Thấy Lưu Tiểu Lâu biết chuyện, Đới Thăng Cao không nói thêm gì nữa, gật đầu: "Đúng vậy, Đệ nhất tiễn của Tương Nam. Ông ta bế quan thất bại, không thể sống sót trở ra nên Vương lão đại mới triệu tập quần hùng, chuẩn bị tấn công vào sơn trang. Ta được giao nhiệm vụ phát thiệp, ngươi có đi không?"
Lưu Tiểu Lâu suy nghĩ một lúc lâu, nói: "Trước đây lão sư từng nhắc đến, Trương Tiên Bạch là đệ tử ngoại môn xuất sắc nhất của núi Động Dương..."
Đới Thăng Cao nói: "Cho nên phải hành động trước khi núi Động Dương phái người đến tế lễ, thời gian rất gấp, ngay đêm mai. Trước đây đều là tiên sinh nhà ngươi nhận thiệp, lần này..."
Lưu Tiểu Lâu không trả lời, chỉ nhìn chăm chú vào ngôi mộ, lặng lẽ trầm tư. Sáu tháng trước, lão sư Tam Huyền tiên sinh của hắn đã nhận thiệp anh hùng, sau đó đã nằm lại trong ngôi mộ này, thi thể cũng là do Đới Thăng Cao trước mắt đưa về.
Đới Thăng Cao lại nói: "Nhận thiệp anh hùng, sống chết tự chịu... Ngươi tự quyết định đi."
Lưu Tiểu Lâu hít vào một hơi thật sâu, lắc đầu rồi tiến lên nhận thiệp và nắm chặt trong tay. Tấm thiệp này được làm từ một miếng gỗ vuông, màu vàng pha chút tím, trên đó có khắc ba chữ "Anh hùng thϊếp", nét chữ lúc ẩn lúc hiện, chính là thủ pháp độc môn của Vương lão đại, bên ngoài khó có thể làm giả.
"Thiệp này dùng để vào trận sao?"
"Đúng vậy, mang theo bên mình, đừng để mất, chỉ có mang thiệp mới được vào núi." Dừng một chút, ông ấy lại thở dài: "Ta cũng không biết đưa thiệp cho ngươi là đúng hay sai..."
Lưu Tiểu Lâu gượng cười: "Vãn bối đã nửa năm không có tiến bộ gì."
Đới Thăng Cao gật đầu, không nói thêm gì nữa, sau đó đứng dậy và nhanh chóng xuống núi.
Lưu Tiểu Lâu nhìn theo bóng dáng ông ấy rời đi, sau đó ngồi lại trước mộ một lúc lâu, rồi cung kính quỳ xuống, dập đầu ba cái: "Xin lão sư phù hộ cho chuyến đi này của con được thuận lợi."
Dập đầu xong, Lưu Tiểu Lâu trở về lều tranh, buộc thanh kiếm Tam Huyền mà sư phụ đã truyền lại lên lưng, rồi từ dưới giường lấy ra nốt chút tiền bạc ít ỏi còn sót lại, đội mũ rộng vành lên và bước ra khỏi cửa.
Chuyến đi đến núi Cẩm Bình này không dưới ba trăm dặm, nhưng phải đến trước đêm mai, không thể chậm trễ.
Ra khỏi sân, nhìn thấy con ngỗng Đại Bạch đang đứng bên đường, hai cánh hơi dang rộng và ngẩng đầu nhìn mình, Lưu Tiểu Lâu đưa tay xoa đầu nó: "Nếu ta không trở về, trên đời sẽ không còn Tam Huyền Môn nữa, đến lúc đó ngươi tự tìm đường sống đi."
Khi hắn vừa xuống khỏi dãy Càn Trúc, trời bắt đầu đổ mưa như trút nước. Nước sông Ô Sào dâng nhanh như rồng cuộn, cuốn ào ào về hạ lưu.
Chiếc mũ rộng vành nhỏ bé không thể nào che nổi cơn mưa tầm tã, Lưu Tiểu Lâu ướt sũng từ đầu đến chân. Dù đã tu luyện đến tầng thứ hai, không sợ mưa gió, nhưng tốc độ đi cũng chậm hơn nhiều.
Đi dọc theo sông Ô Sào khoảng hai canh giờ, cuối cùng cũng ra khỏi núi Ô Long. Trước mắt là những cánh đồng ruộng dọc ngang trải dài, dù mưa đã nhỏ dần nhưng vẫn không dứt hạt.
Tám tuổi, Lưu Tiểu Lâu đã theo lão sư lên núi tu hành, suốt mười năm qua đã quen thuộc với con đường xung quanh. Hắn bước nhanh hơn, men theo bờ ruộng đi về phía Nam. Lúc này trời đã dần tối, bụng đói cồn cào, hắn đến một ngôi nhà có tường đất bao quanh, gõ cửa: "Điền bá!"
Một lão nông ra mở cửa và mời hắn vào nhà: "Tiểu tiên sư lại xuống núi sao?"
"Vâng, đi ngang qua đây, xin Điền bá một bữa cơm."
"Có, có."
Điền bá vào bếp bưng ra một bát cơm gạo kê, một đĩa dưa muối và ngồi ăn cùng Lưu Tiểu Lâu. Ông ấy vừa nhìn hắn ăn, vừa hỏi: "Lâu rồi không gặp Tam Huyền tiên sư, ông ấy vẫn khỏe chứ?"
Lưu Tiểu Lâu đảo đũa trong bát một lúc lâu, rồi nhỏ giọng nói: "Ân sư đã quy tiên rồi."
Điền bá "a" một tiếng, không nói thêm gì nữa, im lặng ngồi cùng Lưu Tiểu Lâu ăn hết bữa cơm. Một lúc sau, ông ấy bỗng cười toe toét: "Đầu năm nay, tiên tử Tĩnh Chân ở Tú Sơn đã chọn A Trân nhà ta đưa đi tu hành."