Chương 33

Từ từ ngẩng đầu lên, hắn nhìn thấy nữ tu kia vẫn đang ở phía đối diện cách hơn mười trượng, cặm cụi thu hoạch. Thỉnh thoảng nàng ấy đứng thẳng dậy, dùng một tay chống eo, lau mồ hôi trên trán. Ánh trăng chiếu lên gương mặt nàng ấy, khiến Lưu Tiểu Lâu không khỏi xao xuyến: Đẹp thật, còn đẹp gấp bội Tình tỷ của trấn Ô Sào nữa!

Nhưng đây không phải là lúc ngắm mỹ nhân dưới ánh trăng. Lưu Tiểu Lâu thu lại tạp niệm, tập trung theo dõi từng động tác của nàng ấy. Thấy nàng ấy không hề phát hiện ra mình, hắn liền tung Mê Ly Hương Cân ra bắt đầu thu hoạch lúa.

Lúc này không còn tên trộm nào khác đến quấy rầy, Lưu Tiểu Lâu làm việc tuy thận trọng, nhưng tốc độ lại ổn định, mà đã ổn định thì tất nhiên cũng không chậm.

Sau nửa canh giờ liên tục thu hoạch, khoảng bốn, năm phần đất trước mắt đã bị hắn nhổ trụi. Bông lúa cũng đã được bó lại và chuyển vào rừng. Khoảng cách giữa hắn và nữ tu kia càng lúc càng gần, chỉ còn cách khoảng sáu, bảy trượng.

Không nên quá tham lam!

Lưu Tiểu Lâu tự cảnh báo bản thân, sau khi buộc xong bó lúa cuối cùng, hắn cẩn thận xoay người bò ngược trở lại.

Đủ rồi, phải đổi chỗ khác thôi.

Mới bò được vài bước thì chợt nghe một giọng nói vang lên phía sau: "Cắt đủ chưa?"

Da đầu Lưu Tiểu Lâu tê rần, biết rằng mình đã bị lộ. Thật ra có lẽ đã bị lộ từ lâu rồi. Dù sao mình cũng không phải ngỗng Đại Bạch, không giỏi việc này, sơ suất là điều khó tránh khỏi.

Trong khoảnh khắc đó, hắn lại cảm thấy nhẹ nhõm, dứt khoát đứng thẳng lên, quay đầu nhìn lại. Nữ tu kia đang ôm trường kiếm, nhìn hắn cười lạnh.

Bị bắt quả tang, nhưng Lưu Tiểu Lâu cũng không sợ hãi, chắp tay nói: "Tại hạ tình cờ đi ngang qua, thấy cô nương có vẻ không kịp thu hoạch, sợ lỡ mất thời gian, nên tiện tay giúp một chút. Ừm, chắc cũng gần xong rồi..."

Nữ tu kia lập tức mỉm cười: "Vậy nghĩa là ngươi thấy chuyện bất bình, ra tay giúp đỡ?"

Lưu Tiểu Lâu nghiêm mặt nói: "Chỉ là chút việc nhỏ, cô nương không cần cảm ơn. Trời đã không còn sớm, tại hạ xin cáo từ."

Nói rồi, hắn quay người bước đi, chạy nhanh vào rừng.

Rừng ngay trước mắt, ngay cả tên gia hỏa họ Hàn của phái Động Dương cũng không đuổi kịp mình, chẳng lẽ nàng ấy có thể sao?

Đang chạy, hắn đột nhiên cảm thấy một luồng gió mạnh quét qua sau gáy, cực kỳ sắc bén. Trong lòng hắn hoảng sợ, cổ theo bản năng nghiêng sang một bên ba tấc, một thanh kiếm bay sượt qua tai hắn, chém đứt một cây sam to bằng miệng bát phía trước!

Kiếm quang bay một vòng trong rừng rậm, rồi quay trở lại tay nữ tu kia. Nàng ấy lạnh lùng nói: "Chạy đi! Chạy tiếp đi!"

Phi kiếm!

Lưu Tiểu Lâu sững người ngay tại chỗ.

Lúc này, hắn thật sự muốn khóc mà không ra nước mắt.

Một cao thủ ít nhất là Luyện Khí tầng mười đại viên mãn, lại đến đây thu hoạch linh điền?

Thu hoạch linh điền mà còn vụng về, không dùng kiếm quang, cũng không điều khiển phi kiếm?

Có bệnh không? Ngươi có bị bệnh không?

Chỉ cần tiến thêm vài bước nữa là đến rừng, nhưng Lưu Tiểu Lâu không dám chạy thêm nửa bước, mà từ từ quay người lại, nhìn nữ tu kia với vẻ đáng thương và vô cùng chán nản.

"Ai cho ngươi cái gan dám đến đây trộm lúa của ta?" Nữ tu hất cằm lên, hỏi với vẻ khinh bỉ.

Lưu Tiểu Lâu thành thật đáp: "Nhà ta nghèo quá, không có gì ăn cả."

"Nghèo? Nghèo thì được quyền trộm lúa sao? Dù nghèo cũng không thể đánh mất chí hướng!" Nữ tu thẳng thừng răn dạy.

"Tiền bối nói phải..."

"Hả, tiền bối?"

"À, cô nương nói phải, tại hạ nhất thời mờ mắt, sau này nhất định sẽ sửa sai..."

"Ta hỏi ngươi, gia chủ trả công ngươi không đủ sao?"

"Đủ, đủ ạ..."

"Vậy sao còn có ý nghĩ đê hèn thế này?"

"Con người khó tránh khỏi có lúc sai lầm, một bước sa chân thành hận ngàn năm..."

"Đi thôi, vào điền trang gặp gia chủ mà giải thích!"

"Chuyện này... Tại hạ nguyện bồi thường!"

"Bồi thường? Ngươi không phải nghèo đến mức không có gì ăn à? Bồi thường được cái gì?"