Nói thật, nghĩ đến hôm nay cô trở nên thân thiết với cậu bé ngoan ngoãn, cô thấy rất khó để liên hệ cậu bé dễ thương này với nhân vật phản diện Liễu Húc trong tiểu thuyết. Đồng thời, cô cảm thấy gia đình người chú họ phải có một trái tim sắt đá, nếu không sao họ có thể nhẫn tâm đối xử thô bạo với một đứa trẻ đáng yêu như vậy.
Nguyên chủ đối với đứa nhỏ này tâm tình vô cùng phức tạp, có lúc sẽ trút giận lên cậu bé, cho rằng nếu phải vì đứa nhỏ này, cô cũng không mất đi chị gái. Nhưng dù vậy, cô ấy vẫn có một chút tình cảm với cậu bé này, nếu không cô ấy sẽ không làm việc vất vả chỉ để nuôi dưỡng cậu bé.
Nếu như nguyên chủ biết đứa nhỏ mình vất vả nuôi nấng sau này sẽ bị bắt nạt như vậy, Liễu Nhất Nhất chỉ nghĩ thôi cũng sẽ cảm thấy tội nghiệp cho cô ấy.
Ngay khi cô đang suy nghĩ, một cơn đau nhói từ trái tim đột nhiên truyền đến, cô không nhịn được lấy tay ôm ngực.
"Yên tâm đi, tôi sẽ thay cô chăm sóc cậu bé."
Liễu Nhất Nhất không biết đây có phải là chút tình cảm mà nguyên chủ còn lưu lại không, nhưng ở nơi nào đó trong bóng tối cô cảm thấy mình có lẽ không thể quay về, dù sao dựa theo nội dung trong tiểu thuyết mà nói, cô sẽ xuyên qua bởi vì nguyên chủ đột ngột qua đời vào đêm qua. Nói xong, cô cảm thấy khắp người nhẹ nhàng, nhưng đồng thời cũng cảm thấy có chút mệt mỏi.
Ngày hôm sau.
Hôm qua trời mưa không ngớt trong một thời gian dài, nhưng hôm nay là một ngày đẹp trời, trong ánh bình minh, chim hót líu lo.
Liễu Nhất Nhất bị tiếng chim hót đánh thức, vừa quay đầu liền thấy cậu bé bên cạnh đang dùng tay dụi dụi mắt.
“Con tỉnh rồi sao?” Giọng nói của Liễu Nhất Nhất mềm mại, chắc là cô đang nghĩ về cuộc sống ở chung của hai người họ sau này.
Cậu bé còn chưa tỉnh hẳn đã kêu "ừm" một tiếng, quay người chui vào trong lòng cô, bộ dạng bám dính thật đáng yêu.
Liễu Nhất Nhất cảm thấy còn sớm nên đưa tay vỗ nhẹ vào lưng cậu bé, mãi đến khi cậu bé nhắm mắt lại mới đứng dậy.
Vẫn còn một ít cơm thừa từ bữa tối ngày hôm qua, nên ăn sáng bằng món cơm chiên là một sự lựa chọn hợp lý.
Cô làm một món cơm rang đơn giản với rau củ và trứng trước khi gọi cậu bé dậy, cô định sau bữa ăn sẽ đưa cậu bé đi xem nhà trẻ.
"Dì, cơm dì chiên ăn ngon lắm!"
Phần cơm thừa rất thích hợp để làm cơm chiên, cơm chiên vàng óng, hạt mẩy rõ rệt, mùi thơm của cơm và trứng quyện vào nhau, ăn kèm rau củ xắt nhỏ tươi mát sẽ đánh thức ngay khẩu vị người ăn.
“Ngon lắm, ăn nhiều một chút đi.” Liễu Nhất Nhất nghĩ hai năm đầu sau khi được nhận nuôi cuộc sống vẫn còn khá ổn, vì vậy không đợi cậu bé ăn xong đã múc thêm cơm rang cho cậu bé.
"Dì cũng ăn nữa đi~"
"Được, chúng ta ăn nhiều một chút, ăn no rồi đi ra ngoài xem nhà trẻ, được không?"
Bình thường nguyên chủ cũng không thường xuyên mang cậu bé ra ngoài, một mặt là do cô viết mã code không có thời gian ra ngoài, một mặt là do ở nhà lâu quá nên càng ngày càng không thích ra ngoài.
Biết lát nữa sẽ ra ngoài, cậu bé có vẻ có chút kích động, đồ ăn cũng ngon miệng hơn, vô thức ăn một miếng thật to.