Chương 9

Sau khi xác nhận nó đã chết, cô dùng cành cây chọt đem nó lăn qua một bên, dùng bụi rậm che lại, tuy nói cô không sợ rắn nhưng kích cỡ này cũng quá đáng sợ.

Làm xong, liền nhanh chân chạy lại chỗ Nguyễn Thị Bạch Kiều, ngữ khí lo lắng hỏi: "Chị không sao chứ?".

"Không sao"

Nguyễn Thị Tuyết Nhi tất nhiên sẽ không tin lời nàng mím môi dơ tay định vén áo xem lưng nàng, tay đã bị cản lại.

"Thực sự không sao, em không nghĩ giữa rừng như thế này định lột đồ tôi đó chứ, nếu muốn thì trở về nhà tôi cho em lột." Nguyễn Thị Bạch Kiều cười duyên.

Nguyễn Thị Tuyết Nhi cau cau mày.

"Đừng chau mày, mau lên cứu người."

Xác định nàng không có việc gì, Nguyễn Thị Tuyết Nhi xoay người leo lên cây.

Cô loay hoay một hồi cũng đã đưa được người xuống.

Là con gái, tóc tai khô quắc đã dài tới eo, độ tuổi khoảng hai mươi mấy, trên người ăn mặt đồ mùa hè, đã rách rưới và dơ hề. Người này đã ốm tới nổi đều khuôn mặt hốc hác còn thấy được xương sườn lòi ra. Cô run tay đưa phía dưới mũi thăm dò, tuy mỏng manh nhưng vẫn còn hơi thở. Nguyễn Thị Tuyết Nhi thở phào nhẹ nhõm.

Đưa được người xuống đem nàng dựa đỡ vào cây, cô chạy lại chỗ Nguyễn Thị Bạch Kiều định bàn bạc.

"Người có bị sao không?"

"Còn hơi thở, chỉ là bị bất tỉnh."

Nguyễn Thị Bạch Kiều nhìn nàng sốt sắng nhếch mép cười nói: "Em là chủ nhà, mọi chuyện em tự quyết định."

"Vậy chị ngồi đây, em trở về lấy xe bò đưa chị cùng người kia về."

"Không cần rắc rối như vậy, tôi còn tự đi được, cô gái kia em cõng về."

"Nhưng..."

"Mau lên, trời sắp tối rồi"

Nguyễn Thị Tuyết Nhi không lay chuyển được nàng, chỉ có thế đỡ nàng dậy, đem cái sọt không đưa nàng, dành sọt có đồ đem mang phía trước người, phía sau cõng lên cô gái cùng nàng trở về.

Nguyễn Thị Bạch Kiều không dành lại nàng cũng đành từ bỏ. Mặc dù lưng là có bị thương nhưng không nặng cái này không quá một ngày là khỏi.

Nguyễn Thị Bạch Kiều nhớ lại khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng tràn đầy lo lắng cho cô, tâm mềm nhũng.

Hai người đem người về tới nhà, Nguyễn Thị Tuyết Nhi đặt cô gái trên giường trong phòng cô. Đút trước cho nàng một chút nước uống, nàng liền ra ngoài nấu một ít cháo.

Ra ngoài liền thấy Nguyễn Thị Bạch Kiều đã cất xong đồ vật, nàng ở sàn nước lựa rau.

Nguyễn Thị Tuyết Nhi cầm nồi gạo đi ra.

Nguyễn Thị Bạch Kiều hỏi:

"Người kia tỉnh chưa?"

"Vẫn chưa, em định nấu một chút cháo."

"Nấu nhiều nhiều đi, chiều nay chúng ta ăn cháo luôn, để tôi làm gà."

"Được."

Nguyễn Thị Tuyết Nhi nhìn nàng bóng lưng: "Lưng chị thật sự không sao chứ?"

"Thật sự không sao, đừng lo lắng, lúc đó tôi đã điều chỉnh lực làm hạn chế lưng bị thương. Hiện giờ là mông tôi đang đau chứ không phải lưng."

"Hừ! Cho chị liều mạng."

