Chương 264

Lâm Bất Tiện trong bóng tối trở về phòng mặc ngoại sam, đến bên giường kéo chăn cho Nữu Nữu, buổi tối đám người Vân Lộc bồi nàng chơi thật lâu, tiểu cô nương khó được ngủ rất say, hiện tại ngủ một mồ hôi trán.

Mỗi lần nhìn thấy đứa nhỏ này, Lâm Bất Tiễn lại nghĩ đến Nhị tị đã qua đời của mình, nghĩ đến mình khi còn bé Nhị tỷ đối với mình tốt như thế nào...

Có chút bi thương cuối cùng rồi sẽ nhạt đi, nhưng tình cảm sẽ càng ngày càng sâu, Lâm Bất Tiện vì Nữu Nữu lau đi mồ hôi trên trán, sau đó ở trên trán nàng hạ xuống nụ hôn như mẫu thân, cùng Nữu Nữu ở chung lâu như vậy... Lâm Bất Tiện dần dần có cảm giác làm mẫu thân,

nghĩ đến Vân An, Lâm Bất Tiện im lặng cười, đáy lòng một mảnh mềm mại.

Vân An bây giờ không còn là tên khất cái điên cuồng ăn thất thố trong bữa tiệc sinh nhật song thập của mình nữa, trong lúc bất tri bất giác nàng đã trở nên trầm ổn lại đáng tin, tựa như hiện tại... Cho dù muộn như vậy, vừa nghe nói mình cùng Nữu Nữu đã nằm ngủ. Vân An ngay cả ngưỡng cửa cũng chưa từng bước qua, mặc dù Vân An là một nữ tử hàng thật giá thật,

nhưng nàng tình nguyện làm oan chính mình cũng không làm chuyện có thể dẫn đến chỉ trích,

Vân An đối Nữu Nữu yêu thương, so với thân thân di mẫu như mình còn sâu hơn.

Lâm Bất Tiện ra phòng ngủ, đóng cửa lại, nhẹ giọng nói với Vân An: "Đi thôi."

" Bảo Nhi ngủ có ngon không? Bữa tối ăn uống thế nào? Ăn mấy chén cơm? Thân thể có thoải mái hay không?"

Lâm Bất Tiện đưa tay vén mái tóc rối ra sau tai, nói: "Buổi chiều Vân Thời mang theo Bảo Nhi lên núi hái một ít trái cây dại, mệt mỏi một thân mồ hôi trở về, buổi tối làm rất nhiều thịt nướng, Nữu Nữu trước kia ở nhà kia chưa từng ăn qua thứ này, ban đêm ăn một chén cơm lại ăn xong chút thịt, Vân Lộc cho nàng uống một chén nước nho ngọt ngào, cơm nước xong xuôi ta sợ nàng tích thức ăn, dẫn nàng đi trong sân, trở về phòng rửa mặt xong lại xoa bụng cho nàng một hồi lâu, tối nay ngủ rất quen, tay chân cũng không lạnh lẽo như trước."

Nghe Lâm Bất Tiện miêu tả, Vân An không khỏi lộ ra ý cười, giữa nàng và Nữu Nữu đã sinh ra phản ứng hóa học kỳ diệu, không có gì có thể so với nghe Nữu Nữu khỏe mạnh trưởng thành càng làm cho Vân An vui vẻ.

Tay hai người yên lặng nắm chặt cùng một chỗ, ra khỏi viện tử tùy ý tìm một phương hướng đi tới, gian trạch này tu ở giữa sườn núi, chung quanh không có hàng xóm.

Có Vân An ở bên cạnh, Lâm Bất Tiện không cảm thấy sợ hãi chút nào, đi ra một đoạn đường, liền nghe được tiếng côn trùng kêu to.

Lâm Bất Tiện trước tiên mở miệng nói: "Nàng không phải nói có chuyện rất trọng yếu muốn nói với ta sao?"

