"Trời lại mưa rồi......"
Lâm Dữu ngồi xếp bằng trên hành lang dưới hiên, nhìn bầu trời âm u mà thở dài.
Hôm nay cũng lại là một ngày tí tách tí tách ẩm ướt lộc cộc mưa.
Ở trung tâm thị trấn, cây đại thụ đã rụng hết hoa. Sau khi thời tiết dần trở nên nóng bức, liền nghênh đón mùa mưa dầm dề kéo dài, đã rất lâu rồi vẫn chưa tạnh.
Cái này làm cho Lâm Dữu gặp phải một vấn đề vô cùng phiền toái—— quần áo đã giặt xong chỉ có thể treo trong nhà chờ khô, không chỉ lâu, mà còn cảm thấy không đủ khô thoáng vì không được phơi nắng.
"Cạc cạc!"
"Ca!"
Tiểu Thanh và Tiểu Bạch dùng tiếng kêu thúc giục nàng. Lâm Dữu lấy lại tinh thần: "Tới chị rồi á? Ừm, để xem nào....."
Nàng dùng cánh tay không bị thương chống cằm, nhìn tháp gỗ bị rút gần hết, suy tư một lát, rút ra một khối gỗ xếp gần dưới cùng.
Thân tháp theo động tác của nàng lảo đảo lắc lư, cuối cùng vẫn duy trì cân bằng một cách vi diệu.
Khối gỗ trong tay Lâm Dữu được mài giũa nhẵn nhụi, hai đầu có khắc hình hoa cỏ khác nhau, là món đồ chơi trí tuệ mà Tiêu Tiêu dùng cả buổi sáng để làm cho nàng tiêu khiển đỡ buồn.
Có phải là bị xem thành trẻ con rồi không ta..... Tuy rằng nghĩ vậy, nàng vẫn chơi rất vui vẻ.
Dây đằng thả xuống vây quanh tháp hai vòng, thật cẩn thận mà quấn lấy một khối gỗ kéo ra......
"A..... Mày lại thua rồi Tiểu Hồng."
Khối gỗ rút được nửa chừng thì tháp gỗ liền sập xuống, dây đằng quấn khối gỗ khắc hoa dạ lan hương lẻ loi treo giữa không trung.
Trong góc sân, cây hoa ăn thịt vốn đã bởi vì trời dạo này mưa liên miên mà uể oải không phấn chấn, lúc này hơi thở thê lương càng thêm sinh động.
Lâm Dữu đang xếp lại tháp gỗ, thấy thế liền vội vàng sờ sờ nó: "Ngoan ngoan, Tiểu Hồng đã rất cố gắng rồi ha."
Hai con chim cổ dài dựa vào nhau cũng kêu cạc cạc, Tiểu Thanh còn dùng một bên cánh còn lành lặn vỗ vỗ dây đằng ủ rũ.
Lâm Dữu lại cùng chúng nó chơi hai lần rút, cảm thấy lần sau có lẽ nên làm bộ mạt chược hoặc bài poker gì đó, hay là bài Tam Quốc Sát* cũng được.... Nàng tin tưởng với chỉ số thông minh của đám Sinh Vật Biến Dị này, rất nhanh là có thể thành thục.
*Tam Quốc Sát [三国杀]: hoặc Sanguosha, là một trò chơi thẻ bài dựa trên thời Tam Quốc của Trung Quốc, độc giả có thể tham khảo cách chơi trên google nha.Tới gần giữa trưa, mưa càng lúc càng lớn, không có dấu hiệu ngừng lại.
Lâm Dữu quan tâm Tiêu Tiêu đang ở bên ngoài, bắt đầu thất thần, thường xuyên nhìn ra ngoài hướng cổng rộng mở, cố phân biệt động tĩnh và tiếng mưa rơi ồn ào.
