Chương 4
Quản gia đại thúc, trời đã khuya như thế, thúc còn định đi đâu?” một tiếng nói từ hướng cửa sau vọng tới, quản gia dừng bước.
“A, là ngươi sao, sao không nghỉ ngơi đi?” quản gia nhìn lại thì thấy tên gia nhân trong chuồng ngựa – Lâm Tiểu Thiên.
“Ngự Phong sắp sinh rồi, cháu lo lắng nên đến chuồng ngựa xem một chút thôi, hiện tại đang trên đường trở về phòng. Quản gia đại thúc, người còn chưa nói cho cháu biết, người định đi đâu kia mà” Ngự Phong là ngựa cái, một ngày có thể đi ngàn dặm, là con ngựa tốt, nó mang thai được vài tháng, ngựa con cũng sắp chào đời.
“Chỉ là muốn đem con mèo hoang này ném đi thôi” quản gia giơ con mèo lên nói.
Vì là buổi tối, hơn nữa trong tay hai người không ai có đèn l*иg, chỉ nhờ vào ánh trăng chiếu sáng, cho nên Lâm Tiểu Thiên cũng không chú ý con mèo trên tay quản gia.
Nhìn con mèo vẫn còn chút hơi thở, Lâm Tiểu Thiên nói “Quản gia đại thúc, con mèo này vẫn chưa chết, sao lại ném nó đi?”
“Không ném đi, để lại cũng vô dụng, con mèo này trúng độc rồi, nhất định sẽ chết” Thế là quản gia nói chuyện đã xảy ra ở thư phòng cho Lâm Tiểu Thiên biết qua một lần.
“Bảo chủ trúng độc?” Lâm Tiểu Thiên sợ hãi trừng lớn mắt nhìn, ánh mắt trắng đen rõ ràng.
“Chính là vậy, không biết ai đã hạ độc, nhưng vẫn còn Vân đại phu, hóa nguy thành an”
“Phải, tuy rằng bảo chủ thường ngày lạnh lùng, kỳ thật người đối với mọi người rất khoan dung, ông trời nhất định sẽ phù hộ cho người” Lâm Tiểu Thiên đưa tay sờ mũi con mèo, thỉnh cầu quản gia “Quản gia đại thúc, con mèo này vẫn còn thở, chi bằng cho cháu thử một chút, xem có thể cứu nó không?”
Quản gia suy nghĩ một chút, nói “Tiểu Thiên, ngươi cũng thật có lòng thương. Được rồi, xem như con mèo này hôm nay gặp được ngươi là có phúc khí, ngươi thử đi, dù sao cũng là một con mèo hoang, không cứu được nó thì đem nó ném đi”
“Cháu biết rồi, đa tạ quản gia đại thúc, người thật tốt” Lâm Tiểu Thiên miệng lưỡi ngon ngọt, lại hay giúp người, vì thế y có số rất tốt, y được các vị trưởng bối yêu thương, có cái gì ngon đều đưa cho y ăn, y thỉnh cầu chuyện gì cũng không ai có thể cự tuyệt.
Lâm Tiểu Thiên hai tay nhận lấy con mèo hoang “Quản gia đại thúc, cháu đi trước để xem con mèo đây, tạm biệt”
“Ngự Phong, ngươi sao vậy, sao ngươi còn không ngủ, ngươi xem Ngự Tuyết đều ngủ cả rồi” những tuấn mã ở đây đều do Lâm Tiểu Thiên chăm sóc, đối với y mà nói, những con ngựa này như bằng hữu vậy. Bên cạnh chuồng ngựa có một ngôi nhà gỗ nho nhỏ, bên trong chất đầy lương thảo, một số tạp vật và đó cũng là nơi làm việc của Lâm Tiểu Thiên. Y đem con mèo vào nơi làm việc, dùng khăn nhẹ nhàng lau đi vết máu bên miệng, đưa tay sờ thân thể, thân thể không bị tổn thương, nhịp tim vẫn bình thường, rồi mới sờ soạng lên chiếc mũi, cái mũi rất khô, mở đôi mắt của con mèo, mắt không có trợn trắng.
Quản gia đại thúc nói nó trúng độc, không chết đi chắc cũng vì nó không uống nhiều lắm. Lâm Tiểu Thiên suy đoán một chút, y nhớ trước kia sư phụ có nói, động vật không biết thực vật có độc, thường xuyên không cẩn thận mà trúng độc, nói như vậy có một vài thảo dược nếu động vật ăn nhầm có độc rất hữu ích. Trong đó có một loại thảo dược hình như nơi này cũng có, mấy hôm trước y nhìn thấy ở hậu sơn, thuận tiện hái một ít, ở đâu nhỉ? Lâm Tiểu Thiên nghĩ đến nên đi tìm, tìm được rồi!
Y đem thảo dược bỏ vào trong bát, rồi mới dùng một hòn đá to nghiền nát, rót vào một chút nước, dùng một cây que hòa lẫn, rồi cho vào vải bố, đưa sang một cái bát sạch khác, chuẩn bị vắt thảo dược cho ra nước, tách cặn ra khỏi nước. Dùng ngón tay nhỏ nhẹ nhàng đẩy miệng của con mèo, dùng một muỗng canh cẩn thận đưa thảo dược vào trong miệng nó.