Chương 5: Cái bẫy

Điều Hạ Bân Úy muốn không chỉ là muốn Hạ Niệm Chân tiếp nhận chuyện khó khăn này.

Mà hắn muốn là thứ hơn thế nữa.

“Bà nội, đừng nói là chúng ta, nhiều gia tộc đang xếp hàng chờ ở sảnh lớn công ty Minh Khuê rồi. Em họ đi rồi lại không được có phải mất mặt Hạ gia chúng ta lắm không?”

Chính hắn là người đề cử, cũng chính hắn là kẻ châm ngòi, đây là từng bước muốn ép cả nhà Hạ Niệm Chân.

“Hừ… nó sao? Còn được gì? Cái công ty nhỏ kia còn không phải hưởng ít tài nguyên của Hạ gia mới được như thế? Mặt mũi nào mà đòi gặp người ta? Nhà họ Vương đưa sính lễ gì kia cũng không tới lượt nó.”

Nhắc tới Hạ Niệm Chân thì bà nội Hạ như có ác cảm với cô cùng gia đình cô, tuy không rõ ác cảm này tại sao mà có.

Nhưng ai trong Hạ gia cũng thấy rõ.

“Nhưng bà nội à, dù là ai trong Hạ gia đi nếu không thành công thì quả thực thiệt hại mặt mũi. Hay cứ để Niệm Chân đi đi, nếu thành công lại phân cho công ty em ấy chút tiềm lực, nếu thất bại thì xem như là cái công ty nhỏ kia của em họ tự ý chủ trương, không tổn hại tới chúng ta.”

“Mà triệt để nhất, nếu thất bại thì em họ nên bị khai trừ khỏi Hạ gia, vậy thì bảo toàn Hạ gia rồi.”

Hạ Bân Úy nói đến đây, vẻ mặt hiện lên tia gian xảo, thì ra cuối cùng mục đích của hắn ta chính là điều này.

“Mẹ à, Bân Úy nói không phải không có lý. Theo lý Niệm Chân có chồng, xem như gả đi, chỉ là thương cho Hạ Đường, dù gì cũng là… haizzz”

Hạ Minh cha của Hạ Bân Úy lên tiếng, nói giọng thê lương như đang bênh vực em mình.

Thực sự ông ta đang châm ngòi làm cho bà nội Hạ chán ghét nhà Hạ Niệm Chân hơn, chỉ cần đá được gia đình cô đi, thì cả nhà ông ta mới hoàn toàn thừa kế Hạ gia.

“Nhớ rõ! Ta sẽ không nể tình!”

Trước khi Hạ Niệm Chân ra khỏi cửa, bà nội Hạ gằn giọng.

Mà lúc này đối diện Hạ gia, Vương Đông Quân đã chờ sẵn.

“Chàng trai, tôi quen cậu rồi, không cần khách khí.”

Anh định nhường ghế cho ông lão kia, nhưng ông ấy từ chối.

“Cậu luôn chờ vợ cậu từ đó đi ra.”

Vương Đông Quân cười gật đầu.

“Chỉ là muốn đảm bảo cô ấy an toàn.”

“Chàng trai trẻ à, cậu nhìn qua không phải kẻ tầm thường, ở rể Hạ gia như thế ổn sao? Huống hồ… người nhà Hạ gia, có bao nhiêu hống hách ai mà không biết. Không dễ sống rồi!!!”

Ông cụ nhíu mày nhìn anh, ánh mắt muôn phần cảm thông nói.

“Không hẳn! Có một người chồng như tôi, cô ấy chịu nhiều thiệt thòi hơn. Tôi chỉ muốn dù là ở công ty, ở Hạ gia… cô ấy đều về nhà an toàn là đủ.”

Bên phía đối diện, Hạ Niệm Chân lên xe nhìn qua bên này, cô biết rõ, hiểu rõ.

Dù là tiếp đối tác, ở công ty, hay là ở Hạ gia, Vương Đông Quân cũng luôn chờ cô.

Tại sao cô không hiểu chứ?

Chỉ là… cô hiểu thì có ít gì?

Vương Đông Quân nhìn xe của Hạ Niệm Chân rời đi, cũng nhanh chóng đứng lên dắt chiếc xe điện cùi ghẻ của mình phóng đi.

Về tới nhà, còn chưa kịp ngồi xuống Hạ Niệm Chân đã bị mẹ mình lôi qua một bên.

“Niệm Chân, con nói đi, nói rõ ra. Tại sao lại nhận lời chứ? Bân Úy là đang khích bác con, là đang chèn ép nhà chúng ta, con có hiểu không?”

“Còn ông? Vô dụng, vô tích sự cũng thôi đi. Ông nhìn đi, chúng ta sắp ra đường ở rồi đấy!”

Càng nói Trần Đạm Nhã càng tức giận.

Bà ta gả qua Hạ gia bao năm, cũng chỉ được sung sướиɠ khi còn ông nội Hạ, sau khi ông nội Hạ mất thì sao?

Nhục nhã, tủi nhục, bị khi dễ cũng nhẫn nhịn cho qua.

Nhà họ Hạ giao ra một công ty nhỏ, cũng xem như bà an phận cũng cầu bình an, chờ bà nội Hạ mất ít nhiều nhà bà cũng có tí của để sống.

Vậy mà, nếu lần này con gái không hoàn thành việc thì… xem như xong!

“Mẹ à, bình tĩnh lại. Chuyện đã nhận lời còn sẽ làm bằng được! Mẹ tin con được không.”

Hạ Niệm Chân muốn xoa dịu cảm xúc của mẹ mình.

“Tin? Tin làm sao? Nhà họ Vương đó là ai? Chúng ta có cơ hội?”

“Nhìn cho kỹ thực tế đi, từ lúc bọn họ công bố, bao nhiêu người hợp tác xếp hàng chờ gặp chủ nhân của công ty Minh Khuê kia. Tới lượt con sao?”

Có lẽ vì quá tức giận, Trần Đạm Nhã nắm chặt tay Hạ Niêm Chân quá mức, làm cô đau đớn.

“Mẹ, đừng như thế! Chắc chắn vợ con sẽ làm được.”

Vương Đông Quân nhanh chóng bắt lấy tay mẹ vợ của mình, không muốn nhìn thấy vợ mình chịu đau đớn.