Lưu Tiểu Lâu không có thời gian suy nghĩ sâu xa, vừa vượt qua bức tường thì tiếp tục chạy như bay. Chỉ trong nháy mắt, hắn đã xuyên qua màn khói dày đặc, hít thở bầu không khí trong lành, nhìn thấy bầu trời đầy sao cùng với những ngọn núi đen kịt trong màn đêm.
Bất chợt, bên trái hắn không xa vang lên một tiếng quát lớn: "Tặc tử chạy đi đâu, mau chịu trói, nếu không sẽ bị gϊếŧ không tha!"
"Còn dám chạy? Không sợ chết sao? ..."
"Ta cho ngươi chạy, nộp mạng đi!"
Đương nhiên phải chạy, sao có thể ở lại chịu trói chứ?
Lưu Tiểu Lâu vận hết một hơi chân nguyên, chạy nhanh như ngựa. Hắn có thể cảm nhận được, người truy đuổi phía sau không phải là ba cao thủ Trúc Cơ của phái Động Dương, đây chính là cơ hội để chạy thoát.
Lúc đầu, hắn còn lo lắng sẽ nhanh chóng bị đuổi kịp, nhưng sau khi chạy hơn vài dặm, đối phương vẫn không đuổi kịp hắn. Lưu Tiểu Lâu không kìm được ngoảnh đầu lại, phát hiện kẻ đuổi hắn đã tụt lại phía sau khoảng mười trượng, vẫn bám sát không rời.
Liếc nhìn thoáng qua, người đó dường như có một dải lụa buộc trên trán, màu sắc không rõ ràng, miệng không ngừng quát mắng, bảo hắn dừng lại chịu trói, nghe có vẻ còn rất trẻ.
Có lẽ cũng giống như hắn, chỉ là Luyện Khí sơ kỳ?
Chạy được hơn mười dặm, đã vào sâu trong núi không biết tên nhưng đối phương vẫn không bỏ cuộc, khiến Lưu Tiểu Lâu cảm thấy bực bội. Đột nhiên trong đầu hắn nảy sinh một ý nghĩ: Có nên phản công không?
Một mặt có thể ngăn cản kẻ địch, mặt khác biết đâu lại thu được vài món đồ tốt trên người đối phương.
Một là có thể ngăn cản kẻ địch, hai là có thể xem trên người đối phương có gì tốt không?
Nhưng rồi hắn lại nhớ lời sư phụ từng dặn: đệ tử các môn phái lớn, cho dù tu vi thấp, cũng không nên tùy tiện động đến.
Nhưng lão sư đã từng nói, đệ tử của các danh môn đại phái lớn, dù là người có tu vi yếu kém, cũng tốt nhất không nên tùy tiện trêu chọc. Nếu họ đã dám xuống núi hành tẩu, chắc chắn trên người phải có pháp khí lợi hại hoặc đạo thuật phòng thân.
Còn mình chỉ có một thanh Tam Huyền Kiếm hạng thấp, liệu có chống nổi không?
Đang do dự, hắn chợt nhìn thấy phía trước có người ngồi dựa vào gốc cây, thở hổn hển, trông rất quen thuộc. Chính là người đã có ý định cướp linh thảo của hắn ở bảo khố của sơn trang Cẩm Bình trước đó. Không biết hắn ta đã chạy đến đây bằng cách nào, lại còn đang ngồi nghỉ ở đây.
Lưu Tiểu Lâu chạy vụt qua bên cạnh hắn ta như một cơn gió, lập tức khiến người kia giật mình. Không lâu sau, tên này đã lập tức đuổi theo.
Người này rõ ràng cũng nhận ra Lưu Tiểu Lâu chạy song song bên cạnh, còn vừa thở hổn hển vừa hỏi: "Huynh đệ... hộc... phái Động Dương... hộc... đã đuổi tới đây rồi sao?"
Lưu Tiểu Lâu vừa thở hổn hển vừa đáp: "Phải..."
Nghe vậy, người đó lập tức tăng tốc, vọt lên trước một đoạn, bỏ xa Lưu Tiểu Lâu vài bước, tu vi của hắn ta rõ ràng cao hơn một bậc.
Lưu Tiểu Lâu cắn răng đuổi theo: "Huynh đài đừng hoảng... hộc... chỉ có một người... có lẽ... cũng có thể là người của Trương thị... hậu bối... tu vi kém cỏi..."
Nghe Lưu Tiểu Lâu giải thích, người kia bắt đầu chạy chậm lại, thỉnh thoảng quay đầu lại nhìn nhưng đường núi gập ghềnh, sao có thể nhìn thấy ai?
"Chỉ có một người?"
"Một người..."
"Không phải là người thứ bảy, tám, chín của phái Động Dương?"
"Không phải... tóm lại... tu vi cũng tầm thường..."
"Lão đệ là người của sơn đầu nào?"
"Bài Giáo."
"Thì ra là huynh đệ trong Bài Giáo! Tốt quá... Sao ta chưa từng gặp lão đệ?"
"Huynh đài thuộc chi nào?"
"Ta thuộc chi thứ bảy, họ Ma."
"Bái kiến Ma sư huynh, hộc... đệ là chi thứ chín, họ Lý..."
"Thì ra là vậy..."
Trong khi trò chuyện, khí thế đã giảm sút, người phía sau dần đuổi kịp. Lúc này trời đã hửng sáng, có thể nhìn rõ hình dáng và khuôn mặt của hắn ta.