Chương 3

Tất cả về tới nhà thời điểm đã gần buổi chiều, mặt trời sắp lặn làm bầu trời đỏ rực lên.

Xe bò ngừng chắc ăn lại, không có thời gian nên Nguyễn Thị Tuyết Nhi đem dây cương quấn đỡ vài vòng vào cây me, cõng cô gái vào trong buồng đem nàng đặt lên giường tre, Nguyễn Thị Tuyết Nhi lót thêm vào tấm da thú, nhanh tay lẹ chân đi ra phía sau múc một thau nước cầm thêm một da thú sạch sẽ trở lại.

Lột ra trên người nàng áo khoát ngoài tiếp theo là chiếc thun quen thuộc có phần rách rưới, một miệng vết thương dữ tợn trên bụng phải liền ập vào mắt, Nguyễn Thị Tuyết Nhi ê răng tay run run nhúng da thú vào nước đem máu cùng bụi bậm lau sạch lại tiếp tục thay mấy lần nước mới lau tiếp bằng nước muối, cô đi ra sau bếp lấy một ít thảo dược bỏ vào chén đâm nhuyễn ra.

Vào buồng đem tấm da thú sạch còn lại, cẩn thận đem thảo dược đắp lên vết thương dùng da thú xé nhỏ nối lại rồi băng lại, cô gái người đã nóng lên, cô chặc lưỡi, nàng phát sốt, đem da thú được nhúng nước đắp lên trán, chỉnh chăn sau lại bận rộn đi ra sau bếp nấu thuốc.

Vết thương trên người cô gái là do vật nhọn gây ra, phía dưới vết thương cũng có vết y hệt nhưng không rách da nên nàng suy đoán có thể là heo rừng. Vừa mới cởϊ qυầи áo nàng thời điểm, Nguyễn Thị Tuyết Nhi đều giật mình, nàng có rất nhiều thẹo, trên người từ trên xuống dưới đều là thẹo.

Nhìn vào nồi thuốc đang sôi ngẩn người, nghe được phía sau lưng nức nở âm thanh, cô quay lại thì thấy chó mực dùng ánh mắt tội nghiệp nhìn nàng.

Nguyễn Thị Tuyết Nhi đều quên mất còn một con chó.

Vẫy vẫy tay chó mực liền lại đi về phía cô, tên này một chút cũng không sợ người lạ. Vuốt chó mực bộ lông đen, cảm thấy tay có chút ẩm ướt đưa lên mũi ngửi mùi tanh của máu bay liền bay vào mũi, cô hoảng hốt, hèn chi nãy giờ nó cứ rêи ɾỉ.

Nguyễn Thị Tuyết Nhi ôm lên nó ra phía sau chỗ rửa chén, múc lên nước xối lên người nó, chó mực run rẩy nhưng không hề vùng vẫy.

Cô vuốt đầu nó, mở miệng khen:"Mày ngoan dữ nha, nàng dạy mày tốt thiệt! Rồi lắc nước đi, vô tao sức thuốc cho."

Nguyễn Thị Tuyết Nhi cùng nó đi song song vào lại bếp đem còn lại thảo dược đắp lên cổ và chân nó. Chó mực thương tuy cũng nhiều nhưng không sâu.

Thật sự không biết một người một chó gặp phải chuyện gì.

Sau khi đắp thuốc xong đem trong nồi còn lại cơm nguội múc ra bỏ vào thêm một ít muối đặt xuống trước mặt nó liền ăn ngấu nghiến lên.

Bò Nâu bị cột vào cây me phía trước cũng đã kêu lên biểu tình, đem nó vào chuồng sau cô ghé vào chuồng gà lấy luôn quả trứng còn lại, gà mẹ lại mổ tay cô.

Sau khi thuốc nấu xong đem nó đặt trên bàn ăn để nguội lấy ra một cái nồi đất khác ra mái hiên lấy một ít lúa, cầm đem tới cối xay lúa, xay xong liền đem gạo đi vo.

Chó mực đã ăn cơm xong

Nguyễn Thị Tuyết Nhi đem cháo nấu chín đập trứng gà bỏ vào cùng với một ít gừng băm, cô định nấu cháo gà nhưng sợ cô gái chưa tỉnh nên đổi lại chỉ nấu cháo trứng.

Đem thuốc và cháo vào buồng, nhìn cô gái trên người toàn là mồ hôi, Nguyễn Thị Tuyết Nhi đem người nàng lau lại một lần liền đỡ nàng ngồi dậy đút cháo, mặc dù là đang hôn mê nhưng khi cô đút nàng muỗng nào nàng liền ăn hết muỗng đó, một chén cháo nàng đều ăn hết không sót gì hết, lúc uống thuốc hơi khó khăn một chút nhưng cũng thành công, không sai biệt lắm cho nàng uống hết.

Thu thập xong tất cả trời cũng đã đen nhẻm, trời cũng bắt đầu mưa lớn hơn.

Nguyễn Thị Tuyết Nhi nhìn trời mưa nghĩ tới lúa cùng đậu nành còn chưa thu hoạch, cô chỉ cầu mong cánh đồng không bị ngập.

Đóng tất cả cửa, vào phòng xem cô gái một chút, chó mực đã vào nằm kế bên giường tre thấy cô vào hư hư vài tiếng, vươn tay để lên trán thăm dò, nàng đã có chút hạ sốt, ngủ cũng an ổn hơn, cho nàng chỉnh chăn Nguyễn Thị Tuyết Nhi thổi tắt đèn dầu qua phòng bên thu thập, hôm nay cô cũng mệt trong chóc lát cũng liền tiến vào mộng đẹp.

