Hứa Khả ngẩng đầu nhìn căn biệt thự cao cấp trước mặt, nhổ tàn thuốc trong miệng ra, căng da đầu ấn chuông cửa.
Đây là nhà của cậu cô, tên Chu Đại.
Mẹ cô ly hôn rồi tái giá, Chu Đại là cậu của anh trai khác cha, khác mẹ của cô.
Một bác sĩ khoa chỉnh hình, phú nhị đại, 33 tuổi làm trưởng khoa, hiện tại 35 tuổi, sống trong một căn biệt thự lớn nhất trong tiểu khu, đứng trên đỉnh cao trong lĩnh vực y học.
Nghe nói trong lúc học đại học và thạc sĩ đều học trường y đứng đầucả nước. Còn đến khi học tiến sĩ thì học trường y tốt nhất ở nước ngoài. Bởi vì từng phẫu thuật thành công một ca bệnh lớn mà thanh dang vang dội, được trả lương rất cao mới về bệnh viện trong nước nhậm chức.
Có tiền, sự nghiệp thành công, nhưng tính tình không tốt, có thói ở sạch nghiêm trọng.
Đây là tin đồn về Chu Đại mà Hứa Khả nghe được từ trong miệng cha dượng.
Cô không có chút ấn tượng nào đối với người cậu không có quan hệ huyết thống này, nếu không phải bị gia đình ép ở đây một thời gian ngắn, có lẽ cả đời này cô cùng Chu Đại sẽ không bao giờ gặp nhau.
Năm giờ trước, tin nhắn cô gửi cho Chu Đại còn chưa được trả lời, cô nghe từ mẹ cô- người đã sớm hướng về nhà khác nói, hôm nay Chu Đại nghỉ phép.
Đợi gần hai mươi phút, Hứa Khả trở nên nóng nảy, cô đập lên cửa vài cái, chuẩn bị bày bộ dáng bỏ của chạy lấy người, kết quả thật trùng hợp, ngay lúc này cửa mở ra, giọng nói của Chu Đại từ bộ đàm truyền tới.
“Tự mình đi vào, mật mã cửa đã được gửi vào điện thoại của cháu, phòng của cháu ở tầng hai, phòng thứ hai bên trái. Ngoại trừ tầng một cùng phòng của cháu, những chỗ khác đều không được đi vào. Tôi chỉ có hai yêu cầu với cháu: Thứ nhất, yên lặng, cho dù tôi có ở nhà hay không cũng không được phép ồn ào; thứ hai, chăm chỉ, siêng năng dọn dẹp, nhất là khu vực công cộng, trừ mùi nước hoa ở phòng khách, trong nhà không cho phép xuất hiện mùi hương khác.”
Giọng nói trầm thấp, giàu từ tính, nghe trẻ trung ngoài dự đoán.
Nhưng những yêu cầu này…
Kẻ có tiền đều có tật xấu, còn nghĩ rằng cô muốn đi qua sao?
Hứa Khả trợn mắt, giẫm giày cao gót, ngẩng đầu ưỡn ngực đi vào, cố ý phát ra âm thanh.
Vào trong nhà, Hứa Khả thản nhiên liếc mắt nhìn, rất sạch sẽ, gần như không nhiễm bụi.
Hứa Khả ngẩng đầu nhìn lên, thấy cửa sổ trên tầng đều mở, không bật đèn, nhìn không ra Chu Đại ở đâu, nhưng xung quanh có camera.
Cô xé một cái cao su nhét vào trong miệng, nhai vài cái lại nhổ xuống đất, cố ý dùng giày giẫm lên, sau đó làm mặt quỷ trước camera.
Chu Đại không ở tầng một, bên trong sạch sẽ như không có người ở, rất tối tăm, phảng phất có mùi hoa đào.
Hứa Khả đi thẳng lên tầng hai, cửa phòng cô mở rộng, diện tích phòng ngủ so với trong nhà cô rộng gấp hai lần.
Chăn cùng khăn trải giường đều là màu trắng.
Đặt va ly cùng búp bê Tây Dương xuống, cô giang rộng hai tay nằm xuống giường nghỉ ngơi, mềm quá.
Cô duỗi tay sờ, không khỏi cảm khái: “Quả nhiên là kẻ có tiền.”
