Chu Đại thấy Hứa Khả thật sự buồn ngủ, cũng không muốn cô nữa. Anh giúp cô rửa sạch sẽ cơ thể xong liền ôm cô lên giường.
Trước khi ngủ, Hứa Khả nhìn điện thoại, 3 giờ 58 phút.
Cô không ngờ cùng Chu Đại lăn lộn lại lâu như vậy.
Cô vừa nhắm mắt lại, cả người liền chìm vào giấc ngủ.
Sáng hôm sau, cô mơ màng tỉnh dậy, trong phòng rất tối, xuyên qua khe hở rèm cửa có thể thấy bên ngoài trời đã sáng, cô lấy điện thoại ở từ đầu giường, thời gian hiển thị 1 giờ 30 phút chiều.
Đã trễ như vậy?
Hứa Khả nhắm mắt tiếp tục trằn trọc trên giường một lúc, mãi đến khi không ngủ được mới chầm chậm ngồi dậy.
Ngày thường cô hay thức đêm, nhưng thức đêm rất có hại cho cơ thể, mỗi lần ngủ đến giữa trưa vẫn cảm thấy không đủ, hơn nữa cả ngày đều không có tinh thần.
Mở WeChat ra, Chu Đại đã gửi vài tin nhắn đến, đều là cùng một câu: “Dậy chưa?”
Chữ giảm dần, cuối cùng chỉ còn lại một dấu hỏi chấm, mỗi lần cách nhau hai tiếng.
Hứa Khả nhớ tới cảnh tượng hoang đường đêm qua của hai người, phản ứng đầu tiên không phải sợ mà là cô nên lợi dụng Chu Đại như thế nào.
Chu Đại là một bác sĩ có danh tiếng, còn là cậu của cô, nắm được nhược điểm của Chu Đại ở trong tay, ngoại trừ có thể nghe tin tức về Cố Kim, cô còn có thể nhận được chút lợi ích khác.
Tuy rằng đang nghỉ hề, trường học đóng cửa, nhưng cô từ trong miệng người khác nghe thấy năm nay Cố Kim xin ở lại kí túc xá, thực tập ở bên ngoài.
Vài lần trước cô đến trường của bọn họ, có rất nhiều học sinh ở trong ký túc xá, người ra người vào tấp nập.
Nghĩ đến đây, Hứa Khả trả lời lại: “Dậy rồi, đừng quên giúp tôi điều tra tư liệu về Cố Kim, học ngành nào, lớp nào, càng rõ càng tốt.”
Chu Đại bỏ qua trọng điểm: “Tủ lạnh có đồ ăn, chút nữa em bỏ vào lò vi sóng hâm nóng là có thể ăn.”
“Thuốc giảm sưng đã được đưa đến ngoài cửa, mật mã giống với mật mã cửa, em trực tiếp lấy từ bên trong ra.”
Giảm sưng?
Mặt Hứa Khả đỏ ửng.
Nơi nào sưng không cần nói cũng biết.
Tối hôm qua, lúc cô ngủ vô cùng đau, cô không mặc quần, ngủ khỏa thân.
Cô cúi đầu mở chân ra, nơi đó vẫn sưng đỏ, tay chạm vào liền đau.
Khi còn nhỏ, gia đình nuôi thả, không ai nói cho Hứa Khả cách bảo vệ vùиɠ ҡíи, mãi đến năm cấp hai bị nhiễm khuẩn, đau đến mức phải đến bệnh viện, sau đó mỗi ngày đều rửa sạch sẽ, kiểm tra tình huống tiểu huyệt cùng âm đế.
Đối với việc nhìn nơi riêng tư của bản thân, cô cũng không hề xấu hổ, lúc thanh xuân đang nảy nở, cô còn trộm lấy gương soi, tìm vị trí miệng huyệt.
Cô lấy chiếc gương nhỏ ở trong cặp sách, đặt lên giường, kéo cánh môi âʍ ɦộ, xung quang miệng huyệt to hơn thường ngày rất nhiều.
“Chu Đại chết tiệt, dươиɠ ѵậŧ lớn như vậy làm gì?’ Hứa Khả không nhịn được chửi một tiếng.
Đem cô cắm lỏng, về sau tìm người đàn ông khác làʍ t̠ìиɦ, nếu những người đàn ông đó nhỏ hơn, chẳng phải sẽ mất đi rất nhiều lạc thú hay sao?