Nguyễn Thị Tuyết Nhi ngoài miệng thì nói vậy nhưng trong đầu đang tìm cách làm thế nào để làm được rượu thuốc.

"Hồi chị lấy một chút thảo dược đâm nhuyễn rồi đắp lên, cả mông lẫn lưng luôn."

"Ừ."

Hai người làm việc trò chuyện bên ngoài, phía trong phòng cô gái từ từ chuyển tỉnh.

Nàng lung lay ngồi dậy, dạ dày đói khát thắt lại làm nàng nhăn mày đớn.

Đúng rồi! Con trăn!

Hoang mang từ trên giường bật dậy lại phát hiện mình hiện tại không phải ở trong rừng.

Nhìn bốn bề vách đất bàn ghế, giường tre, đôi mắt nóng lên, bất chấp đau đớn chạy ra ngoài.

Nguyễn Thị Tuyết Nhi và Nguyễn Thị Bạch Kiều bị tiếng động làm cho giật mình cũng chạy ra ngoài xem xét.

Nguyễn Thị Tuyết Nhi chỉ thấy cô gái y hệt như Nguyễn Thị Bạch Kiều lúc đó, chạy xung quanh nhìn xem.

Nhìn nàng từ hy vọng rồi lại thất vọng kiệt sức ngồi bệt xuống đất.

Nguyễn Thị Tuyết Nhi cùng Nguyễn Thị Bạch Kiều thấy cảnh này tâm trạng cũng trùng xuống.

Cô bước tới nâng nàng lên đỡ vào trong nhà. Cho nàng ngồi trên ghế, Nguyễn Thị Bạch Kiều đã múc sẵn cháo để trên bàn ăn.

"Ăn chút gì đi."

Cô gái nhìn hai người phụ nữ trước mắt lại nhìn chén cháo, cúi gầm đầu không nhúc nhích. Tóc mái dài che khuất khuôn mặt.

Nguyễn Thị Tuyết Nhi nhìn qua Nguyễn Thị Bạch Kiều, thấy nàng lắc đầu. Cô mím môi cũng không nói gì nữa.

Ba người cứ thế ngồi bất động.

Hai nàng chỉ đành để nàng ngồi đó bình tĩnh lại, bắt đầu làm những việc còn dở.

Qua một hồi lâu mới nghe thấy một tiếng khóc nhỏ như muỗi cùng tiếng húp cháo.

Cô gái miệng to húp cháo, chưa được hai ngụm đã bị sặc cháo. Nhà bếp vang lên nàng tiếng khóc, tiếng ho vô cùng khổ sở.

Nguyễn Thị Bạch Kiều đưa cho nàng ly nước: "Từ từ không ai dành của cô."

Nàng giọng nói khàn khàn nức nở nói cảm ơn. Nàng bất an phủng chén cháo nhẹ giọng hỏi: "Hai cô cũng bị đưa tới đây sao?"

Hai người gật đầu.

"Tôi tên Trần Thị Lan Phương, 21 tuổi."

"Nguyễn Thị Tuyết Nhi."

"Nguyễn Thị Bạch Kiều."

Cuộc trò chuyện lại bị ngừng.

Nguyễn Thị Tuyết Nhi nhịn không được hỏi:

"Có muốn ăn nữa không"

Cô gái lắc lắc đầu, vẻ mặt vặn vẹo muốn nói lại thôi.

Nguyễn Thị Tuyết Nhi hỏi nàng: "Cô đến nơi bao lâu rồi?"

"Đã gần 12 tháng." Nàng nhẹ giọng nói tiếp: " Tôi bị tai nạn máy bay, tỉnh lại là đã tới nơi này."

"Cô vẫn ở gần đây?" Nguyễn Thị Bạch Kiều hỏi.

"Không phải, chúng tôi là từ bên thảo nguyên lại đây."

Nguyễn Thị Tuyết Nhi thắc mắc hỏi: "Chúng tôi?, ngoài cô ra còn người khác nữa?"

"Ừ, tôi, còn có hai người nữa, chúng tôi gặp nhau nửa năm trước."

Nguyễn Thị Tuyết Nhi kinh hỉ, không ngờ nhanh như vậy lại phát hiện thêm hai người sống.

