Lúc ăn cơm chiều, Phó Như Thanh và Lục Phi Bạch cũng chưa nói chuyện với nhau được mấy câu. Lục Minh tuy không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng theo bản năng cảm thấy mình không cần lắm miệng.
Sau khi ăn xong Phó Như Thanh đang ở trong phòng xem bài tập mà đám học sinh làm trên mạng, Lục Phi Bạch rón ra rón rén đi vào:
“Thầy đang xem bài tập sao?”
“Ừm, hôm nay số lượng bài có chút nhiều.”
Phó Như Thanh hoạt động xương cổ một chút, sau đó liền cảm giác được một đôi tay đặt lên vai và cổ mát xa cho mình.
Lục Phi Bạch một bên mát xa cho Phó Như Thanh, một bên hỏi:
“Thầy tính xem bài đến khi nào vậy?”
“Chưa biết nữa, xem xong còn phải soạn bài nữa.”
Phó Như Thanh ngưng làm việc, xoay người đứng lên đối mặt với Lục Phi Bạch,
“Anh muốn nói gì đây?”
Lục Phi Bạch nhìn chằm chằm môi mỏng của Phó Như Thanh, nhớ lại bộ dáng bị mình hôn đến đỏ bừng của Phó Như Thanh, không khỏi ngẩn ra.
“Phi Bạch?” Phó Như Thanh lại kêu.
“A… Lúc chiều… Không biết thầy nghĩ như thế nào.”
Lục Phi Bạch nói, “Nếu thầy thấy không thích thì tôi xin lỗi.”
Phó Như Thanh cười nói:
“Ngày thường anh còn không biết xấu hổ, giờ lại tới xin lỗi?”
“Hơn nữa,” Phó Như Thanh cúi đầu, “Tôi cũng sẽ không tùy tiện cùng người khác hôn môi.”
Lục Phi Bạch ôm lấy eo của Phó Như Thanh:
“Vậy vẫn có thể hôn lần nữa chứ?”
Phó Như Thanh: “?”
“Anh hiểu ý tôi không đây?”
Phó Như Thanh ngẩng đầu thấy đáy mắt Lục Phi Bạch hiện lên ý cười, mới biết được mình lại bị lừa, tức giận mà quay mặt đi, rồi lại bị nắm cằm, Lục Phi Bạch nhợt nhạt mà hôn cậu một chút, nói:
“Thật tốt, thầy Phó chấp nhận tôi nhanh như vậy.”
Phó Như Thanh dùng ngón tay quấn lấy cà vạt Lục Phi Bạch:
“Tôi sẽ không nói được mấy lời mật ngọt, cũng có thể có chút chán…… Nhưng tôi muốn cùng anh thử một lần.”
“Tôi nói là được rồi, thầy chỉ cần làm một giáo viên thật tốt, xong việc thì về đây hưởng thụ sự chăm sóc của Lục ca đây là được rồi.”
Lục Phi Bạch vui vẻ mà đem Phó Như Thanh đặt xuống ghế, đối diện với màn hình máy tính đang hiện bài tập của học sinh.
“Vậy thầy xem bài đi, tôi không làm phiền thầy, chút nữa sẽ tìm thầy.”
Phó Như Thanh ngơ ngác mà nhìn đống chữ tiếng Anh trên màn hình, lại nhìn cửa phòng bị Lục Phi Bạch đóng lại, nghĩ thầm: Đi rồi? Người này bình thường quấn người lắm mà? Cứ như vậy liền đi rồi?
Mà bên kia Lục Phi Bạch đang ở trong văn phòng đi qua đi lại, trong người đều là đầu óc của Phó Như Thanh — không phải, là trong đầu óc toàn là hình bóng của Phó Như Thanh.
Nhưng hắn cảm thấy, Phó Như Thanh chậm nhiệt như vậy, hắn cũng không thể nóng vội mà dọa đến cậu được.
-
Thế là hai người bọn họ bắt đầu yêu đương theo kiểu học sinh cấp 3, vượt qua thời kì dịch bệnh gian nan, ngoại trừ lâu lâu không kìm được mà hôn sâu mấy cái, thì chuyện gì cũng chưa làm cả.
Lục Minh chuẩn bị khai giảng, trước khi đi nhìn Lục Phi Bạch đang u buồn ở nhà, an ủi hắn:
“Anh hai, không cần buồn. Tuy rằng thầy Phó về nhà rồi, nhưng anh có thể ra vào tự do mà, anh còn có thể đến trường nghe giảng nữa, rất tốt.”
Lục Phi Bạch thở dài:
“Em trai ngốc của tôi ơi, chú mày không hiểu gì đâu.”