Loại suy nghĩ này vừa nảy ra, Hứa Khả liền phỉ nhổ mình vài tiếng.
Cô đang nghĩ cái gì vậy?
Sau khi xuống giường mặc quần áo, tiếng chuông điện thoại vang lên, cô không kiên nhẫn cầm điện thoại, là mẹ cô.
Hứa Khả trợn mắt, không kiên nhẫn ấn nút nghe máy: “Cái gì?”
“Hứa Khả, mấy ngày nay ở nhà cậu đã quen chưa? Ở chung với cậu như thế nào?
“Cứ như vậy.” Hứa Khả tức giận trả lời.
Cô đối với mẹ ruột Từ Mỹ Lan thật sự chỉ có oán giận, mỗi lần nói được ba câu lại bắt đầu cãi nhau, cô cũng không thích nghe điện thoại của Từ Mỹ Lan.
“Hứa Khả, ở bên đó phải nghe lời bác sĩ tâm lý, phối hợp trị liệu.” Giọng nói của Từ Mỹ Lan rất nhẹ nhàng, nhưng nghe được bốn chữ bác sĩ tâm lý, Hứa Khả không nhịn được mà trở nên cáu kỉnh.
“Con nói rồi, con không bị bệnh.” Cô gần như hét lên.
‘Hứa Khả, chủ nhiệm cùng bạn học đều nói, lúc ở trường con…” Từ Mỹ Lan muốn nói gì đó rồi lại dừng, thở dài, “Có bệnh cũng không phải chuyện gì khó khăn cả, chúng ta phối hợp với bác sĩ, chắc chắn sẽ khỏi.”
Hứa Khả nghe xong thì nổi trận lôi đình.
Mỗi ngày đều nói cô có bệnh, con mẹ nó, mấy người mới có bệnh?
Hứa Khả tức giận đến mức ném điện thoại lên trên giường, không muốn tiếp tục nói chuyện với Từ Mỹ Lan.
Giọng nói của Từ Mỹ Lan truyền đến: “Hứa Khả, ở nhà cậu thì đừng gây phiền phức, thu tính khí lại.”
Hứa Khả cười lạnh, không biết nghĩ tới cái gì, cô cố gắng bình tĩnh lại, cầm điện thoại lên, nói từng từ từng chữ: “Mẹ không cần lo lắng, con với Chu Đại ở chung rất tốt.”
Từ Mỹ Lan nhẹ nhàng thở ra: “Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi.”
Nói thật, từ khi cô rời khỏi nhà, bà rất lo lắng, sợ cô ở bên ngoài gây chuyện, cũng sợ cô gây phiền toái cho Chu Đại.
Hứa Khả: “Mỗi ngày cậu đều muốn làm con, tối hôm qua chúng con còn làʍ t̠ìиɦ.”
Từ Mỹ Lan: “…”
Ở đầu bên kia điện thoại trầm mặc một lúc, nếu lúc này Hứa Khả đứng trước mặt Từ mỹ Lan, có thể nhìn thấy vẻ mặt của bà gần như hóa đá, lông mày nhíu lại, muốn nói nhưng lại không biết nói gì, rối rắm cùng đau khổ.
Hứa Khả cảm thấy có chút buồn cười: “Sao vậy, không tin?”
“Hứa Khả à, con phối hợp với bác sĩ, nếu gặp khó khăn về chi phí sinh hoạt có thể nói với mẹ.” Giọng nói Từ Mỹ Lan bình thản, nhưng mặt lại lộ vẻ ưu sầu.
Sao lại cảm thấy triệu chứng bệnh còn nghiêm trọng hơn trước.
Quả nhiên vẫn luôn như vậy.
Hứa Khả cười nhạo.
“Không cần, sinh hoạt phí mẹ đưa con không đủ dùng, con đã hỏi Chu Đại rồi, dù sao anh ta cũng muốn làʍ t̠ìиɦ cùng con, hơn nữa còn có tiền, chắc chắn sẽ không keo kiệt.”
Nói xong, liền cúp điện thoại.
Hứa Khả nhìn một dãy số di động không có ghi chú, châm chọc mỉm cười.
Nói thật ra là không có ai tin tưởng cô, vĩnh viễn luôn như vậy.
Trên đời này, con người thật là đáng ghét.