Vân An siết chặt ngón tay Lâm Bất Tiện, nói khẽ: "Năm ngoái, tình cảnh lúc ấy của chúng ta đặc biệt không xong, ta lo lắng nỗ lực của ta không nhanh bằng tốc độ Nam Lâm phủ bị diệt, triều đình nếu thật sự muốn động thủ... Toàn bộ Lũng Đông Lâm thị bị nhổ tận gốc cũng chỉ là chuyện sớm chiều, Yến quốc này tuy lớn... Lại cũng chạy không thoát định luật 'Trong thiên hạ đều là vương thổ', ta nhất định phải kế hoạch một cái đường lui. Càng nghĩ... Ta đã đặt hàng một chiếc thuyền viễn dương từ một thuyền trưởng tên là Wilker, Thuyền trưởng Wilker là một thành viên của Đế quốc Olli, thuộc về một công tước tên là Comm. Ta hỏi thăm bố cục thế giới bên ngoài, trong đó có hai siêu cường quốc đang ở trong chiến tranh quanh năm, một quốc gia lớn khác làm giàu nhờ dựa vào tài nguyên thiên nhiên. Đế quốc Olli là một hòn đảo độc lập được bao quanh bởi biển, nó có quyền kiểm soát tuyệt đối đối với các cảng nước sâu xung quanh, hơn nữa còn có không ít xưởng đóng tàu kỹ thuật thành thục, sau khi so sánh ta lựa chọn Thuyền trưởng Wilker, nguyên bản Thuyền trưởng Wilker hứa hẹn ta năm nay hắn sẽ đem con tàu của ta cùng nhau lái tới, kết quả xảy ra biến số."

"Làm sao rồi?"

"Còn nhớ những chiếc thuyền Phiên Bang bán tù binh ở bến cảng không?"

"Ừm, muốn quên cũng quên không được."

"Đó là thuyền của Đế quốc St. Carlos. Theo hiểu biết của ta: Đế quốc St. Carlos đang đóng vai trò 'kẻ gây chiến', kiếm bộn tiền bằng chính sự xâm lược, kiếm tiền từ các quốc gia nhỏ và tù nhân. Bởi vì có quốc gia duy trì, không ai dám động đến thương thuyền của Đế quốc St. Carlos. Năm ngoái, Thuyền trưởng Wilker thời điểm dọn kho hàng trở về nhà, bị hạm đội Đế quốc St. Carlos cướp sạch, trên thuyền tất cả thứ đáng giá đều bị cướp đi, Thuyền trưởng Wilker cũng vì thế mà bị bọn họ chặt đứt một chân, năm nay... Bởi vì Đại Hành Hoàng Đế Tân Thiên, Thuyền trưởng Wilker mang theo hàng hóa dừng ở Điến Châu hơn mấy tháng, thương phẩm vẫn bị ứ đọng tiêu thụ. Chuyện này không liên quan đến chúng ta, ta chủ yếu là muốn nói cho nàng chuyện con thuyền này, đây cũng là một trong những nguyên nhân lúc trước ta thu lưu Vân Lộc bọn họ, bọn hắn đều có kinh nghiệm hàng hải, Điến Châu là ngoại trấn, thuyền Phiên Bang đậu ở cảng quanh năm, thuyền của chúng ta thật sự chế tạo xong, muốn dừng lại ở đó mục tiêu cũng nhỏ, hơn nữa Điến Châu cách Lạc Thành chỉ có mấy ngày lộ trình, ta lúc ấy nghĩ một khi triều đình có động tác gì, ta lập tức mang theo các ngươi thẳng đến Điến Châu, lên thuyền nhổ neo, cho dù là phiêu ở trên biển... Cũng tốt hơn so với đầu một nơi thân một nẻo."

"Sau đó thì sao, kế tiếp nàng tính toán như thế nào? "

" Ta muốn nghe ý kiến của nàng, lúc trước chiếc thuyền này là đường chạy trốn, bây giờ cha nàng đặt cược đúng bảo vật, Nam Lâm Phủ nguy cơ cũng giải trừ, vận hành tốt... Nói không chừng còn có thể bảo trụ mấy đời phú quý. Chiếc thuyền này tồn tại liền có chút xấu hổ... Bạc trong tay ta là tài sản chung của chúng ta, ta muốn nghe ý kiến ​​của nàng."

Lâm Bất Tiện trầm ngâm giây lát, hỏi ngược lại: trước khi trả lời vấn đề này, ta muốn hỏi nàng... nàng tưởng tượng Tiểu Lâm phủ, đến tột cùng... Nó trông như thế nào? "

Vân An hô hấp trì trệ, đáy mắt nóng lên. Lúc này, Vân An đột nhiên lĩnh ngộ được tình cảm "Kẻ sĩ chết vì tri kỷ".

