Rời khỏi chợ, Lưu Tiểu Lâu cảm thấy một cơn ớn lạnh ập đến, không biết từ lúc nào mồ hôi đã rịn ra đầy trán, bị gió lạnh thổi qua, lạnh buốt cả người. Tuy nhiên, cảm giác căng thẳng trong lòng đã dần buông lỏng, niềm vui khi tiết kiệm được hai viên linh thạch khiến hắn thấy nhẹ nhõm.
Linh đan không phải là thứ mình nên có, tích trữ thêm chân nguyên không phải tốt hơn sao?
Cảm thấy như mình vừa vô tình nhặt được hai viên linh thạch, Lưu Tiểu Lâu quyết định tự thưởng cho bản thân. Vì vậy hắn đã đo may một bộ y phục mới trong thị trấn, mua một ít dầu muối tương dấm và dược liệu, tiêu hết hơn mười lượng bạc. Hắn chất đầy đồ vào một cái giỏ tre lớn, sau đó đeo trên lưng và nhanh chóng trở về núi.
Lợi ích từ việc tu vi thăng tiến thể hiện rõ rệt. Quãng đường trước kia cần gần hai canh giờ để đi, giờ đây hắn chỉ mất chừng một khắc, bước chân nhẹ nhàng mà không hề mệt mỏi.
Trên đường về, hắn tiện tay bắt được một con gà rừng, về nhà thì hầm một nồi, ăn uống no nê.
Con ngỗng Đại Bạch ở trong sân kêu quàng quạc, đang đấu pháp với mấy mẩu xương gà. Lưu Tiểu Lâu thắp đèn dầu, lấy ra một cái lò nhỏ để luyện đan và đặt trên đèn dầu để nung khô. Đồng thời hắn dùng chân nguyên bao phủ quanh lò luyện đan để đảm bảo nhiệt độ không bị phân tán và càng ngày càng tăng cao.
Hắn không phải là Đan sư, không hiểu luyện đan, Tam Huyền Môn cũng không có công pháp luyện đan, thứ hắn luyện là bí kỹ của sư môn - Mê Ly Hương.
Đợi đến khi lò luyện đan đổi màu, hơi ửng đỏ thì chứng tỏ nhiệt độ trong lò đã đạt đến mức thích hợp. Lưu Tiểu Lâu đưa khối tinh chất tùng hương kia vào, không lâu sau nó tan thành chất lỏng đặc màu trắng sữa và lắng xuống đáy lò, thỉnh thoảng nổi lên vài bọt khí.
Cùng lúc đó, hắn cũng lấy ra các dược liệu như hổ tiên, lộc nhung, nhục quế, tỏa dương, dương hoắc đã mua theo phối phương. Sau đó, hắn lấy ở mỗi loại ra một lượng cần thiết, dùng chân nguyên nghiền thành bột rồi bỏ vào lò. Tinh chất tùng hương mang tính âm, các dược liệu này mang tính dương. Khi âm dương kết hợp, chúng lập tức hòa quyện vào nhau, biến thành chất lỏng đặc sệt có màu vàng nhạt như hổ phách.
Lưu Tiểu Lâu cẩn thận dung tâm pháp điều chỉnh nhiệt độ lò, thỉnh thoảng lại đưa vào một luồng chân nguyên, liên tục luyện suốt cả đêm. Đến khi trời sáng, cuối cùng hắn cũng luyện thành một sợi hương cân. Sợi hương cân này dài hơn ba thước, mảnh như một chiếc tăm tre, không sợ lửa nước, mềm dẻo mà bền chắc. Thoạt nhìn, nó trông như một sợi dây nhỏ có thể dùng làm binh khí đấu pháp, thực ra cũng có thể được sử dụng như vậy, hiệu quả chẳng khác gì một món pháp khí hạ phẩm.
Tuy nhiên, công dụng thật sự của nó là sau khi đốt lên, hương thơm của nó sẽ mê hoặc người khác. Người trúng hương sẽ nảy sinh tình cảm từ bên trong, ban đầu không hề hay biết, chỉ cảm thấy tâm trí rối loạn, sau đó sẽ dần dần trở nên mơ màng, sau đó choáng váng và ngủ mê man. Ngay cả những người tu hành, chỉ cần tâm trí không vững, cũng rất dễ bị trúng chiêu.
Điều kỳ diệu nhất của Mê Ly Hương nằm ở chỗ nó dung hợp với đạo pháp Tam Huyền. Tu vi của người luyện hương càng cao, chân nguyên càng thâm hậu, đạo hạnh khi thi triển càng sâu, thủ đoạn càng tinh diệu, thì hiệu quả càng mạnh.
Đối với người trúng hương, hiệu quả sẽ phụ thuộc vào trạng thái của họ khi hít phải. Nếu đó là người không hiểu về du͙© vọиɠ tình ái thì hương này sẽ không có tác dụng. Nhưng nếu là người đang bị tình cảm vây khốn, hoặc đang suy nghĩ viển vông, thì hiệu quả sẽ cực kỳ rõ rệt.
Dù thế nào, sau khi luyện thành Mê Ly Hương, Lưu Tiểu Lâu đã có thêm một công cụ tự vệ mạnh mẽ. Hắn quấn sợi hương cân quanh cánh tay theo thủ pháp của sư môn và che kín nó bằng ống tay áo. Như vậy, hắn vừa có thể tùy thời đánh ra nó giống như binh khí vừa có thể dùng chân nguyên kích hoạt, dùng hương tấn công người khác, có thể nói là linh hoạt tự nhiên.
Sau khi luyện xong hương cân, Lưu Tiểu Lâu không phí thời gian mà lập tức lấy linh thạch ra hấp thu. Đối với một tán tu nghèo khó như hắn, nếu không có mục đích đặc biệt, linh thạch luôn phải được sử dụng ngay, không thể để lãng phí. Hắn ngồi yên trong phòng, ngày đêm tu luyện, thoắt một cái đã gần một tháng, hai viên linh thạch hóa thành bụi, rơi xuống đất bùn trong sân.