Sắp xếp xong xuôi, Tần Mạc liền trở về lầu ngủ. Tính anh vốn lười biếng, cũng chẳng vội vàng gì.
Dù sao nơi này là do hệ thống chọn, nếu thật sự không có ai đến thì cũng chẳng liên quan gì đến anh, chỉ là bắn pháo hoa tốn kha khá điểm tích lũy.
Tổng cộng chỉ có 1000 điểm, mấy ngày nay chẳng kiếm được đồng nào mà chỉ riêng pháo hoa đã tiêu tốn hết 80 điểm.
Cứ tiếp tục thế này, lần sau không thể để hệ thống giúp đỡ nữa rồi...
...
Con đường ven khe núi không dễ đi, Lý Tiểu Ngư thở nhẹ, nhỏ giọng hỏi: "Đến nơi rồi sao?"
Thiếu niên phía trước ngẩng đầu nhìn lên, cách đó không xa là một căn nhà tre, khẽ gật đầu đáp: "Hình như là vậy."
Người đàn ông lực lưỡng phía sau không nhịn được mà than thở: "Cái nơi quỷ quái này khó tìm thật!"
Vẻ mặt Lý Tiểu Ngư có chút vui mừng: "Không biết đây là nơi nào nhỉ? Liệu có phải là người của chính phủ không?"
Quần áo trên người ba người dính đầy máu tanh hôi, dọc đường đi bọn họ đã tốn không ít công sức để đến đây, mục đích duy nhất là để cầu cứu.
Hứa Bạch nhìn căn nhà tre phía trước, trong lòng không ôm nhiều hy vọng.
Nói chính xác, trong lòng cậu ấy là sự thất vọng.
Nhưng đã vất vả lắm mới đến được đây, không vào xem thử thì lại không cam lòng.
"Chúng ta mau qua đó đi?" Lý Tiểu Ngư ngước mắt nhìn Hứa Bạch đầy mong đợi.
Hứa Bạch không nói gì, bước lên phía trước.
Lý Tiểu Ngư và Trần Hùng đi theo phía sau, ba người cứ như vậy tiến về phía căn nhà tre.
"Tiệm Tạp Hóa Vạn Năng?" Lý Tiểu Ngư khẽ đọc.
Vạn năng! Thật sự là vạn năng sao?
Cô ấy rất hoài nghi, nhưng lại không khỏi cảm thấy hy vọng.
Nếu đúng như vậy, chẳng phải họ sẽ được cứu sao?
Nhưng chỉ có Hứa Bạch là mắt nhìn xung quanh một vòng, luôn cảm thấy nơi này có chút không hợp với khung cảnh tận thế.
Con đường lát đá xanh sạch sẽ, thẳng tắp dẫn đến cổng nhà tre, vô cùng rộng rãi.
"Mau vào xem thử đi!" Lý Tiểu Ngư chỉ muốn vào trong, không để ý những thứ khác.
"Nhìn kìa!" Trần Hùng đưa tay chỉ vào mấy đóa hướng dương đang lắc lư trên mảnh đất.
Lý Tiểu Ngư ngẩn ra: "Hả?"
Mấy đóa hướng dương đón ánh mặt trời nhẹ nhàng đung đưa, trông vô cùng đáng yêu.
Lý Tiểu Ngư không nhịn được mà tiến lại gần, kinh ngạc nói: "Ơ? Lại có hướng dương sao? Để em đến xem thử!"
Lúc này, hướng dương đang quay lưng lại với họ. Nếu mà nhìn thấy khuôn mặt đầy nhân tính ấy, chắc hẳn họ sẽ bị dọa đến ngây người.
Ở đây không có một con zombie nào, lại còn có hạt hướng dương ăn được, cô ấy vui mừng đến nỗi không biết phải làm sao. Tuy nhiên, khi cô ấy còn chưa kịp chạy tới, thì đã bị một tầng sức mạnh vô hình đẩy bật ra!
"Bịch!"
