng a!" Ngô bá lại quỳ xuống.

"Đại lão gia, ngài ở Kinh Thành làm đại quan, van cầu ngài mau cứu lão gia cùng bọn công tử, lão phu nhân chỉ còn lại nửa cái mạng, nếu lão gia cùng công tử không thể trở về... Lão phu nhân cũng không sống được, van cầu ngươi, van cầu ngươi đại lão gia!"

Vân An cảm thấy kinh hãi: Là Cao Hoài hạ chỉ? Vì cái gì? Vì ép mình đi vào khuôn khổ? Đáng giá sao? Lữ Tụng bất quá chỉ là một tiểu nhân vật mà thôi, chẳng lẽ là phạm phải chuyện gì?

Vân An trong đầu hiện lên rất nhiều khả năng, ép buộc mình tỉnh táo lại, hỏi: "Tội danh gì bắt đi? Ngươi nói là ý chỉ Hoàng đế, thánh chỉ ở đâu? Dán thϊếp công bố sao?"

"Không có tội danh, nào có tội danh gì, nhưng tất cả phú thương trong Điến Châu Thành đều bị bắt, tiểu nhân dọc đường vừa đi vừa hỏi thăm, phú thương các nơi đều bị bắt, nói là ý chỉ Triều đình, trước bắt lại lại định đoạt sau."

"Ngô bá, ngươi đừng vội... Nếu là vì chuyện này, ngươi yên tâm... Việc này lớn, thánh chỉ một trạm truyền đến các nơi, coi như muốn xử lý cũng phải chờ các nơi đều nhận được ý chỉ, sau khi chấp hành mới có thể phát ra bước chỉ thị tiếp theo, ngươi đừng vội... Ta trước tiên hỏi xem, ngươi ở lại chỗ ta trước, ngươi yên tâm, chuyện của Đại Tỷ phu ta nhất định sẽ quản."

"Tạ ơn đại lão gia, tạ ơn đại lão gia..."

Vân An sai người dẫn Ngô Bá xuống nghỉ ngơi, viết một phong thư tay, đóng Thị Lang tư ấn, đuổi người đưa đến Hộ Bộ hỏi thăm.

Tin tức rất nhanh liền thăm dò được, hóa ra là bởi vì trận chiến tranh này đối các nơi hao tổn to lớn, kho lúa dọc đường đều bị Đinh Phụng Sơn lệnh cho đốt, lại thêm mưa to, hạn hán các loại thời tiết cực đoan, bách tính dân chúng lầm than, người chết đói khắp nơi... Mà lại Thương Đế một mồi lửa đốt quốc khố, ngay cả kho vận chuyển các nơi cũng bị đốt không ít, dẫn đến quốc khố trống rỗng nghiêm trọng, chuyện dời đô lại tốn một khoản bạc lớn, châu phủ các nơi cầu triều đình phát lương thực, tấu chương phát bạc như hoa tuyết bay tới trên ngự án của Cao Hoài, nếu không giải quyết... Sợ rằng có xu thế đại loạn trong thiên hạ.

Triều đình không có tiền, Cao Hoài liền triệu tập triều thần cùng nhau suy nghĩ đối sách, thế là Hộ bộ Viên Ngoại Lang hiến kế nói: "Loạn thế đương dùng trọng điển" nhân lúc nguy nan này, ứng gϊếŧ hết thương nhân trong thiên hạ, mở kho lấy máu, cứu tế thiên hạ bách tính.

Thương nhân vốn không sáng tạo ra giá trị, từ xưa đều có câu trọng nông tiện thương, chỉ là hai triều đại trước nới lỏng hạn chế, triều đại này nên thắt chặt lại, sát cự giả điền thiên hạ, lệnh cho các tiểu thương tịch, theo đầu người giao nạp "Chuộc tịch ngân", mỗi người năm mươi lượng đổi thương còn nông, không bao lâu nữa thiên hạ liền có thể khôi phục sinh cơ.