Tuy rằng ngày đó bởi vì bầu không khí mà nói "Vĩnh viễn ở bên nhau" gì gì đó, thật đúng là khiến người ta bối rối thẹn thùng. Rốt cuộc thì cũng không có khả năng thời thời khắc khắc dính ở bên nhau, ngày hôm sau giải quyết hậu quả xong xuôi, Tiêu Tiêu bắt tay vào trồng trọt.
Đám người kia đã chết, vật tư còn lại trên hai chiếc xe bị cướp kia, Lâm Dữu đương nhiên sẽ không bởi vì lai lịch bất chính mà bỏ chúng đi.
Các nàng kiểm kê vật phẩm một chút, ngoại trừ đồ ăn chiếm phần lớn, còn có nhiên liệu, súng ống và vật tư y tế, nhưng tất nhiên trong mắt Lâm Dữu, thứ quý báu nhất chính là đủ loại hạt giống.
Điều này giải quyết được rất nhiều vấn đề, hai mảnh ruộng kia của Tiêu Tiêu lập tức hữu dụng, nàng mấy hôm nay đều là không chạy vào nhà thì lại nhảy ra vườn ruộng.
Lâm Dữu ngẫm nghĩ tới đã cảm thấy mệt, nhưng không biết là xuất phát từ lòng nhiệt tình nuôi trồng thực vật, hay là bởi vì tinh lực của Tang Thi Vương quá dư thừa, Tiêu Tiêu thoạt nhìn vẫn luôn rất sung sức.
Lâm Dữu muốn hỗ trợ, cũng bị nàng lấy danh nghĩa dưỡng thương ngăn lại, hơn nữa còn ra lệnh cưỡng chế nghỉ ngơi.
Thật ra nhờ có dị năng, thương thế của Lâm Dữu đã sắp khỏi hoàn toàn rồi, dùng một tay xử lý việc nhà cũng không ảnh hưởng gì nhiều. Nhưng mà rất hiển nhiên là Tiêu Tiêu không thèm nghe nàng "giảo biện".
Giản dị lên xa hoa thì dễ, xa hoa xuống giản dị thì khó, cứ tiếp tục như vậy chẳng phải sẽ bị chiều đến lười biếng sao? Lâm Dữu rất tự nhiên sinh ra nỗi buồn rầu ngọt ngào.
Nàng cầm khối gỗ khắc hình đồng hồ, trong giây lát thất thần liền không nắm vững lực, tháp gỗ lập tức mất cân bằng, rơi rớt đầy đất.
Có khối gỗ lăn lăn hai vòng, rớt xuống khỏi hành lang, Lâm Dữu xê dịch vị trí, duỗi tay, lại có một cái tay khác nhanh hơn nàng một bước, nhặt khối gỗ ướt nhẹp lên.
Lâm Dữu ngẩng đầu, thấy được đôi mắt cong veo của Tang Thi Vương dưới lớp mũ áo tơi* màu huỳnh quang.
*Áo tơi: là một loại áo khoác hờ để tránh mưa nắng của người Á Đông hồi xưa, ngày nay vẫn còn được dùng nhưng khá ít. Áo tơi mặc rất thoải mái, dễ chuyển động khi cày cấy, lao động đồng áng.Nàng cũng không tự giác mà cười theo: "Cậu về rồi. Hôm nay hình như trễ hơn bình thường, gặp chuyện gì sao?"
"Đi đường vòng." Tiêu Tiêu vừa trả lời, vừa đến dưới mái hiên, cởϊ áσ tơi xuống, vẩy vẩy nước.
Dây đằng gần đó tự giác tiếp nhận áo tơi treo lên. Hai con chim cổ dài kêu hai tiếng, được vuốt vuốt lông vài cái.
"Đường vòng?"
"Ừm." Đôi mắt Tiêu Tiêu lấp lánh, từ trong áo khoác lấy ra món đồ gì đó được bọc trong lớp lá dày, "Quà."
