Động tác của Hứa Khả không nhẹ không mạnh, không nhanh không chậm, rất có tiết tấu.
Loại trêu chọc không tiếng động này khiến người ta khó chịu nhất, côn ŧᏂịŧ của Chu Đại không tự chủ được mà ngẩng đầu.
Hứa Khả nhìn sắc mặt của anh thay đổi, trong lòng mừng rỡ, ai bảo người đàn ông này làʍ t̠ìиɦ cùng cô ở trên xe.
Hiện tại cô cũng muốn làm anh khó chịu.
“Cậu ơi, cháu muốn ăn cái này.” Hứa Khả hoàn toàn không nghĩ tới hậu quả khi làm chuyện này, cô khıêυ khí©h, chớp mắt nhìn Chu Đại.
Cơ thể Chu Đại căng ra, côn ŧᏂịŧ so với vừa rồi ở trên xe còn cứng hơn.
“Hứa Khả!” Anh hạ thấp giọng nói, cảnh cáo: “Đừng làm bậy.”
Nói xong anh duỗi tay đi xuống, cầm lấy cổ chân của cô.
Hứa Khả cố tình không nghe, cô dùng chân cọ tay anh.
Đúng lúc này, người phục vụ dẫn theo một cặp vợ chồng đến, ngồi bên cạnh bàn của bọn họ.
Chu Đại sợ động tác động tác quá lộ liễu, bọn họ còn chưa đến gần đã buông tay, đồng thời sửa sang lại khăn ở trên đùi, cảnh cáo nhìn Hứa Khả: “Nghiêm túc ăn cơm.”
“Tôi ăn cơm rất nghiêm túc.” Hứa Khả bĩu môi.
Đúng là ông già, vừa rồi sắc mặt rõ ràng thay đổi, còn giả vờ.
Sau khi Chu Đại không nắm hai chân của cô nữa, cô làm trầm trọng hơn, cô đem ghế dịch về phía trước, cả người dựa vào bàn, không chỉ dùng chân cọ côn ŧᏂịŧ của anh, mà cả rốn cùng chân cũng không buông tha.
Sau khi cọ một lúc, cô cố ý dùng móng chân xoa côn ŧᏂịŧ của anh.
Cái bàn nhỏ như vậy, căn bản không có biện pháp che đậy. Mặt Chu Đại không chút biểu cảm nào, nửa người trên không chút sứt mẻ, nhưng thực tế dươиɠ ѵậŧ đã cứng đến mức muốn xé rách quần.
Ở nơi công cộng bị Hứa Khả khıêυ khí©h, du͙© vọиɠ của anh thực sự bị khơi dậy, anh chịu đựng đến mức khó chịu, tuy rằng cực lực khắc chế, nhưng ánh mắt đã thay đổi.
Mà Hứa Khả còn cố tình giả vờ không có chuyện gì, cúi đầu nghịch điện thoại.
Nếu Chu Đại lúc này nhìn màn hình điện thoại của cô, sẽ phát hiện nội dung có liên quan đến anh.
Làm thế nào để quyến rũ một người đàn ông lớn tuổi…
“Hứa Khả!” Nếu nghe kỹ có thể nhận ra giọng Chu Đại lúc này đã vô cùng khàn, dường như còn có chút run.
Anh đang cố gắng kiềm chế.
“Làm gì?” Hứa Khả biết rõ còn cố tình hỏi, cô nhìn về phía chị gái phục vụ, “Có phải anh muốn gọi món khác không?”
Cặp vợ chồng bên kia đang xem thực đơn, chị gái phục vụ chu đáo lập tức xoay người đi đến bên cạnh hỏi Chu Đại: “Anh Chu, anh muốn gọi thêm món sao?”
Chu Đại là khác hàng VIP cấp cao của nhà hàng, tất cả mọi người trong nhà hàng đều nhận ra anh.
Nhân lúc người phục vụ đứng bên cạnh, Hứa Khả tăng lực đạo, dùng sức cọ xát đũng quần anh.
Chu Đại nhíu mày.
“Tạm thời không cần, cảm ơn.” Nói xong anh liếc mắt nhìn Hứa Khả một cái.
