Chương 18: Đừng nghĩ ai cũng tầm thường

Cao Cảnh Bình chỉ tay vào Vương Đông Quân, vẻ mặt tràn đầy sự khinh thường.

"Anh vẫn còn ở đây diễn kịch à? Thật thú vị, bây giờ có bản lĩnh giẫm đạp lên tôi rồi à? Nào, ra tay đi chứ! Đừng có chỉ biết khua môi múa mép!"

Vương Đông Quân chưa kịp tỏ thái độ.

"Rầm rầm!"

Cánh cửa đột nhiên bị đạp đổ.

"Đứa nào kêu tao qua đây hả?"

Mọi người đều quay lại nhìn.

Thì thấy một người đeo dây chuyền vàng, mặc áo sơ mi hoa, thân hình vạm vỡ, đầu trọc, trên người có hình xăm.

Gã loạng choạng đi tới, dáng vẻ say sỉn.

Đi theo sau là sáu bảy tên côn đồ.

Cao Cảnh Bình sửng sốt hỏi.

"Người này là ai vậy?"

Phục vụ cười khổ.

"Người này chính là vị khách đã đặt món tôm hùm Alaska."

Cao Cảnh Bình gật đầu, chắp tay sau lưng nhìn gã đầu trọc, mắng.

"Tôi là người đã kêu anh qua đây, để báo với anh là tôm hùm Alaska đã nhường cho bàn của tôi rồi, nhớ kỹ đây là thông báo, không phải xin ý kiến!"

"Chuyện này, tôi chỉ đến đây để ăn cơm thôi, đều không quen biết những người này, không có chuyện gì thì tôi đi trước..."

"Đi đi cái mẹ gì!!"

Một tên côn đồ đã bước nhanh tới đấm một cái.

Cô Ngụy lấy tay ôm mắt, ngồi xuống không nói nữa.

Trương Hùng để lộ ra một chiếc răng vàng, nhìn về phía Vương Đông Quân.

"Ha ha! Em gái, qua đây uống rượu với anh!"

"Cảnh Bình..."

Giai Diễm Tinh vội vàng nắm lấy tay của Cao Cảnh Bình.

"Anh..."

Mặc dù Cao Cảnh Bình muốn mở miệng, nhưng lại nhìn thấy vẻ mặt hung dữ của Trương Hùng, không thể làm gì lúng túng nói với Giai Diễm Tinh.

"Diễm tinh, hay là… hay là em qua uống với anh Hùng một ly đi. Dù sao chuyện này chúng ta cũng là người có lỗi trước..."

"Anh nói cái gì?"

Giai Diễm Tinh trợn mắt, không thể tin được.

Mấy phút trước, Cao Cảnh Bình còn thề non hẹn biển sẽ bảo vệ mình cả đời!

Điều khiến Giai Diễm Tinh không ngờ đó là lúc này mọi người cũng nói.

"Cảnh Bình nói đúng đó, uống rượu với anh Hùng cũng không phải chuyện gì quá to tát!"

"Các cậu mau qua đó đi, đừng để anh Hùng chờ lâu!"

"Mọi người đều như nhau, còn không mau qua phục vụ anh Hùng?"

Tất cả bạn nữ đều cảm thấy choáng váng!

Những người vừa rồi trên bàn ăn nói mình rất kiêu ngạo là ai?

Khoe khoang bản thân mình biết những anh lớn là ai?

Sao bây giờ lại thành bộ dạng sợ sệt như vậy?

"Anh em, chọn cho mình một cô em đi!"

Trương Hùng khoát tay, dặn dò đàn em.

Mấy đứa em lập tức phấn khích kêu lên, đi qua kéo mấy bạn nữ lại, không ai dám ngăn cản.

"Tránh xa tôi xa!"

Giai Diễm Tinh đẩy Trương Hùng ra.

Chát!

Cô bị Trương Hùng đánh một bạt tai, sững sờ tại chỗ.

Trương Hùng liếʍ môi, nhìn Cao Cảnh Bình cười đểu.

"Cô gái nhỏ của mày tính tình nóng nảy thật!"

Nghe vậy, Cao Cảnh Bình bị dọa đến mức run rẩy, vội vàng quát Giai Diễm Tinh.

"Chỉ kêu em uống rượu với anh Hùng thôi mà, có cần phải giả bộ trong sáng vậy không? Mau ngoan ngoãn nghe lời anh Hùng đi!"

Vẻ mặt Giai Diễm Tinh tủi thân nhìn Cao Cảnh Bình, hai hàng lệ đã chảy dài trên má.

Lúc này, có một tên côn đồ nhìn thấy Hạ Niệm Chân, hưng phấn nói.

"Anh Hùng, anh nhìn này!"

Trương Hùng nhìn thấy Hạ Niệm Chân thì không trêu ghẹo Giai Diễm Tinh nữa, đi qua bên này.

"Ái chà, đúng là cực phẩm! Vậy mà nãy giờ tao không để ý! Em gái, đi với anh không?"