Mua bánh xong, hai người trở về nhà.
Trên đường Hứa Khả tìm kiếm, không tìm được tiệm bánh kia, nhưng tìm thấy trên Xiaohongshu, nơi nơi đều đề cử, quả thật rất nổi tiếng.
Nghe mọi người nói ăn rất ngon, hơn nữa món cô đặt nhìn cũng không tồi. Đối với Hứa Khả, ăn đồ ngọt chính là một chuyện vô cùng hạnh phúc, tâm trạng cũng trở nên vui vẻ hơn.
Ngay cả nhìn Chu Đại cũng thuận mắt hơn nhiều, giọng điệu nói chuyện cũng trở nên dịu nhẹ hơn.
“Cậu, đợt lát nữa đến nhà bạn anh ăn cơm ,tôi cũng phải đi sao?”
“Dì giúp việc nhà bọn họ làm cua ăn rất ngon, mang em qua đó ăn thử.”
Hứa Khả không có cảm giác gì với hải sản, ngày thường cũng chỉ ăn chút tôm hùm đất. Cô ăn ở quán thịt nướng cũng đã no rồi, vốn định từ chối, nhưng nghĩ đến việc Chu Đại mua váy cùng bánh kem cho cô nên đồng ý.
Cô vẫn biết có ơn thì phải báo đáp, Chu Đại đối tốt với cô, cô cũng nên cho anh chút mặt mũi.
Tiếp xúc mấy ngày nay, hôm nay Chu Đại làm cô kinh ngạc nhất, cảm giác rất khác với ấn tượng trước đây.
Nói như thế nào nhỉ?
Đối với cô rất tốt, không còn hung dữ như trước nữa.
Cô đột nhiên tò mò chuyện của Tiêu Hành.
“Lần trước Tiêu Hành đến đây tìm anh, anh thật sự đánh anh ta một trận sao?”
Một người đàn ông lớn tuổi như vậy, đối với cậu bé 17 tuổi, nói đánh liền đánh, lúc ấy cô còn không tin, nhưng nhìn bộ dáng Tiêu Hành mặt mũi bầm dập, dường như không phải giả.
Lúc ấy trong lòng cô trộm sung sướиɠ.
“Tiêu Hành?” Chu Đại suy nghĩ một lúc, “Ừ, không nghe lời nên đánh một trận.”
Anh không có cảm tình với anh rể, nhưng rất quan tâm đến Tiêu Hành, dù sao cũng là đứa con mà chị gái để lại.
Tiêu Hành từ nhỏ bị chiều hư, vô pháp vô thiên, ngày thường không ai dám đánh, nhưng lần trước đến đây, bướng bỉnh đến mức Chu Đại không nhịn được mà xuống tay.
Một cậu nhóc 17 tuổi, ở trong mắt anh chẳng khác gì một cậu bé lên ba, nên giáo huấn vẫn phải giáo huấn.
Nghe được chính miệng Chu Đại thừa nhận, Hứa Khả không khỏi vui mừng, cô rất ghét Tiêu Hành, ở nhà luôn bắt nạt cô, cha dượng cũng không quản được, không nghĩ tới lại bị Chu Đại đánh, dạy cho một bài học.
“Tiêu Hành không tốt lắm, rất xấu tính, lần sau anh đánh anh ta thêm hai trận nữa đi.” Hứa Khả thêm mắm thêm muối: “Anh ta còn không sợ cha mình, mỗi ngày đều ở bên ngoài làm chuyện xấu, cũng chỉ có anh dạy được anh ta.”
“Ở nhà thằng bé bắt nạt em?”
“Không.” Hứa Khả lập tức phủ nhận.
Chuyện mất mặt như vậy cô sẽ không thừa nhận, huống chi người ta còn là cậu cháu ruột, so với cô mạnh hơn rất nhiều.
Những lời nói xấu Tiêu Hành cuối cùng cũng dừng lại.
Nói chuyện một lúc đã đi đến cửa nhà, từ xa đã nhìn thấy Cát Dương đứng ở ngoài cổng.
Chu Đại dừng xe.
Cát Dương đi tới, lúc này không nhìn anh, mà là cúi đầu nhìn về phía ghế phụ, phát hiện Hứa Khả có đến, mới nói: “Anh Đại, đồ ăn làm xong rồi, hai người về nhà thay quần áo rồi sang, đừng kéo dài thời gian.”
“Em gái, nhất định phải đến đây, hôm nay cua rất tươi, bảm đảm em ăn xong sẽ nhớ mãi không quên.”
Nói xong còn liếc mắt đầy ẩn ý nhìn Hứa Khả.
Ánh mắt của anh Đại thật tốt, lúc không có thú tính thì nói cái gì cũng không tìm bạn gái, lúc xuống tay liền chọn một người nhỏ tuổi như vậy, nhìn qua dường như vẫn còn là học sinh.
Hắn mới đi du lịch nửa tháng, trở về liền phát hiện anh Đại đang mang phụ nữ về nhà sống chúng.
Chậc chậc chậc, cây vạn tuế nở hoa, khắp núi đồi đều là hoa.
Hai mắt Cát Dương đảo quanh một vòng lớn, mỉm cười cỗ bả vai Chu Đại: “Nếu có chút chuyện khác không thể trì hoãn, anh cũng đừng vội, em ở đây chờ hai người.”
Trong đôi mắt ám chỉ điều gì đó thô tục, với sự hiểu biết của Chu Đại với hắn, nhìn vào liền biết đang ám chỉ cái gì, mặt vô biểu tình nói: “Còn chưa về nhà?”
Cát Dương vừa nhìn thấy ánh mắt của anh, chóng chạy đi: “Em đi về trước, nhớ sang sớm một chút.”