Đối với Vân An mà nói, Lâm Bất Tiện chính là "Người tri kỷ" kia, có chút ý nghĩ... Cho dù Vân An có che giấu sâu hơn nữa, Lâm Bất Tiện đều có thể lột ra tầng tầng ngụy trang nhìn thấy chân lý.

Bên này sương, Vân An vẫn đắm chìm trong cảm khái cùng cảm động, Lâm Bất Tiện thấy Vân An hồi lâu không lên tiếng, tiếp tục nói: " Cuộc sống phu thê, chưa bao giờ là một bên mù quáng dung túng đối phương, mà là lẫn nhau thành toàn, hai bên cùng ủng hộ nhau đến già. Nơi này chỉ có nàng và ta... nàng không cần phải giấu những gì nàng muốn, hai năm này nàng đã vì ta, vì Nam Lâm Phủ làm quá nhiều. Bây giờ nguy cơ giải trừ, ta cũng nguyện ý toàn lực đạt được trong lòng nàng đăm chiêu sở cầu."

Vân An hít mũi một cái, cảm kích kêu: "Diệc Khê..."

"Nói đi, trong lòng nàng Tiểu Lâm Phủ, rốt cuộc là như thế nào?"

Vân An buông tay Lâm Bất Tiện ra, cất bước chạy về phía trước vài bước, xoay người đối mặt với Lâm Bất Tiện, một bên chậm rãi lui về vừa nói: "Thực không dám giấu giếm... Ta cảm thấy, ta cả đời cũng chịu không được xã hội phong kiến ở Yến Quốc này, chịu không được cả nhà tính mạng, hưng suy, vinh nhục đều nắm giữ trên tay của người khác. Người ta muốn phát lạc nàng có thể ngay cả một cơ sở pháp lý cũng không cần, tùy tiện cho nàng ấn một tội danh liền có thể để nàng vĩnh thế thoát thân không được. Mà lại... Nơi này đối nữ tử trói buộc quá đáng, để nàng không duyên cớ chịu khổ hai mươi hai năm, hiện tại chúng ta còn có Nữu Nữu, cho dù chúng ta lại thế nào sủng ái nàng, che chở nàng... Nhưng chúng ta cũng không thể để Nữu Nữu cách ly với thế giới đúng không? Từ góc độ sinh học mà nói, chúng ta cũng không có cách nào làm bạn với Nữu Nữu cả đời. Vạn nhất thật gặp được một nam tử đối xử chúng ta Nữu Nữu không giống người, nàng phải làm sao bây giờ? Ta chỉ cần vừa nghĩ tới có khả năng kia, ta ngay cả hít thở cũng khó khăn. Trong mắt của ta... Quan hệ giữa nam tử và nữ tử của Yến quốc là bệnh hoạn, dị dạng. Nữ tử chỉ có thể giống như cỏ tơ bám vào nam nhân mới có thể sinh tồn, dựa vào cái gì? Chỉ cần đem gông xiềng trói buộc trên người nữ nhân đều đập nát sẽ phát hiện, nữ tử ở rất nhiều lĩnh vực đều có thể đạt được trình độ kinh người, ta không phủ nhận nữ tử ở sức mạnh và thể chất 'tiên thiên không đủ', nhưng đây cũng không phải là lý do vật hóa nữ tử. Một nữ tử như nàng, chắc hẳn trong sử sách của quý quốc sẽ được ghi lại là một vị 'kỳ nữ tử', nàng đã làm được những điều mà nhiều nam tử không làm được. Thế nhưng là... Trong hai mươi năm qua, nàng có thực sự hạnh phúc không? Thân phận Lâm Tứ tiểu thư này, thật là nàng muốn sao? Một nữ tử cập kê chi niên liền thiết kế ra Thất Bảo Lâu, một nữ tử có thể dùng bút lông cùng công cụ đơn giản liền vẽ ra bản vẽ thi công đơn giản có sai số không quá ba cm ... Nếu như nàng sinh ở Trái Đất... Nàng có thể sẽ là một nhà thiết kế, hoạ sĩ, nhạc sĩ, nhà soạn nhạc, nhà thơ, kỹ sư. Mà tuyệt đối không chỉ là một tiểu thư nào đó của một gia tộc nào đó! Nếu thời đại này không thể cho nữ tử đãi ngộ xứng đáng, ta loại tiểu nhân vật này bất lực thay đổi xã hội... Nhưng không thể trêu vào, chẳng lẽ ta còn trốn không nổi sao? Thiên hạ này như thế lớn, ta liền không tin chúng ta tìm không được một nơi thích hợp cho nhân loại ở, chúng ta có thể dùng vũ khí vũ trang cho mình, mang theo trợ thủ đáng tin cậy, cùng nhau mở ra thế ngoại đào nguyên thuộc về chúng ta. Đường bộ thì không cần bàn cãi... Máy bay ta cũng không thể chế tạo ra, duy nhất có thể thực hiện kế hoạch của ta, chỉ có thủy lục. Ta trong giấc mộng Tiểu Lâm Phủ... Là một nơi có thể hoàn toàn đập vỡ xiềng xích trên cơ thể phụ nữ, môi trường xã hội của Yến Quốc đã làm cho cuộc sống của nàng hai mươi năm trước bị che khuất bụi bặm, ta muốn tự tay sáng lập một chốn cực lạc, trả lại nàng nhân sinh rực rỡ."