Í? Lâm Dữu nhận lấy mở ra: "A! Là quả thanh mai* à! Vì cái này nên cố ý đi đường vòng sao?"
*quả dương mai theo tiếng Trung Quốc [杨梅] bên nước Việt Nam mình gọi là quả thanh mai (hoặc dâu rượu, dâu rừng); còn quả thanh mai mà Trung Quốc gọi [青梅] thì qua nước mình lại có tên là quả mơ xanh. Rắc rối vãi."Ừa, thích chứ?"
"Thích chứ!" Lâm Dữu cầm lấy một quả bỏ vào trong miệng, vẫn chưa có chín hẳn, chua chua, nàng nhìn ánh mắt chờ mong của Tiêu Tiêu, nâng tay đút một quả, "A~"
Tiêu Tiêu cúi đầu, nhẹ nhàng cuốn theo cả đầu ngón tay nàng mà ngậm lấy.
"......"
Quả dâu rượu trong tay đã bị ngậm đi, Lâm Dữu cuộn lại ngón tay, lau sạch chất lỏng màu đỏ dính dính trên tay, cười nói: "Cậu tìm thấy ở đâu vậy? Còn bao nhiêu thì hái về phơi khô..... Á mà hiện tại hẳn là mùa mơ xanh chín rồi nhỉ......"
Hái về nhà thì chịu khó gia công một chút, khi trời nắng nóng có thể nấu nước mơ giải khát, dù sao cũng là thời đại không có điều hòa..... Trong đống đồ vật tư đó có đường thật là tốt quá đi! Thực đơn lập tức phong phú lên.
Có rảnh cũng nên đi nghiên cứu cách chế tạo gia vị hương liệu một chút, Lâm Dữu suy ngẫm ra đủ loại kiểu dáng mỹ thực, trên nét mặt lơ đãng toát ra một chút cảm giác mãn nguyện.
Tiêu Tiêu nghiêng đầu nhìn nàng một hồi, cong lên khóe môi: "Mình sẽ lưu ý. Cơm trưa, ăn cái gì vậy?"
"Cơm cà chua được không?"
Tiêu Tiêu không có dị nghị. Những lúc như này, Lâm Dữu liền cảm thấy nàng thật sự quá dễ nuôi.
Nghĩ đến Tiêu Tiêu trước khi gặp được mình, hẳn là chưa từng ăn một bữa cơm đàng hoàng, không khỏi lộ ra ánh mắt trìu mến: "Được, đi rửa tay đi, mình dọn gỗ xếp lại đã."
Tiêu Tiêu nói: "Muốn cùng đi."
..... Được rồi.
Chuyện lần trước tựa hồ để lại hậu di chứng gì đó cho Tiêu Tiêu, ví dụ như kỹ năng dính người thăng cấp rất nhiều.
Lâm Dữu không có cách nào cự tuyệt, chi bằng nói là còn rất vui vẻ. Dưới sự trợ giúp của Tiêu Tiêu, hai ba lần cuối người đã dọn xong đống gỗ xếp trên sàn, rồi hai người cùng đi rửa tay.
Xà phòng thơm lần trước nhắc tới đã làm xong rồi, tuy rằng không phải mùi Dữu Tử (bưởi) mà là mùi Tiểu Hồng. Tiêu Tiêu còn làm khuôn đúc hình đóa hoa để định hình.
Lâm Dữu thường xuyên muốn cảm thán, người này cái gì cũng có thể làm được sao.... À thì ngoại trừ nấu cơm.
Trong thời gian Lâm Dữu dưỡng thương, cơm ăn ba bữa đều là Tiêu Tiêu tiếp quản. Nhưng mà, để cô nương ấy tự do phát huy thì sẽ làm ra món đồ kỳ quái, vẫn cần phải có Lâm Dữu bên cạnh canh chừng mới được.