Lý Tiểu Ngư ngã thẳng xuống đất, kêu lên đau đớn: "A..."
Sắc mặt Trần Hùng biến đổi, vội vàng chạy đến đỡ cô ấy dậy, lo lắng hỏi: "Tiểu Ngư! Em sao rồi? Không sao chứ?"
Lý Tiểu Ngư ấm ức nhìn về phía Hứa Bạch, nhỏ giọng nói: "Em không sao..."
Hứa Bạch không để ý đến vẻ mặt của cô ấy, mà chỉ nhìn chằm chằm vào những đóa hướng dương đang lắc lư trên mảnh đất, không biết đang suy nghĩ gì.
Sắc mặt Trần Hùng lúc này mới khá hơn một chút, nhưng vẫn hơi tức giận nói: "Chỉ là đến xem thôi mà, cũng có làm gì đâu! Sao có thể tùy tiện dùng dị năng làm người khác bị thương chứ? Quá đáng thật!"
Theo anh ta thấy, chính phủ sẽ nhanh chóng phái người đến cứu bọn họ, bây giờ là xã hội pháp trị, cho dù có dị năng cũng không thể muốn làm gì thì làm.
Lý Tiểu Ngư phủi bụi trên người, nhìn Trần Hùng với ánh mắt cảm động: "Anh Trần, anh thật tốt..."
Trần Hùng to cao lực lưỡng, nghe giọng nói dịu dàng của Lý Tiểu Ngư cùng ánh mắt đầy cảm kích, không khỏi luống cuống tay chân: "Đáng... đáng lẽ phải vậy! Có anh ở đây, không ai có thể bắt nạt em!"
Hứa Bạch nghe cuộc đối thoại của hai người, khẽ lắc đầu, tiếp tục bước đi.
Cùng lúc đó, Tần Mạc đang ngồi phía sau quầy thu ngân gật gù ngủ gật. Anh đã quen với thế giới trước đây, nơi lúc nào cũng đông đúc người qua lại. Đột nhiên chuyển sang tình cảnh yên tĩnh như bây giờ, anh thực sự cảm thấy không quen.
Nhưng ngay khi anh sắp ngủ thϊếp đi, thì giọng nói của hệ thống đột nhiên vang lên: [Cảnh báo! Cảnh báo! Có người đang cố gắng trộm cắp hàng hóa!]
Tần Mạc lập tức mở mắt, nhìn ra ngoài.
Khách đến rồi.
Mặc dù hệ thống nói là trộm cắp, nhưng mấy đóa hướng dương trồng bên ngoài chắc chắn sẽ khiến người ta tò mò, muốn đến gần xem thử cũng là điều dễ hiểu.
Vì vậy, anh không để tâm lắm.
Điểm năng lượng mặt trời thu hoạch được vào ban ngày hôm qua đều được anh dùng để đổi lấy hướng dương. Hai cây sáu tiếng sẽ có hai trăm điểm năng lượng mặt trời, ba cây sáu tiếng là ba trăm điểm, vì vậy sau khi trồng cây thứ tư, anh còn dư một trăm điểm.
Nhưng sau tám giờ tối, anh không thể đợi đủ điểm năng lượng mặt trời mới đổi được, mười hai tiếng là tám trăm điểm, hiện tại tổng cộng là tám cây hướng dương.
Điều đáng nói là, vật phẩm đổi được vốn đã trưởng thành, không còn là hạt giống nữa.
Bên ngoài có người bước vào, là một thanh niên hai mươi hai tuổi, một cô gái mười tám mười chín tuổi và một người đàn ông lực lưỡng hơn ba mươi tuổi.
Tần Mạc liếc nhìn bọn họ, hỏi: "Mọi người cần gì?"
Trần Hùng vừa nhìn thấy Tần Mạc, căn nhà lớn như vậy mà chỉ có mỗi một người. Nghĩ đến việc phải thay Lý Tiểu Ngư xả giận, cũng muốn thể hiện trước mặt cô ấy, anh ta bèn sải bước tiến lên, quát lớn về phía Tần Mạc: "Thứ bên ngoài là do cậu bày ra?"