...

Lời nói của Vân An nghe vào tai Lâm Bất Tiện, há có thể dùng rung động để hình dung? Trong mắt Lâm Bất Tiện... Vân An nghiễm nhiên chính là đang dùng kiến thức cùng nỗ lực của mình, đang vì mình sáng tạo một cái hoàn toàn mới... Quốc gia.

Thời điểm nói những lời này, đôi mắt Vân An sáng lấp lánh, tràn đầy ước vọng cùng chờ mong, ai cũng không biết chờ ngày này, Vân An chờ bao lâu.

Lâm Bất Tiện giấu trong lòng tràn đầy cảm động cùng hạnh phúc, sải bước lao về phía trước, nhào vào trong lòng Vân An.

Dưới ánh trăng, trên đường núi nhỏ.

Hai nữ tử trẻ tuổi, vong ngã ôm hôn cùng một chỗ.

Dù yên tĩnh không người, rốt cuộc là ở bên ngoài... Đối với Lâm tứ tiểu thư mà nói, đây chính là lần đầu tiên phá lệ!

Đêm này, Vân An từ trong không gian lấy ra lều trại cùng túi ngủ, hai người cũng tới một cái lấy trời làm nắp, lấy đất làm lư thoải mái trải nghiệm tiêu sái.

...

Ngày thứ hai, trời còn chưa sáng Lâm Bất Tiện liền cùng Vân An lưu luyến không rời tách ra, Lâm Bất Tiện muốn về sớm một chút, đứa nhỏ Nữu Nữu kia thân thể không tốt, trong đêm khó ngủ yên ổn, buổi sáng bình thường thức dậy rất sớm, Lâm Bất Tiện lo lắng Nữu Nữu tỉnh lại không thấy mình sẽ sợ hãi, mà Vân An cũng một lần nữa dịch dung, chuẩn bị hoả tốc lại đi Điến Châu một chuyến.

Lâm Bất Tiện cùng Vân An tán gẫu hơn phân nửa đêm, cơ bản đem kế hoạch của Tiểu Lâm phủ quyết định, về phần nhà mình mẫu thân bên kia Lâm Bất Tiện sẽ nghĩ biện pháp câu thông.

Tóm lại... Đây cũng không phải là chuyện có thể lập tức có thể chấp hành, cần phải đóng tàu trước rồi đặt ở đó để chuẩn bị.

Đạt được Lâm Bất Tiện tán đồng, Vân An tràn đầy nhiệt huyết, quyết định lập tức đổi vàng giao cho Thuyền trưởng Wilker, giải quyết chuyện đóng tàu.

Vì để cho Thuyền trưởng Wilker có thể sớm trở về đóng tàu cho mình, Vân An quyết định tìm cơ hội đi bái phỏng Lữ Tụng một chút, hiện giờ thời gian thủ chế chịu tang kỳ của Đại Hành Hoàng Đế đã qua, hàng hóa trên thuyền trưởng Wilker bị ứ đọng, phần lớn nguyên nhân là không có môn lộ... Chỉ cần giá cả đàm phán khép lại, sự tình phía sau là Lữ Tụng am hiểu nhất!

******

Editor: Ta lại xuất hiện rồi đây, kkkkk. Thấy nhiều like nên lại xuất hiện đấy ạ, cầu đồng bách thả sao <3