"Mình sắp khỏi hoàn toàn rồi nha? Tiêu Tiêu, cậu còn nhớ rõ dị năng của bạn cùng nhà siêu cấp lợi hại này là gì không đó?"
Sau khi ăn xong cứ theo lẽ thường là Tiêu Tiêu rửa chén, Lâm Dữu ý đồ muốn giúp đỡ không có tác dụng, bị nhét vào lòng ngực một cái bình nhỏ, Tiêu Tiêu còn sờ sờ đầu...... dưới ánh nhìn chăm chú của Lâm Dữu liền đổi thành sờ sờ mặt nàng, sau đó đẩy nàng ra ngoài cửa.
Bị chu đáo mà chiếu cố a.
Lâm Dữu chạm chạm mặt mình, mới phát hiện khóe miệng đang cong lên. Tuy rằng căn bản sẽ không có người nhìn thấy, nhưng nàng vẫn có chút ngượng ngùng, ho nhẹ một tiếng thu liễm biểu tình, nhìn nhìn bình nhỏ trong tay.
Là cái gì vậy ta? Lâm Dữu vặn nắp ra: ".......Bong bóng xà phòng? Thật sự coi mình là trẻ con mà......"
Phỏng chừng là món đồ Tiêu Tiêu bất chợt nghĩ đến trong lúc làm xà phòng thơm đi. Nàng giơ lên thổi một chút, bong bóng trong suốt từ vòng tròn nhỏ xì xụp bay ra, từng chùm ánh sáng giao thoa vào nhau tỏa sắc sặc sỡ.
Sau đó chúng bay vào màn mưa, bị giọt mưa đánh vỡ.
...... Thật chán ghét ngày mưa.
Ngao ngán nhìn những trận mưa to liên miên không ngừng mang đến thời tiết ẩm ướt, Lâm Dữu nghĩ như thế, liền bám riết không tha mà thổi thêm càng nhiều bong bóng xà phòng bay tán loạn dưới mái hiên.
Đến khi phản ứng lại, nàng đã không biết mệt mà chơi một hồi lâu.
Hóa ra khi thích một người sẽ ngày càng giống người đó là sự thật a.... Bị Tiêu Tiêu lây nhiễm tính trẻ con rồi! Lâm Dữu tự mình thức tỉnh.
Phía bên kia bức tường vây quanh sân phát ra tiếng động sột sột soạt soạt, con mèo bự quen thuộc ngoi đầu ra, da lông bị xối ướt hoàn toàn, lỗ tai dài cụp ra sau trông như mũi tên, mặt đầy buồn bực.
Lâm Dữu ghét bỏ mà chào hỏi: "Hey Chiêu Tài, lại bị ướt? Đã dặn mày hai ngày này đừng đi ra ngoài chơi rồi mà."
Chiêu Tài ngao ngao kêu một tiếng, nhảy qua tường...... Thình lình bị vướng dây đằng trên tường, hung hăng té cái ụp xuống.
...... Động tĩnh quá lớn. Lâm Dữu nhìn thôi cũng đau, hít hà một hơi: "Không sao chứ?!"
Chiêu Tài bị ngã đến muốn hôn mê ngồi dậy lắc lắc đầu. Tiểu Thanh và Tiểu Bạch không biết từ lúc nào đã quay lại trong phòng, nhô đầu ra ngoài cửa sổ.
"Phốc!" Kẻ chơi khăm kia vẫn không hề có lương tâm, "Phư phư phư!" Nó trào phúng xong, rụt bản thể trở về, chỉ để lại sợi dây đằng xoắn tới xoắn lui ở bên ngoài đánh nhau với mèo con đang phẫn nộ.
"......"
Lâm Dữu đã quen, lười đến can ngăn.
Ngay trước khi chúng nó chuẩn bị đánh lan tới tài sản gia đình, Tiêu Tiêu rửa xong chén từ phòng bếp đi ra, đánh gãy cuộc chơi hăng say này.