Nguyễn Thị Bạch Kiều nhìn nàng phấn khích, hỏi cô gái: "họ bây giờ ở đâu?"

"Ở đây tôi hiện tại không biết nhưng chỗ gặp con trăn lúc nãy đi thẳng khoảng 1000 mét, quẹo trái xuống một con dốc là tới. Chúng tôi đắp nhà tranh ở. Thường thì tôi sẽ không vào khu rừng này mà chỉ kiếm đồ ăn gần con dốc, nhưng hôm nay vì có người bệnh nên tôi mới đi vào đây hái thuốc, không nghĩ lại gặp phải con trăn. Quá hoảng sợ tôi liền bỏ chạy, trăn thường thì sẽ ít tấn công người nhưng không biết vì sao con trăn này nó rất hung dữ đuổi theo cả một đoạn đường, tôi chỉ biết leo lên cây trốn sau đó thì không biết gì nữa."

"Họ bị bệnh gì"

Trần Thị Lan Phương: "Sốt, nóng hoài không lui."

Nguyễn Thị Tuyết Nhi nhẹ nhõm: "Nếu sốt thì không lo, chúng tôi nơi này có thuốc."

"Thật sự?"

Nguyễn Thị Tuyết Nhi trả lời nàng: "Ừ"

Trần Thị Lan Phương lúng túng nhìn hai người ăn mặc da thú sạch sẽ trước mặt, hạ mình nói: ''Nếu được có thể cho chúng ta một ít cháo sao?."

"Được."

Trần Thị Lan Phương nức nở: "Cảm ơn...cảm ơn..."

"Không có gì, không có gì, cô ăn thêm rồi mau mau đem cháo, thuốc về cho họ."

Quần cả buổi sau cô gái kia cũng đã lên đường trở về, Nguyễn Thị Tuyết Nhi không cho nàng gạo, chỉ đưa nhiều cháo một ít cùng thảo dược, kêu lên Nguyễn Thị Bạch Kiều tiễn nàng một đoạn.

Cô gái lúc đi về mắt lưu luyến nhìn về phía nhà cả buổi.

Nguyễn Thị Tuyết Nhi thu thập xong Nguyễn Thị Bạch Kiều cũng đã trở lại, kêu nàng đi tắm rửa chuẩn bị ăn cơm.

Hai người ngồi vào bàn ăn đã là một tiếng sau đó.

Cơm chiều là chỉ là cháo với thịt gà.

Buổi tối, trên bàn ăn đốt đèn dầu, hai người ngồi uống nước trò chuyện.

"Lúc đưa cô gái về, cổ có nói gì với chị không?"

"Không có."

Lúc trên đưa về, Nguyễn Thị Bạch Kiều đương nhiên thấy được cô gái có chuyện muốn nói nhưng rốt cuộc lại không hỏi gì.

"Vậy à." Nguyễn Thị Tuyết Nhi nhẹ giọng cảm thán: "Em không ngờ lại nhanh chóng gặp được người nữa, lại còn tới ba người."

"Không phải em muốn gặp lắm sao?"

"Thì là thế, nhưng không ngờ nhiều người cùng lúc như vậy."

Nguyễn Thị Bạch Kiều trong bóng đêm cười không nói.

"Ngày mai lại muốn vào rừng kiếm sáp ong." Nguyễn Thị Tuyết Nhi lại uống lên hớp nước, nói.

"Chỉ sợ là không được, lúc nãy tôi thấy trời chuyển mưa đen trời, tối nay thế nào cũng mưa sáng đêm."

Cô cười cười: "Chị cũng biết dự báo thời tiết hả?."

"Cũng biết chút ít". Nàng uống lên nước.

"Vậy không đi, mai ngủ nướng, chúng ta còn làm nước tương nữa." Nói xong liền ngáp dài.

Hai người trò chuyện trong chốc lát cũng lục đυ.c chuẩn bị ngủ.

Đúng như dự đoán của Nguyễn Thị Bạch Kiều, hai người đi ngủ không lâu ngoài trời đã mưa ầm ầm không dứt.