-
Phó Như Thanh kéo dài kiểu yêu đương này với Lục Phi Bạch càng lâu, cậu liền càng thích người này —— nhưng mà sao bọn họ lại không thể nói chuyện yêu đương của người trưởng thành vậy?
Kiểu người ngoài lạnh trong ấm như cậu, lại ngượng ngùng chủ động nói, chỉ có thể yên lặng nghẹn ở trong lòng.
Có rất nhiều lần hai người sắp thân mật với nhau, Lục Phi Bạch đều đẩy cậu ra. Cuối cùng thế mà người này lại tự đi WC dập lửa.
Phó Như Thanh lên lớp xong lại soi gương trong phong vệ sinh, cảm thấy mình lớn lên cũng không xấu mà, như vậy còn làm Lục Phi Bạch mất hứng thú sao?
Chẳng lẽ Lục Phi Bạch bị bất lực?
Phó Như Thanh có chút buồn cười, lắc lắc đầu phủi sạch mấy cái ý tưởng linh tinh trong đầu.
“Thầy Phó? Lâu rồi không thấy thầy nhỉ.”
Phó Như Thanh vừa ra khỏi phòng vệ sinh thì đυ.ng phải sinh viên đã tốt nghiệp - Đồ Vĩ mà mình từng dạy. Lúc Đồ Vĩ tốt nghiệp đã tỏ tình cậu, nhưng bị cậu từ chối.
Phó Như Thanh khách khí nói: “Đã lâu không gặp, sao em lại đột nhiên tới đây?”
“Có sinh viên tốt nghiệp hồi giáo diễn thuyết mời ta lại đây, vừa mới nhân tiện lại nghe xong một lần lão sư khóa.”
Đồ vĩ nói, “Cảm giác lão sư hiện tại không giống phía trước như vậy lạnh băng, đi học thời điểm còn thường xuyên cười.”
“Phải không? Ta chính mình cũng chưa phát hiện.” Phó Như Thanh nghĩ nghĩ, “Khả năng bởi vì ta bạn trai tương đối rộng rãi đi, bị hắn mang tâm tình cũng luôn là thực hảo.”
Đồ Vĩ sửng sốt một chút: “Thầy có bạn trai?”
Phó Như Thanh hào phóng gật đầu, phía sau truyền đến Lục Phi Bạch thanh âm: “Sao thế, muốn đào góc tường?”
Phó Như Thanh kinh ngạc mà quay đầu: “Sao anh lại tới đây?”
“Buổi tối tôi chở thầy đến nhà hàng mới mở gần đây ăn cơm.” Lục Phi Bạch ôm chầm lấy vai cậu, nói.
Phó Như Thanh cảm thấy Lục Phi Bạch có thể là yêu đương kiểu trẻ con với mình lâu quá, người cũng ấu trĩ lên.
Lục Phi Bạch nói với Đồ Vĩ, người nãy giờ không nói gì, cũng không làm gì:
“Tôi chính là bạn trai của thầy Phó đấy.”
Phó Như Thanh đột nhiên có chút muốn độn thổ rồi.
Đồ Vĩ nhún nhún vai:
“Tôi không có ý định đào góc tường nhà anh đâu. Vậy em đi trước đây thầy Phó.”
Nói xong thì cũng rời đi.
Sau đó, Phó Như Thanh cũng không có nói gì với Lục Phi Bạch, mặc dù cậu rất thích bộ dáng ấu trĩ của Lục Phi Bạch khi ở với mình…… Nhưng mà đến lúc cần trưởng thành mà trưởng thành thì tốt hơn đấy.
Lúc Lục Phi Bạch theo lẽ thường đưa Phó Như Thanh trở về, Phó Như Thanh xuống xe trước, đánh bạo hỏi câu:
“Anh muốn ở lại nhà tôi ngủ không?”
Ai ngờ Lục Phi Bạch dường như hoàn toàn không nghe hiểu, chỉ nói: “Buổi sáng ngày mai có cuộc họp, tôi cần đi sớm mà nơi này lại có chút xa nên chắc không được rồi.”
Phó Như Thanh: Tôi quá khó khăn rồi.
Lục Phi Bạch: Không được nghĩ bậy. Cậu ấy chắc chắn chỉ muốn mời mình lên ngồi uống trà xíu thôi. Lục Phi Bạch, mày phải bình tĩnh, giữ vững tinh thần! Nam mô a di đà phật.
=============================
Mandy: Ủa anh (▀̿Ĺ̯▀̿ ̿)
Muốn set vip nhưng mà không nỡ :)))