"Phải nghe lời Dữu Tử." Tiêu Tiêu xụ mặt, tay áo xắn lên cao để rửa chén, hai tay chống nạnh dạy bảo, "Ở trong nhà, không thể đánh nhau."
"Cạc cạc." Hai con chim cổ dài bên cửa sổ lên tiếng phụ họa.
"Đúng đúng." Lẫm Dữu cũng phụ họa, dùng khăn lông ấn mèo bự trên sàn lau khô lông.
Chiêu Tài cảm thụ tay nghề của nàng, phát ra tiếng khò khè khò khè. Từ sau khi được thuần hóa hoàn toàn, nó liền đặc biệt thích làm nũng, hơn nữa phảng phất ý thức được Lâm Dữu dung túng cho mình, nó khôi phục lại sự dè dặt mà một con mèo nên có (là không có gì cả).
"Mi ngao ~"
Lúc Lâm Dữu lau đến mông của nó, Chiêu Tài lật người, một bên thì dùng chân sau nhẹ nhàng đẩy đẩy nàng, một bên phát ra âm thanh nũng nịu.
Lâm Dữu sờ sờ nó: "Ngoan ngoan nào, ướt như vậy mày cũng cảm thấy không thoải mái mà phải không?"
"Meow ~ mi ngao ~"
"Rồi rồi, ngoan nha."
Tiêu Tiêu: "......"
Lâm Dữu có chút muốn Tiểu Thanh tới làm máy sấy. Lúc nàng nhích tới nhích lui đấu trí đấu dũng với Chiêu Tài, còn phát hiện ra trên người nó có một miệng vết thương dài.
Chuyện này cũng thực bình thường, dù sao thì bên ngoài cũng không có hòa bình như vậy, Sinh Vật Biến Dị sẽ săn mồi và tranh đoạt với nhau.
Mèo nhà mình mình đau lòng, Lâm Dữu muốn nhìn rõ miệng vết thương, nhưng biểu hiện của Chiêu Tài giống như lúc nàng muốn cắt móng tay cho nó, cực kỳ không phối hợp.
Lâm Dữu nhịn không được xin viện trợ từ người thân: "Tiêu Tiêu...... Ể?"
Tiêu Tiêu không thấy đâu nữa.
Lâm Dữu đang ngơ ngác, thì cửa phòng dành cho khách mở ra, Tiêu Tiêu từ bên trong cầm theo một chai xịt bước ra.
"Đây là cái gì......?"
Căn phòng kia mấy ngày trước dọn vào một đống thiết bị thí nghiệm không biết tìm từ chỗ nào, Tiêu Tiêu thỉnh thoảng sẽ ở trong đó một hồi.
Tiêu Tiêu chớp chớp mắt: "Thuốc."
"Thuốc?" Lâm Dữu nhìn nàng đi tới, dùng bình thuốc kia nhắm ngay mặt Chiêu Tài xịt một cái.
A, mùi hương quen thuộc.
Lâm Dữu che lại nửa dưới khuôn mặt, còn Chiêu Tài vừa rồi bị phun ở khoảng cách gần như vậy, muốn meo cũng meo không ra, chỉ có thể nhắm mắt lại an tĩnh.
Tiêu Tiêu đưa cái chai cho nàng: "Phòng thân."
"Cố ý làm cho mình sao?" Lâm Dữu trong lòng mềm mại như bông, ánh mắt liền nhu hòa, "Mình về sau sẽ không dễ dàng bị thương nữa đâu."
"Ừm..... Sẽ không để Dữu Tử bị thương." Tiêu Tiêu hơi hơi cúi người, tròng mắt màu xanh băng chuyên chú nhìn nàng, "Ôm một cái?"
Được rồi, ôm một chút.
Tiêu Tiêu dụi đầu tới, Lâm Dữu sờ sờ đầu nàng, tiếp nhận màn làm nũng trắng trợn của Tang Thi Vương.