Mọi thứ trên đời này đều phải tuân theo quỹ đạo của nó. Yêu, không yêu, vẫn là do duyên số của mỗi người đã được định đoạt. Cho dù có tin hay không cũng vậy. Không thể di dời.
__________________________________
Như Mặc ló đầu qua khe cửa, khép nép nhìn hắn rồi lại nhỏ nhẹ mở miệng.
- Thanh, ăn cơm thôi... anh đừng làm nữa.
+ Anh còn một chút nữa thôi.
- ....
Cậu cúi đầu đóng lại cửa, vừa đóng lại, cánh cửa lại đột nhiên mở. Hắn nhìn cậu cười.
+ Làm sao? Nhớ anh quá?
- Đại ca, đã 21h, anh không ăn em làm sao mạn phép ăn.
+ Em chưa ăn sao?
- Đi đi, đi xuống ănnnn.
Cậu vừa đẩy hắn vừa kêu la không ngừng. Cậu so với những ngày đầu gặp hắn thật sự rất khác. Có vẻ vui hơn, có vẻ gần gũi hơn, gạt bỏ tất thảy sợ hãi.
Vừa ngồi xuống bàn ăn cậu đã nhiệt tình nhai rồi nuốt. Không cần biết bản thân sẽ thế nào, chỉ muốn ăn thôi.
+ Em từ từ thôi.
- Nhoàm...
+ Uầy... thôi tùy em vậy
Nâng lên một muỗng cơm, hắn vẫn nhìn cậu, dáng vẻ tươi cười của cậu thật sự làm cho hắn không thể rời mắt.
+ Tiểu loi nhoi, em ăn chậm thôi, không lại đau dạ dày.
- Em biết màaaa...
Miệng cười, đưa đầu đũa khẽ gõ lên thành chén của cậu, lại cúi đầu ăn cơm. Mỗi một ngày vất vả trôi qua, hắn đều luôn tự tìm cho mình thú vui tiêu khiển. Bây giờ có cậu, chỉ cần như vậy thôi, sóng gió cuộc đời hắn sẽ không còn nữa. Chỉ cần cậu thôi, tất cả hắn cũng không cần nữa.
Sau bữa tối, hắn lại vắt chân chữ ngũ nhìn cậu tới lui dọn dẹp... ài, chính là căng da bụng, chùng da mắt. Hai bàn tay đan vào nhau đặt lên bụng, liu riu nhìn cậu. Đợi cậu dọn dẹp xong lại ôm cậu vào lòng, âu yếm hôn lêи đỉиɦ đầu cậu, ôm đến lúc dương v*t trong đũng quần cứng lên rồi dụ dỗ cậu lăn giường. Mỗi ngày trải ra như thế đều làm cho hắn thỏa mãn đến cùng cực.
Hắn ghé tai vào hõm cổ cậu, thở ra hơi nóng hổi.
+ Mặc Mặc... hay là chúng ta..
- Không!! Khônggg!!!!
+ Mặc Mặc... anh sẽ nhẹ nhàng, nhẹ đến mức ngày mai em còn có thể vừa cử tạ vừa chạy nâng gối...
Kết quả hắn lại làm cậu bẹp dí trên giường, hôm sau vừa chuyển động eo một cái đã đau đến muốn kêu trời gọi đất. Đáng nhẽ không nên để tên cầm thú này lộng hành.
Hắn nằm cạnh cậu không có liêm sỉ hôn trán cậu, nâng eo cậu bế cậu vào nhà tắm.
+ Đau lắm không?
- Đau!
+ Anh xin lỗi mà.
+ Alo? Sao vậy?
. Tài liệu của chúng ta đã bị Nhạc Thị sao chép, nhanh hơn một bước phát ra thị trường.
+ Vì sao lại như thế? Cậu làm ăn như thế cũng có thể coi được?
. Tôi xin lỗi.
Vừa lúc đấy, tiếng tivi phát lên đoạn Teaser mới nhất của công ti đối thủ. Hắn thật sự không thể tin được là tất cả bối cảnh, tên nhạc, nốt nhạc đều giống y hệt. Tài liệu của hắn được bảo mật rất kỹ, nơi làm việc của hắn rất ít người ra vào, không thể nghi ngờ bất kì ai.
Hắn đưa tay day day trán, mọi nỗ lực của hắn trong những ngày qua coi như bỏ đi, hắn phải thu hồi lại toàn bộ thông báo ca sĩ trong công ti sắp comeback, số vốn bị lỗ cũng đừng nói là ít.
Mặc Mặc ở phía sau ôm lấy eo hắn, nhẹ nhàng áp má lên lưng, tay nắm vạt áo hắn.
- Thanh... chuyện công việc lại không tốt sao... anh có ổn không..?
+ Anh không sao mà, chồng của em làm sao có thể bị mấy cái này làm khó, ngoan, đừng lo.
Hắn xoay người ôm hôn cậu, nhẹ nhàng âu yếm cậu. Cậu nhíu mày, đưa tay đẩy hắn, cảm nhận mùi thuốc lá từ khoang miệng hắn chạy xộc vào mũi, cậu khịt mũi.
- Anh sao lại hút thuốc? Thật khó ngửi..
+ Bà xã nhỏ, xin lỗi em mà, chỉ hút một chút cho đỡ căng thẳng.
Cậu bĩu môi, đẩy hắn rồi bỏ đi mất. Hắn ở lại chỉ biết gãi cằm cười khổ. Cục cưng lại giận dỗi rồi...
...
. Thưa cậu, số hàng chúng ta gửi đi sơ xuất bị phát hiện, hiện tại bên công an vẫn đang ráo riết điều tra, tôi nghĩ là chúng ta phải bỏ nó.
+ Cậu có biết là số hàng đó lớn thế nào không? Tôi đã bảo cẩn thận vận chuyển, sao bây giờ lại báo tin nó bị bại lộ?
. Đây là chuyện ngoài ý muốn thưa cậu.
+...
Trong vòng vỏn vẹn 2 tháng, số tài sản của hắn liên tục bị thất thoát bởi nhiều lý do. Hắn nổ lực kiếm tiền, tiền lại không cánh mà bay mất. Hắn đến bây giờ vẫn không tìm ra nguyên nhân. Càng cố gắng tra khảo càng đi vào đường cùng, thật hao tổn sức lực.
Buổi tối. Thanh ôm Mặc trong lòng, không ngừng hôn lên khuôn mặt trắng nhỏ nhắn. Trong đầu hắn bây giờ hỗn loạn. Chỉ muốn từ bỏ tất cả, nắm tay cậu rồi cùng ôm nhau sống cuộc sống không xa hoa, không ồn ào. Mọi khó khăn cùng một lúc ập đến muốn đè chết hắn không tha. Quả báo thôi.
Được một lúc lâu, cậu nhỏ trong lòng đưa tay muốn đẩy hắn. Chu môi.
- Đừng có hôn người ta miết. Anh không có khống chế được mô!
+ Được rồi mà, ôm thôi, anh sẽ không làm, anh hứa.
Cậu ngoan ngoãn vòng tay ôm hắn, dùng sức vùi đầu vào l*иg ngực hắn, nghịch ngợm ngoáy ngoáy. Hắn khẽ cười, vuốt lưng cậu trai nhỏ rồi âu yếm
+ Ngủ nào, anh yêu em...
___________________
Her her