Người đó không làm khó, có lẽ là người có phẩm hạnh đoan chính. Lưu Tiểu Lâu nhìn theo bóng người rời đi, lòng đầy kính trọng, hắn chắp tay sau lưng làm lễ.
Nhưng đến lúc chạng vạng tối, những kẻ có phẩm hạnh kém cỏi đã xuất hiện. Một tên đột nhiên lao ra từ trong rừng, chạy đến bờ ruộng rồi vung liềm cắt vài nhát, sau đó quay đầu bỏ chạy, đuổi cũng không kịp.
Lưu Tiểu Lâu với tu vi Luyện Khí tầng ba, chưa đủ khả năng phi kiếm rời thân, chỉ có thể hướng về phía bóng lưng đối phương giận dữ hét lên vài câu, nhảy cẫng lên mắng: "Đồ khốn kiếp!"
Mẫu linh điền cuối cùng này khiến hắn bực bội vô cùng, liên tục bị cướp mất hơn mười lần. Đặc biệt là lần cuối cùng lại càng khiến hắn ức chế hơn. Kẻ kia rõ ràng có tu vi cao hơn hắn hai bậc, sau khi đến bờ ruộng là cứ bám lấy không thèm đi. Lưu Tiểu Lâu lao vào đánh nhau mấy lần cũng không thể làm gì được.
Đánh cũng không lại, mắng cũng chẳng có tác dụng gì. Đối phương chỉ che mặt bằng khăn đen, cúi đầu thu hoạch, thản nhiên cắt mất hai phần mười mẫu ruộng của hắn. Sau khi buộc chặt và gói lại, hắn ta thong thả mang đi mà Lưu Tiểu Lâu chẳng thể làm được gì.
Cũng may đây là mẫu linh điền cuối cùng hắn phụ trách, trước sau bị cướp mất khoảng hai mươi cân, cũng không ảnh hưởng lớn đến toàn cục, coi như cho chó ăn vậy.
Tối hôm đó, sau khi giao xong linh cốc, Lưu Tiểu Lâu chỉ còn thiếu khoảng hơn một trăm cân nữa là đủ. Lượng linh cốc mà hắn chôn giấu ở nơi bí mật có bốn túi, khoảng hơn ba trăm cân. Lúc này, đương nhiên hắn không thể giao hết một lúc. Đợi đến tối hôm sau, vào lúc giao nộp lương thực cuối cùng, hắn dự định nộp thêm ba, năm mươi cân nữa. Số còn thiếu, hắn sẽ dùng bạc bù vào, coi như bỏ tiền mua gạo vậy. Một cân linh mễ giá hai lượng bạc, giá tuy cao nhưng không phải lúc nào cũng mua được.
Trở về ruộng, Lưu Tiểu Lâu điều tức trong nửa canh giờ, nhân lúc trời tối gió lớn, hắn che mặt bằng khăn đen và đội mũ rộng vành.
Việc người khác làm được, ta cũng làm được!
Mục tiêu đã được nhắm đến từ trước, ở phía Đông Nam của thung lũng. Mỗi tối khi giao nộp lương thực, Lưu Tiểu Lâu đều phải đi qua ngọn núi đó và có thể nhìn thấy mẫu linh điền nào trong thung lũng chưa được thu hoạch. Phía Đông Nam có một mảnh linh điền rất lớn, hơn bốn mẫu, linh mễ đến nay vẫn còn mọc đều tăm tắp, rất dễ thấy.
Đứng ở lưng chừng núi, mượn ánh trăng quan sát một lúc lâu, mảnh linh điền yên tĩnh, không một bóng người. Không biết là Tang gia không phân công người tới hay người được phân đến đây chưa kịp thu hoạch, dù sao thì cũng là nó rồi!
Lại kiên nhẫn chờ đợi một lúc, đợi được một đám mây đen trôi qua, che khuất ánh trăng sáng, màn đêm lập tức trở nên sâu hơn, thung lũng dưới chân càng thêm tối đen, gần như không thể nhìn thấy gì.
"Đi thôi!" Lưu Tiểu Lâu tự cổ vũ bản thân, lập tức lao xuống, thân hình nhanh nhẹn, dũng mãnh như hổ!
Vài bước nhảy là hắn đã xuống đến chân núi, cúi thấp người, nhanh chóng tiến về phía bờ ruộng.
Quả nhiên là không thể nhìn thấy gì, đúng là thời điểm tốt để trộm lúa.
Lưu Tiểu Lâu rón rén bước vào ruộng, cũng không phân biệt được mình đang ở đâu, chịu đựng gai lúa đâm vào da, ném ra Mê Ly Hương Cân, bắt tay nhổ từng khóm lúa, nhổ một cụm liền ném vào giỏ sau lưng, chẳng mấy chốc đã đầy.
Sau đó hắn lùi lại vài bước ra khỏi ruộng nước, suýt nữa bị bờ ruộng phía sau làm vấp ngã, nhưng lúc này cũng chẳng còn tâm trạng để ý những việc nhỏ nhặt đó. Hắn đổ đống lúa trong giỏ ra, dùng một cây lúa để buộc lại và tạm thời xếp chúng bên bờ ruộng.
Sau đó hắn quay trở lại ruộng, tiếp tục công việc, qua lại nhiều lần, nhổ được năm, sáu bó lúa.