“Tốt.”
Liễu Nhất Nhất tiếp nhận giấy cùng bút điền xong thật nhanh giao lại cho bà.
Hiệu trưởng duỗi tay tiếp nhận, khi nhìn đến chỗ người giám hộ chỉ có tên của cô cùng số điện thoại, vẫn là uyển chuyển nói một câu: “Một mình cô chăm sóc đứa trẻ sao?”
“Đúng vậy.” Nếu muốn học ở chỗ này, Liễu Nhất Nhất muốn giấu giếm cũng không tốt lắm.
Đại khái là hiệu trưởng đã đoán được gì đó, nhưng mà đứa bé còn ở bên cạnh, bà cũng không hỏi nhiều, mà là đêm tờ đơn cất đi rồi đứng dậy đi lấy cặp sách cùng chăn.
Học phí của nhà trẻ An Tâm đã bao gồm tiền cặp sách cùng chăn, sau khi báo danh nhà trẻ sẽ phát cho.
“Tranh thủ thời tiết tốt mang chăn lấy về giặt, khi khai giảng lại mang lại đây cho đứa bé dùng để ngủ trưa, mặt khác hai ngày này cô bớt chút thời gian đi bệnh viện làm giấy chứng nhận sức khỏe, thuận tiện làm kiểm tra sức khỏe cho Húc Húc…”
“Cảm ơn hiệu trưởng, chúng em đi trước, hôm nay thật là làm phiền cô.”
“Không cần khách khí, sau khi làm xong giấy chứng nhận sức khỏe cô có thể tới nhà trẻ, thừa dịp nhà trẻ còn chưa chính thức khai giảng trước tiên thích ứng một chút công tác ở phòng bếp.” Hiệu trưởng nói xong nhớ tới cái gì, cầm di động trao đổi phương thức liên hệ cùng cô, làm cô có chuyện gì có thể tùy nói mình.
“Tốt.” Liễu Nhất Nhất cảm thấy con người của hiệu trưởng còn khá tốt: “Húc Húc, nói tạm biệt cùng với trưởng đi.”
Húc Húc lập tức mở miệng: “Tạm biệt hiệu trưởng.”
Lúc trước hiệu trưởng đã cảm thấy đứa nhỏ này rất ngoan, vừa rồi khi chính mình ngồi nói chuyện cùng với dì nhỏ của cậu bé cũng không quậy không phá, nghe thấy thanh âm mềm mại của cậu bé, xua tay cười: “Tạm biệt.”
Ra khỏi nhà trẻ, tâm tình của Liễu Nhất Nhất rất tốt.
“Bé con, rất nhanh có thể đi nhà trẻ, vui vẻ sao?”
Húc Húc đã chịu cảm xúc của cô cảm nhiễm, trên mặt cũng mang theo tươi cười: “Vui vẻ~”
một lớn một nhỏ vô cùng vui vẻ đi về nhà, khi trở lại khu chung cư Hạnh Phúc, Liễu Nhất Nhất nghĩ đến toàn bộ hành trình cậu bé đều không kêu mệt muốn chính mình bế, không khỏi khen nói: “bé con giỏi quá, ra ngoài đều có thể chính mình đi đường, cho con không một cây kẹo que làm khen thưởng được không?”
Không có đứa trẻ nào là không thích ăn kẹo, nghe thấy dì nhỏ muốn thưởng kẹo que cho chính mình, sao có thể nói không tốt.
Bên cạnh liền có một nhà cửa hàng tiện lợi, Liễu Nhất Nhất dẫn cậu bé đi vào khiến cho cậu bé tự mình lấy.
Cậu bé đã ngoan như vậy, mặc dù tay trái tay phải đều cầm một cây kẹo que Liễu Nhất Nhất cũng chưa nói cái gì, trả tiền xong liền dẫn cậu bé từ trong tiệm rời đi.
“Về nhà rồi hãy ăn kẹo que, con bỏ vào cặp sách trước rồi sau đó chính mình đeo được không?”
Liễu Nhất Nhất nghĩ đến trong nhà không có đồ gì để ăn, thấy trước cửa chung cư có một xe ba bánh bán đồ ăn, đem cặp sách mới mà nhà trẻ pháp mở ra, đem ô che nắng cất vào trong rồi sau đó đưa cho cậu bé.