Chương 23: Không đủ tư cách

Cao Cảnh Bình và Hứa Kỳ nói một mạch xong thì ngửa đầu ngã xuống mặt đất ngủ thϊếp đi.

Mọi người thì nhìn nhau, tâm trạng muốn chửi thề.

Vô cùng phức tạp.

Thì ra, bọn họ đã đổ oan cho Vương Đông Quân.

Thì ra danh tiếng xấu mà Vương Đông Quân phải chịu là vậy!

Khó có thể tưởng tượng, những năm nay Vương Đông Quân dùng nội tâm mạnh mẽ cỡ nào để đối mặt với mọi chê trách và cười nhạo.

Nếu đổi lại là mình, chỉ sợ đã sụp đổ từ lâu rồi.

Đã làm sai, lẽ ra phải xin lỗi.

Nhưng bọn họ rất rõ ràng, bây giờ ngay cả tư cách nói xin lỗi Vương Đông Quân cũng không có.

Bởi vì không xứng!

Càng không tư cách!

Lúc này chủ nhiệm lớp cô Vương cũng đứng lên, mặt chó dạng người, giơ ngón cái lên nói với Vương Đông Quân.

"Khụ khụ! Học trò tôi có người chồng ý chí mạnh mẽ như cậu thật quá tốt!"

"Bà già lắm chuyện này!"

Một tên lưu manh dứt khoát tặng cho bà ta một quyền.

Cô Vương bụm con mắt, co người lại ngồi im không lên tiếng.

Mọi người còn lại xấu hổ, nghĩ thầm trong lòng, cô đừng mặt dày như vậy được không?

Thật ra người có cảm xúc phức tạp nhất ở đây không ai ngoài Giai Diễm Tinh.

Năm đó Vương Đông Quân liều mình cứu cô, bị cứa một đao!

Nhưng lúc Vương Đông Quân chịu oan, cô lại là người đầu tiên xa lánh anh.

Quan tâm Mai Tử Yên, chắc chắn sẽ giành được thiện cảm của Vương Đông Quân.

Mười giờ tối, tan tiệc.

Huỳnh Vân chủ động đề nghị lái xe đưa Vương Đông Quân về, nhưng bị anh khéo léo từ chối.

Anh định tự trở về.

Huỳnh Vân có hơi thất vọng đi trước, nhắc Vương Đông Quân ngày mai nên đến công ty, dù sao cũng cần có anh xuất hiện một chút...

Mai Tử Yên yêu cầu Vương Đông Quân đi theo cô một lát.

Ánh trăng yên tĩnh, trên lối đi bộ rợp bóng cây.

"Vương Đông Quân, đêm nay anh biểu hiện quá tốt, nghĩ đến cuối cùng đám người kia cũng mang vẻ mặt như ăn phải phân thì tôi đã muốn cười rồi!"

Mai Tử Yên giơ đôi bàn tay trắng như phấn, hưng phấn nói.

Vương Đông Quân nhìn cô một cái.

"Cũng xem như ổn đi?"

Mai Như Hiền trêu ghẹo.

"Ổn. Chỉ là vụt mất một nam nhân đáng giá?"

Vương Đông Quân vội vàng cản lại.

"Dừng lại! Đừng nói lung tung!"

Mai Tử Yên lén cười xấu xa, nói sang chuyện khác.

"Huỳnh tổng gì kia dưới tay anh nhìn không tồi!"

"Ừm, rất già dặn!"

"Đúng vậy, dáng người đẹp, nhưng lại giống chị đại, sợ là sau này anh không thể không dùng quy tắc ngầm!"

Vương Đông Quân lập tức đen mặt!

Mai Tử Yên thực sự là nghĩ tới cô bạn Hạ Niệm Chân, tuy nói là đẹp nhưng ai biết chứ.

Ven đường chặn một chiếc taxi, Mai Tử Yên lên xe rời đi...

Vương Đông Quân đang muốn cưỡi xe đạp về thì một chiếc BMW dừng ngay ven đường.

Cửa sổ xe hạ xuống, một người nhô đầu ra, chửi Vương Đông Quân không ngừng.

"Anh nhớ mặt tôi, món nợ này tôi sẽ đòi đủ!"

Vương Đông Quân cẩn thận nhìn lên, mới phát hiện người này lại là Lý Hải Quỳnh.

Khuôn mặt bị Mai Tử Yên tát thành đầu heo, suýt không nhận ra được.

Khóe miệng Vương Đông Quân mang theo ý cười.

"Luôn sẵn sàng tiếp đón, nhưng cậu vẫn nên về trước chỉnh trang lại gương mặt này đi!"

Lý Hải Quỳnh tức giận đến mức điên cuồng ấn còi gào thét.

"Vương Đông Quân, anh không chết yên ổn đâu!"

Vứt lại câu uy hϊếp này, cô ta giẫm chân ga phóng xe rời đi.

Vương Đông Quân bất đắc dĩ thở dài.

"Thật sự là phụ nữ chưa thấy quan tài chưa đổ lệ mà..."

Khúc nhạc đệm này, Vương Đông Quân tất nhiên sẽ không để trong lòng, cưỡi xe đạp công cộng trở về...

Sáng hôm sau.

Vương Đông Quân mặc quần áo mà Mạc Huy sai người đưa tới tối hôm qua, chọn một bộ trang phục bình thường mặc vào.

Vương Đông Quân không quen mặc vest.

Ngoài ra, anh ta còn đưa tới một chiếc đồng hồ đeo tay mới kít.

Anh không biết nhãn hiệu của nó, lên mạng tìm hiểu mới biết là Rolex bản giới hạn

Giá trên thị trường là ba mươi tỷ!

"Xem như là đồ tốt."

Nhìn chiếc Rolex khảm đầy kim cương, Vương Đông Quân không nhịn được cảm thán.

Dù sao Vương Đông Quân sống cuộc sống bình bình thường đã quen, không thích kiêu căng khoe của.

Anh không mang đồng hồ, mà cất nó vào túi rồi đi đến công ty bất động sản Minh Khuê.

Đến công ty, Huỳnh Vân cùng Mạc Huy đã dẫn các nhân viên cao cấp đứng chào đón từ sớm.

So với hôm qua, hôm nay không xuất hiện bất kỳ chuyện nào ngoài ý muốn.

Chỉ nhìn lướt qua một vòng, không phát hiện bóng dáng của Hứa Kỳ.

"Phó tổng giám đốc Huỳnh, quản lý bộ phận nhân sự Hứa Kỳ không đến sao?"