Người vợ đầu tiên của cha dượng cô là một thiên kim nhà giàu, cha dượng dựa vào nhà mẹ đẻ của vợ làm giàu. Mẹ cô cũng không biết dẫm phải vận cứt chó gì, đang từ một người phụ nữ bình thường, thậm chí có chút thảm biến mình thành vợ của nhà giàu.
Mà cô cũng từ một cô gái bình thường, nghèo khó “may mắn” biến thành con gái riêng của kẻ có tiền, sống nhờ biệt thự xa hoa.
***
Nửa giờ sau, Chu Đại ở trên tầng 3 vừa làm việc xong, liếc mắt nhìn camera.
Hành lý của cô gái nhỏ không nhiều lắm, mái tóc sặc sỡ, đủ mọi màu sắc, trong tay ôm một con búp bê lớn, đặc biệt dễ thấy.
Nhìn động tác nhổ kẹo cao su của cô, Chu Đại không khỏi nhíu mày, vẻ mặt không hài lòng.
Yêu cầu anh đưa ra cô gái nhỏ không nghe lời, còn cố ý đối nghịch với anh.
Anh không khỏi nghĩ đến những lời anh rể nới cùng mình ở trong điện thoại: “Chu Đại, tính tình của Hứa Khả không xấu, nhưng ở trường học tiếp xúc với quá nhiều người trong xã hội, nên bị ảnh hưởng không ít. Lần này để con bé qua đó đi trị liệu, em giúp anh chăm sóc nó một chút, bao dung con bé nhiều hơn.”
Còn cháu trai lại nói: “Cậu, Hứa Khả em ấy bị bệnh tâm thần, thích đánh nhau, thành tích học tập còn kém. Cậu đừng quan tâm em ấy, nhưng nếu có thể trị được em ấy thì càng tốt.”
Lúc nói những lời này, còn mang theo chút sung sướиɠ khi có người gặp họa. Giống như đã đoán trước được Hứa Khải bị Chu Đại dạy dỗ.
Chu Đại nhíu mày càng sâu, anh không có hứng thú dạy dỗ con cái nhà người khác. Cho phép Hứa Khải ở nhờ đã là nhượng bộ lớn nhất rồi.
Nhưng nhìn hành động vừa rồi của Hứa Khả, anh cảm thấy một tháng ở chung này sợ sẽ không hòa thuận.
Đang bực bội thì dưới lầu truyền đến tiếng loảng xoảng, rất lớn, hết lần này đến lần khác.
Chu Đại bị làm phiền đến mức mất kiên nhẫn, đi xuống lầu nhìn.
Một người ở phòng bếp, trên mặt đất ngổn ngang, tất cả đồ dùng trong bếp đều bị vỡ.
Chu Đại không thể nhịn được nữa, đang muốn phát hỏa, thì một bóng hình từ bên trong nhảy ra, nhìn thấy anh không chỉ lộ ra vẻ sợ hãi cùng bất an vì làm sai, ngược lại còn tự tin vỗ tay: “Tôi đói bụng, chưa ăn cơm chiều, nên muốn nấu chút gì đó, nhưng lại không biết sử dụng phòng bếp nhà anh.”
Chu Đại lúc này mới chú ý “cháu gái” của mình.
Khuôn mặt nhỏ, làn da đẹp, đôi mắt vừa to vừa sáng, đường nét thanh tú như búp bê Tây Dương. Tóc sau khi gội sạch sẽ dài qua vai, hợp với mặt cô, không hề khó coi.
Anh nhìn hai chân Hứa Khả còn dính bọt nước, ánh mắt dịch chuyển lên trên, cô gái nhỏ vừa mới tắm xong, quần áo ngắn cũn cỡn, hai chân thẳng tắp, trắng nõn.
Chất liệu áo ngủ mỏng, ôm sát cơ thể chưa được lau khô, mơ hồ có thể nhìn rõ đường nét bên trong. Cơ thể mười chín tuổi đã nảy nở, bộ ngực trông rất đầy đặn.
Cổ họng anh nóng lên không có lý do, mấy câu mắng chửi xoay một vòng, từ giữa răng lại nghẹn về. Chu Đại nhìn sang chỗ khác, nói: “Dọn sạch sẽ phòng bếp đi.”