- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- HE
- Ở Mãi Bên Em
- Chương 10: Lên Xe
Ở Mãi Bên Em
Chương 10: Lên Xe
Trước đây, Bạch Phong chưa từng giữ thứ gì quá lâu. Thậm chí anh còn rất mau chán khi đã đạt được nó, dù chỉ một lần. Giờ đây lại khác, trước chàng trai trẻ ấy, anh lại muốn độc chiếm. Lẽ nào vì một đêm chưa đủ thỏa mãn mà trở nên nuối tiếc? Lẽ nào vì bản chất xấu xa muốn biến thiên thần thành ác quỷ mà sinh ra ảo tưởng? Dù là lý do gì thì chắc chắn cũng không liên quan đến “tình yêu”. Hai từ đơn giản ấy, không nằm trong từ điển của Bạch Phong và sẽ mãi mãi không xuất hiện. Với anh, một lần đau là quá đủ. Có chăng giờ chỉ còn “trả thù”, “rửa hận” mà thôi.
Từng có câu “độc ác nhất là lòng dạ đàn bà”, nhưng Bạch Phong đã từng đính chính câu đó, với anh, độc ác nhất chính là lòng dạ của chính bản thân mỗi người. Dù có phải gϊếŧ người đàn ông đó một lần nữa, anh vẫn muốn làm. Kẻ thù lớn nhất đời anh, cũng chính là người mang đến cho anh hai chữ “tình yêu”. Thứ tình sinh ra từ trái tim nhỏ bé, cũng nên chết theo trái tim bé nhỏ. Ngày mà Bạch Phong lãnh một phát súng lệch tim từ chính người đàn ông đó, cũng chính là ngày tình yêu non nớt đó bị bóp nghẹt. Ngày ấy, thật sự anh đã không cảm thấy đau đớn. Có lẽ vì trái tim đã chết nên tình yêu dù có tồn tại hay không cũng không còn cảm giác xót xa nữa.
Bạch Phong siết chặt tay thành nắm đấm. Và thay vào vẻ dịu dàng ban sáng là hình ảnh một con mãnh thú đang giương vuốt chuẩn bị một trận đại chiến. Tiếc thay, kẻ thù cũng đã không còn tồn tại để nỗi oán hận cứ cháy mãi, cháy mãi mà không cách nào có thể dập tắt.
Lam Vân ở bên cạnh chăm sóc mẹ đến năm giờ chiều phải đi làm. Cậu rời phòng bệnh và gọi cho Ngân Trà, cô y tá là đàn em lúc trước của cậu, chăm sóc mẹ. Ra khỏi bệnh viện, đang định gọi taxi để đến chỗ làm vì xe của cậu chưa lấy về thì một chiếc xe sang trọng đến gần cậu. Kính xe từ từ hạ xuống, gương mặt Bạch Phong lộ ra.
– Cậu lên xe đi! Tôi đưa cậu đến chỗ làm.
– Không cần, tôi có thể đi taxi – Lam Vân trả lời.
– Lên xe đi, cùng đường mà. Và nhân tiện tôi cũng muốn trao đổi với cậu về bệnh tình của mẹ cậu.
Nói đến đây, Lam Vân đưa ánh mắt trách móc nhìn anh. Tại sao lúc cậu còn ở bệnh viện không nói, đợi đến lúc này lại bảo “cần trao đổi”. Lam Vân thừa biết đó chỉ là cái cớ. Nhưng cậu vẫn hậm hực mở cửa định ngồi vào băng ghế sau. Chưa kịp bước vào thì giọng Bạch Phong ra lệnh:
– Ngồi phía trước đi!
- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- HE
- Ở Mãi Bên Em
- Chương 10: Lên Xe