Bộ dạng hung thần ác sát này không giống đến mua đồ mà ngược lại giống như đến gây sự.
Tần Mạc khẽ híp mắt lại, đáp một cách điềm tĩnh: "Phải."
Trần Hùng quay đầu nhìn Lý Tiểu Ngư: "Vừa rồi Tiểu Ngư chỉ muốn đến xem mấy đóa hướng dương kia thôi, sao cậu lại ra tay với em ấy? Em ấy đâu có ác ý, cậu xem tay em ấy bị trầy da rồi kìa, cậu còn không mau xin lỗi?"
Trong mắt Tần Mạc lóe lên tia lạnh lẽo.
Tự mình không kiềm chế được lòng hiếu kỳ, cứ nhất quyết phải đến xem, trong thời mạt thế này, đừng nói là bị thương, cho dù có chết cũng là tự chuốc lấy.
Anh đâu phải đến làm từ thiện, xin lỗi?
Từ này, căn bản không tồn tại trong từ điển của anh.
Thấy anh không nói lời nào, Trần Hùng bất mãn nói: "Chỉ có một câu xin lỗi thôi, có chết ai đâu."
Lý Tiểu Ngư từ lúc nhìn thấy Tần Mạc đã ngây người ra.
Người đàn ông trước mắt tuổi tác chắc chỉ khoảng hai mươi, đôi mắt phượng xinh đẹp, sống mũi cao thẳng, đôi môi mỏng cùng ngũ quan đoan chính kết hợp hoàn hảo với nhau, nhất cử nhất động đều toát lên khí chất cao quý tao nhã.
Cô ấy chưa từng thấy ai đẹp trai đến thế!
Trước đây cô ấy còn cảm thấy Hứa Bạch đẹp trai vô cùng, cô ấy rất thích cậu ấy.
Nhưng bây giờ hình như cô ấy đã thay lòng đổi dạ rồi.
Nếu nói Hứa Bạch là kiểu hoàng tử băng giá cao cao tại thượng, khó gần.
Vậy thì Tần Mạc chính là kiểu người đã trải qua sự lắng đọng của năm tháng, an tọa trên đỉnh cao, bất giác thu hút tâm trí người khác.
Thế nhưng anh cũng chỉ trạc tuổi Hứa Bạch, lại có sự trầm ổn không phù hợp với lứa tuổi.
Đối với phần lớn nữ giới mà nói, điều này còn hấp dẫn hơn cả vẻ ngoài đẹp trai đơn thuần, mà khi kết hợp với vẻ ngoài đẹp trai, sức sát thương lại càng mạnh mẽ hơn.
Cô ấy nhìn Tần Mạc, trong lòng như muốn nổi bong bóng.
Chỉ là giấc mộng hoa si của cô ấy đã nhanh chóng bị tiếng quát của Trần Hùng đánh gãy.
Lý Tiểu Ngư có chút tức giận nhìn về phía Trần Hùng, bước nhanh tới trước, trên mặt nở nụ cười rạng rỡ: "Tiểu ca ca à, anh đừng để ý, anh Trần chỉ là quá lo lắng cho em thôi, anh ấy không cố ý trách anh đâu, mà em cũng không sao, không cần anh xin lỗi đâu. Anh cứ giới thiệu cho em tiệm tạp hóa vạn năng này có thể làm gì là được rồi, được không?"
Nửa người trên của cô ấy ghé sát vào quầy thu ngân, cố ý tiến lại gần Tần Mạc, vẻ mặt đầy tò mò.
Tần Mạc ngửa cổ ra sau, trong mắt bắn ra tia chán ghét: "Cút."
Mùi hôi thối của máu thịt zombie trên người cô ấy kèm theo cả mùi nước hoa, hai mùi vị hòa vào nhau, thật sự khiến người ta buồn nôn.