Rất hiển nhiên, Cao Hoài đây là động tâm với chuyện này, hạ chỉ bắt toàn bộ thương nhân giàu có khắp thiên hạ lại, chờ xử lý.

Lữ Tụng mặc dù không phải đỉnh cấp phú thương, nhưng thanh danh tại ngoại, bị bắt cũng không tính là oan uổng.

Vân An nghĩ ba ngày, sáng sớm ngày thứ tư đến Hộ bộ để trút phép, ngày thứ năm chính là mỗi mười ngày một lần triều hội, Vân An thay đổi quan phục, ngồi lên kiệu quan, đi thượng triều.

Sau triều hội, Vân An cùng Cao Hoài đi vào Ngự Thư Phòng mật đàm hơn hai canh giờ, không ai biết đến tột cùng hai người bọn họ nói cái gì, lật qua sử sách cũng vẻn vẹn chỉ có một câu: Đế cam mạo hiểm bất thao, bình lui ngôn quan, cùng Vân Bỉnh Sơ mật đàm hơn hai canh giờ, mới xuất hiện.

Liên quan đến việc này lịch sử ghi chép rất ít ỏi, các thế hệ sử gia sau này cũng đã thành lập một nhóm nghiên cứu đặc biệt.

Bởi vì sau khi mật đàm phát sinh một loạt chuyện ly kỳ, không chỉ không phù hợp với lẽ thường, thậm chí còn đối với mấy trăm năm sau Yến quốc sinh ra ảnh hưởng sâu xa.

Đầu tiên là Cao Hoài vào thời khắc cuối cùng hạ lệnh phóng thích tất cả thương nhân, hơn nữa không truy cứu bất luận kẻ nào.

Sau đó là phái ra đoàn khâm sai do Vân Bỉnh Sơ đứng đầu, bao gồm Đại Tư Nông, Công bộ, Hộ bộ quan viên, cùng ngự y, các khâm sai cử đến các nơi để giải quyết vấn đề sinh kế của người dân ở mỗi nơi tùy theo điều kiện địa phương.

Những năm tiếp theo, Cao Hoài vẫn duy trì chính sách nông nghiệp, thương nhân cùng thịnh vượng, hai mươi năm tiếp theo, nền kinh tế hàng hóa của Yến Quốc đạt đến trạng thái thịnh vượng chưa từng có, cả nước lục tục mở ra 24 thông thương bến cảng đối ngoại, đem sản phẩm ưu tú của Yến Quốc tiêu thụ ở các quốc gia, làm cho một lượng lớn hoàng kim ở nước ngoài chảy vào Yến Quốc.

Thặng dư thương mại này kéo dài 200 năm...

Hơn nữa, khi các nhà sử học lật xem bí sử cung đình Hậu Yến được khai quật, đã tìm được một quyển sách lưu truyền 200 năm trong các lịch đại Hoàng đế Hậu Yến, một quyển tên là « Thương Luận », tác giả của nó đã không thể kiểm tra, nhưng có sử gia thông qua bút tích đối chiếu, chờ phân tích khoa học đưa ra, tác giả của quyển "Thương Luận" này, rất có thể là Vân Bỉnh Sơ.

Các chuyên gia và học giả sau này đã thống kê: Vào thời nhà Yến, Yến Quốc có tỷ lệ trữ lượng vàng xấp xỉ 12% so với toàn thế giới và 88% so với các nước khác trên thế giới.

Nhưng vào cuối thời Hậu Yến, trữ lượng vàng của Yến Quốc là 64%, phần còn lại của thế giới cộng lại chỉ chiếm 36%.

Mà "trữ lượng vàng" bốn chữ này, trong « thương luận » đã xuất hiện nhiều lần...

***

Editor: Chỉ còn 1 chương nữa thôi là end, cầu đồng bách thả sao nhiệt tình <3