Hứa Khả nói: “Nhưng tôi còn chưa ăn no, tôi muốn gọi thêm đồ ăn, gọi món gì đó ăn ngon…”
Cô giả vờ suy nghĩ, cúi đầu trầm tư, ngón chân cảm nhận được côn ŧᏂịŧ của Chu Đại lớn hơn, càng thêm dùng sức.
Người phục vụ mỉm cười: “Tôi đem thực đơn đến đây.”
Hơi thở của Chu Đại gấp đến mức không thông thuận.
“Không cần, tôi còn nhớ rõ tên, tên là…tên…” Hứa Khả muốn người phục vụ ở bên cạnh, giả vờ không nghĩ ra, sau đó nhìn về phía Chu Đại, “Thông tin của Cố Kim…”
Chu Đại hít sâu một hơi, mới áp chế được ngọn lửa trong người, nếu quan sát kỹ sẽ phát hiện trên cánh tay anh nổi đầy gân xanh.
Cô gái nhỏ này!
Hứa Khả cố ý nhấc chân lên, cái bàn bị tác động loảng xoảng đong đưa.
Người phục vụ nhanh chóng đỡ lấy cái bàn.
“A.” Hứa Khả cố ý nói, “Hình như đồ của tôi bị rơi ở dưới ghế.”
Người phục vụ mỉm cười: “Tối nhặt giúp cô.”
Nói xong thì định cúi người xuống.
Chu Đại chợt mở miệng: “Thông tin có thể cho em.”
Mục đích đã đoạt được, Hứa Khả buông chân, đắc ý mỉm cười: “Ồ, vừa rồi tôi nhìn nhầm, không có đồ gì rơi xuống. Tôi ăn no rồi, không có ý định gọi thêm món. Thật xin lỗi, chân vừa mới đυ.ng vào cái bàn.”
Người phục vụ đứng dậy, lúc này bàn bên cạnh đã gọi món, người phục vụ liền nói: “Lát nữa cần phân phó cái gì có thể gọi tôi.”
Chân Hứa Khả tuy rằng đã thành thật, nhưng lửa nóng trong người Chu Đại còn mạnh hơn trước.
Anh hòa hoãn nửa phút, mới làm côn ŧᏂịŧ mềm xuống. Sau đó anh liếc mắt nhìn Hứa Khả một cái, đứng dậy sửa sang quần áo, nói: “Ăn no rồi thì đi về.”
Hứa Khả nhìn chằm chằm đũng quần anh, không hề phồng lên, mềm xuống cũng thật nhanh.
Chu Đại đi không nhanh, nhưng chân dài, trực tiếp đi qua người phục vụ, những người phục vụ đó cũng không ngăn anh lại, chỉ mỉm cười nhìn anh, nói hoan nghênh lần sau lại đến, Hứa Khả nhìn thấy anh thật sự rời đi, vội cầm lấy đồ đuổi theo: “Không ăn nữa sao? Còn chưa thanh toán.”
Hứa Khả nhìn người phục vụ đi ngang qua bên cạnh: “Bàn kia của chúng tôi…”
Chàng trai trả lời: “Chi phí sẽ được trừ vào thẻ của anh Chu.”
Chu Đại là khách quen ở nhà hàng này, trong thẻ hội viên có mười mấy vạn.
Biết không thể ăn cơm nữa, Hứa Khả rời đi.
Người đàn ông nào đó ra cửa mới dừng lại bước chân, nắm cổ tay của cô như trừng phạt: “Ai dạy em?”
Hứa Khả giả vờ mờ mịt: “Cậu à, cậu đang nói gì vậy?”
Chu Đại biết cô sẽ không thành thật trả lời, anh ôm eo cô đi về phía trước, nhân lúc cô không chú ý véo mông cô.
Rất đột ngột, dùng sức, hơi đau.
Hứa Khả kêu lên một tiếng: “Anh làm gì vậy?”
Sau khi kêu xong, phát hiện những người đi ngang qua đều đang nhìn mình, cô xấu hổ, lập tức ngậm miệng lại.
Chu Đại cô cũng không còn kiêu ngạo như trước, khí lực cũng nổi lên, vừa sờ vừa đánh.
Hứa Khả tức giận đến mức nghiến răng nghiến lợi.
Người đàn ông thối, trả thù còn rất mạnh mẽ.