_____________

Cô gái tỉnh dậy thời điểm đã là hai ngày sau.

Nguyễn Thị Tuyết Nhi ở phía sau nhổ lông gà thời điểm liền nghe tiếng bước chân dồn dập, cô cũng hoảng hốt chạy ra coi.

Cô gái chỉ phủ một tấm da thú che đậy cơ thể, đi chân đất, vẻ mặt hoang mang trong đó có thể thấy một tia vui mừng từ trong nhà chạy ra.

Nguyễn Thị Tuyết Nhi nhìn nàng ngó nghiên xung quanh cùng khuôn mặt vui mừng không đành lòng đi tới cắt ngang, chỉ đành đợi nàng bình tĩnh lại. Cô biết rõ ràng sau khi ra khỏi nơi này một chút mà không không thấy ngôi nhà thứ hai như thế này, cô gái kia thế nào cũng quay lại.

Cô vòng lại sau sàn nước tiếp tục nhổ lông gà, nhổ xong để cho ráo nước cô vòng vào nhà bếp xem nồi cháo, nồi cháo đang ùng ục sôi cô đem bỏ vào một chút muối cùng gừng, dụi tắt lửa than rồi bưng để trên bàn tiếp tục nấu nước sôi luộc gà.

Trong lúc chờ nước sôi, cô đi bào chuối cây đem ngâm trong muối cho ra mủ, quay lại bận rộn luộc gà.

Nơi này chuối nhiều không ít, trái có thể ủ chín ăn, bắp chuối hay thân cây chuối điều chế biến thành thức ăn.

Đem gà bỏ vào nước sôi, sau khi chín một bên lại nhanh tay trở qua lại bên kia, thịt gà chín da gà trở nên vàng ưm, lớp da gà vài chỗ tróc ra lộ bên trong lớp thịt gà thơm phức, nhìn một màn này Nguyễn Thị Tuyết Nhi nuốt một ngụm nước miếng, cô thật muốn ăn vụng một miếng nha.

Lúc vớt gà ra khỏi trong bếp nghe nhiều thêm tiếng bước chân, quay lại thấy cô gái người đầy mồ hôi, bên cạnh chó mực cũng đi theo, Tuyết Nhi theo bản năng nhìn phía bụng nàng, cũng may vết thương chưa chảy máu lại.

Nhìn cô gái há miệng muốn nói gì đó Nguyễn Thị Tuyết Nhi liền dành trước: "Vẫn ở đây, vẫn thế giới này". Đem gà xé xong trộn với chuối cây cũng đặt ở trên bàn: "lại đây ngồi xuống vừa ăn vừa nói".

Nguyễn Thị Tuyết Nhi đưa hơi xiu vẹo ghế đẩu cho nàng, chính mình cũng ngồi xuống nhanh tay múc một chén cháo đầy đưa cho nàng, đem dĩa gỏi gà cũng đặt trên bàn.

"Mau ăn, coi chừng nóng nha, trong cháo có bỏ thêm chút gừng tốt cho người bệnh như cô, à, tôi tên Nguyễn Thị Tuyết Nhi còn cô đâu?".

Cô gái im lặng một chút mới nói: "Nguyễn Thị Bạch Kiều"

Nguyễn Thị Tuyết Nhi gấp miếng gà đưa lên miệng nhai nhai liền liện miếng xương cho chó mực, thì ra là cùng họ với mình.

Nguyễn Thị Bạch Kiều chỉ cầm tô nhìn cháo bên trong, không hề có ý định động đũa.

"Cô mau ăn nha, cái này ăn được, đây là cháo còn có gỏi gà, gỏi cô chấm với muối cũng tạm ăn được."

Nguyễn Thị Bạch Kiều nhìn nữ nhân trước mắt lại nhìn cháo trong tô, những hạt cơm mềm mại nở to, nước cơm sền sệt nóng hổi bàn tay cảm nhận nhiệt độ nóng lan tỏa ra từ tô đất.

Cô thực sự không nghĩ rằng còn có thể lại gặp được hạt gạo của quê hương ở nơi này.

Nguyễn Thị Bạch Kiều run hai tay bưng tô lên đưa lên trên môi trực tiếp uống lên, hình ảnh xuất hiện ngược lại không thấy nàng khiếm nhã.

"Đừng húp cháo không, còn có gỏi gà". Nguyễn Thị Tuyết Nhi dùng đũa sạch gắp cho nàng một cái đùi:"Nghe giọng cô cũng là người miền nam đúng không?".

Cho dù Nguyễn Thị Bạch Kiều cô uống tốc độ cực nhanh nhưng cháo hương thơm, vị cay của gừng cùng gia vị vẫn là lan tỏa trong khoang miệng rơi xuống thực quảng, trấn an bao tử cùng nội tâm đang hoang mang của nàng, qua hồi lâu nàng ừ một tiếng như đang trả lời.

"Ăn nữa không?" Tiếp cái tô đi qua Nguyễn Thị Tuyết Nhi hỏi. Nhìn nàng gật đầu đưa qua cái tô, cô tiếp lấy đứng lên múc thêm cháo đưa qua.

"Cảm ơn". Tiếp nhận thêm tô cháo bây giờ nàng mới dùng muỗng tre chậm rãi ăn lên.