Hứa Khả quay đầu nhìn mái tóc của Cát Dương, càng nhìn càng không vừa mắt, màu nhuộm so với cô còn xấu hơn, điều quan trọng là nhìn không đẹp.
Ánh mắt nhìn mình cũng kỳ lạ, khiến cô không quá thoải mái.
Xe chạy vào trong sân, Hứa Khả quay đầu lại, lấy túi quần áo rồi mới xuống xe.
“Tôi lên lầu thay quần áo trước, đợi tôi một lúc.”
Cô giống như con thỏ, một lúc liền chạy lên lầu.
Trở lại phòng, Hứa Khả khóa kỹ cửa, đem tất cả váy vứt lên giường, tổng cộng có năm chiếc, trong đó có ba chiếc cô rất thích.
Nhìn số đo, rất vừa vặn.
Cô mặc thử tất cả lên người một lần, ở trước gương xoay một vòng, đi tới đi lui vẫn thích nhất chiếc váy màu hồng nhạt kia.
Giống như một cô công chúa.
Khi còn nhỏ cô xem TV, rất thích mặc mấy chiếc váy đẹp, bởi vì ở nhà không có quần áo, cô thậm chí còn lấy khăn trải giường, tưởng tượng bộ dáng bản thân mặc chiếc váy đẹp sẽ như thế nào.
Sau khi lớn lên, cô phát hiện bản thận không còn dành thời gian cho những chiếc váy có họa tiết bắt mắt, nhưng sự yêu thích của cô với váy chỉ tăng chứ không giảm.
Chiếc váy màu hồng nhạt công chúa này vừa mặc lên người, đột nhiên cảm thấy giấc mơ trở thành sự thật.
Hứa Khả cầm điện thoại, chụp rất nhiều hình, từ mình cảm thấy mỗi một góc độ đều rất đẹp.
Cô gửi ảnh chụp cho một người bạn thân lúc nhỏ.
Bên kia trả lời bằng giây: “Fuck, cậu mặc chiếc váy này nhìn đẹp quá, giống như công chúa vậy, mua ở đâu vậy?”
Được khen như vậy, trong lòng Hứa Khả tự mãn: “Cậu của tớ mua cho, chính là cái người không có quan hệ huyết thống kia.”
“Anh ta tốt với cậu như vậy?”
“Cũng tốt.”
Không tốt cũng không xấu, vừa đủ.
Bạn thân liền gọi video đến: “Mau, cho tớ nhìn xem dáng vẻ lúc cậu mặc váy.”
Mỗi lần Chu Đại về nhà đều có thói quen đi tắm, anh cảm thấy ở bên ngoài lâu người sẽ bẩn. Sau khi chuẩn bị xong đi xuống lầu, nghe thấy tiếng động trong phòng Hứa Khả, anh đi qua gõ cửa.
“Chuẩn bị xong chưa?”
Hứa Khả vội vàng cúp điện thoại, nhỏ giọng nói: “Không nói chuyện với cậu nữa, tớ phải đi ra ngoài.”
Cô vặc váy trực tiếp đi mở cửa.
Khoảnh khắc cửa mở ra, nụ cười trên mặt Hứa Khả vẫn chưa biến mất, dưới ánh sáng tối tăm đặc biệt sáng rõ.
Ánh mắt Chu Đại ngưng trọng.
Mặt cô rất trắng, mặc váy hồng nhạt càng khiến cơ thể cô trở lên mềm mại, thuần khiết.
Làm người ta nảy sinh xúc động muốn cắn một cái.
Vải không mỏng, nhưng Chu Đại vẫn nhìn thấy đường nét cơ thể bên trong, phập phồng quyến rũ, không có một chỗ dư thừa, mịn màng như sữa bò, cũng trắng như tuyết, mềm đến mức chỉ cần véo nhẹ một cái cũng chuyển sang màu hồng, nhất là hai luồng mềm mại kia, sờ vào rất thoải mái.
Mắt anh bỗng nhiên tối sầm.
Hứa Khả bị ánh mắt sâu không thấy đáy của anh nhìn có chút sửng sốt, luôn cảm thấy tầm mắt nóng rực của Chu Đại xuyên qua làn váy, cọ xát làn da, không khí cũng trở nên nóng bỏng.
Giống với vẻ mặt nhìn cô khi làʍ t̠ìиɦ.
Càng nhìn cô càng hoảng hốt.
Cô hoảng loạn cúi đầu: “Cậu, phải đi rồi sao?”
Lúc cúi đầu, ánh mắt bắt gặp côn ŧᏂịŧ đang đứng thẳng, khiến chiếc quần căng phồng, cảm giác như sắp vỡ ra, cô lập tức không nói nên lời, mặt nóng bừng.
Sao lại cứng?
Thật sự suy nghĩ đến cái kia sao?
Hứa Khả chửi thầm trong lòng.
Lưu manh!
Yết hầu Chu Đại chuyển động, môi khô khốc: “Rất đẹp.”
Thật giống như quả đào, rất muốn cắn một miếng.
“Hứa Khả.” Đầu lưỡi Chu Đại đảo một vòng quanh hàm răng, đè nén sự xao động trong cơ thể xuống, khàn giọng nói: “Cứ mặc bộ này đi.”
“Vậy…Tôi đi xuống lầu trước.” Hứa Khả nói xong liền vòng qua người anh chạy xuống lầu.
Hiện tại cô nhìn thấy anh cứng liền cảm thấy sợ hãi.
Dù mới chỉ làm hai lần, nhưng mỗi lần đều in sâu trong đầu cô, cơ thể cùng linh hồn không phải của chính mình khiến cô hoảng sợ.
Cô vừa rồi vậy mà sợ Chu Đại.
Cô vì sao phải sợ?