Hôm đến lượt Tống Cần mời trà chiều, cô gọi khoảng chục ly trà sữa cho đồng nghiệp. Sau khi ngồi xuống, Tống Cần thả lỏng, uống một ngụm trà sữa, tiện tay chụp một tấm selfe đăng lên khoảng khắc. Người đầu tiên bình luận chính là Thẩm Minh Tích: "Không tệ."
Cô hơi sững sờ, luôn cảm thấy có gì đó không ổn, nửa tháng qua Thẩm Minh Tích luôn thả "like" những bài đăng của cô. Cho dù là những tấm hình quang cảnh, đồ vật hay chỉ là sinh họat thường ngày, Thẩm Minh Tích vẫn nhiệt tình "thích."
Trước đây, chỉ cần anh thích một bài đăng nào của cô thôi thì cô sẽ vui mừng và nảy sinh hàng loạt suy đoán, đến mức có thể tưởng tượng đến cảnh kết hôn và sinh con với anh.
Nhưng bây giờ cô chỉ dám đoán là gần đây chắc anh rảnh quá hay sao.
Tuy nhiên cô vẫn có cảm giác có chút khác thường.
Tống Cần bối rối đặt điện thoại sang một bên.
Tiêu Thuận Thuận đến nói chuyện với Tống Cần, lễ đính hôn của cô ấy với Hiểu Xuyên đã được ấn định vào ngày 18.
Tống Cần vội vàng chúc mừng rồi nhận lời.
“Lúc đầu em chỉ định mời bố mẹ hai bên đến làm chứng, sau này phạm vi ngày càng lớn, địa điểm cũng được đổi thành một khách sạn. Anh ấy còn mời cả bạn học tiểu học của mình, tổng cộng khoảng khoảng 100 người.” Tiêu Thuận Thuận bất đắc dĩ mỉm cười, sau đó chợt nhớ ra điều gì liền nói: “Anh ấy còn mời cả ông chủ Thẩm, bạn cũ của sếp Hứa.”
Tống Cần thực sự không ngờ rằng Thẩm Minh Tích và Hiểu Xuyên chỉ ăn khuya có hai lần mà đã thân thiết đến mức này.
Tiêu Thuận Thuận giải thích: "Hai người họ kết bạn trên Wechat, Hiểu Xuyên đã đặt bàn cùng đồng nghiệp bên nhà hàng của ông chủ Thẩm hai lần. Anh ấy cũng là người rất thân thiện, lần nào cũng tặng thêm tráng miệng cho Hiểu Xuyên và đồng nghiệp, cũng trở thành khách quen của quán."
“Anh ấy quả thực rất rộng rãi.” Tống Cần gật đầu.
“Nhân tiện, bọn em không nhận tiện mừng, chỉ cần mọi người hứa sau này sẽ đến dự đám cưới là được.” Tiêu Thuận Thuận nói.
"Chắc chắn rồi."
Tống Cần tan sở sau tám giờ, về đến nhà, cô nhanh chóng tẩy trang, đắp mặt nạ rồi nằm trên sofa nghỉ ngơi, một lúc sau, điện thoại báo tin nhắn, cô cầm lên xem, thoáng chốc tưởng mình đọc nhầm, hóa ra là Thẩm Minh Tích gửi, hỏi thăm hôm nay của cô thế nào.
Cô không thể tin được anh có thời gian hỏi đến sinh họat thường ngày của cô như vậy, sau khi do dự một lúc, cô thành thật nói với anh rằng hôm nay cô rất bận, tăng ca đến tối mới tan sở.
Thẩm Minh Tích hỏi tối nay cô ăn gì, cô trả lời chỉ tuỳ tiện gọi đồ ăn bên ngoài.
Cô cảm thấy rất kỳ lạ, không hiểu sao anh lại có thời gian hỏi những chuyện nhàm chán như vậy.
"Đừng xem điện thoại nữa, đi ngủ sớm đi." Anh nói.
Cô rất khó hiểu nhưng cũng không để trong đầu, xem như một câu chuyện xã giao là được.
Lễ đính hôn của Tiêu Thuận Thuận và Hiểu Xuyên được tổ chức tại một khách sạn lâu đời.
Họ tổ chức lễ đính hôn kiểu Trung Quốc truyền thống theo mong muốn của người lớn tuổi trong nhà, cô dâu mặc áo dài rồng phượng, chú rể mặc áo dài đỏ đứng chào đón khách, không gian được trang trí bằng những chiếc l*иg đèn đỏ cổ kính.
Ngay cả Tống Cần, người đã từng dự nhiều tiệc cưới, cũng cảm thấy cặp đôi này rất hợp nhau. Cô gái có cốt cách thanh lịch, trong sáng nhưng quyến rũ, còn chàng trai là người hiểu chuyện, khéo léo và thông minh, cả hai đều rất thân thiện. Điều duy nhất khiến cô cảm thấy không vui là khi cô nghe được cuộc trò chuyện ở bàn bên cạnh, chính là bạn bè của chú rể. Họ cho rằng Tiêu Thuận Thuận không xứng với Hiểu Xuyên, rằng chú rể nên tìm người có điều kiện vượt trội hơn cô dâu này.
Tống Cần nhìn theo anh, nhìn xuống trang phục của mình, trang phục váy vóc quá rườm rà: "Lần sau đến lễ cưới, tôi sẽ mặc quần short và áo phông cho thoải mái."
Anh im lặng mỉm cười, không bình luận gì, như thể chờ đợi câu trả lời của cô.
Nghĩ một lúc, cô nói: "Vậy chúng ta đi thôi."
Đây là lần đầu tiên Tống Cần ngồi xe của Thẩm Minh Tích, để tránh bối rối, cô chủ động ngồi ở hàng ghế sau, Thẩm Minh Tích cũng không nói gì.
Cô nhận thấy anh lái xe chậm nhưng rất vững vàng, có lẽ là do thận trọng, để không cản trở việc lái xe của anh, cô không trò chuyện gì.
“Có đói không?” Thẩm Minh Tích đột nhiên hỏi.
Tống Cần rời mắt khỏi màn hình điện thoại: “Thực sự hơi đói”.
Tiệc đính hôn trên bàn có chín món, bao gồm ba món nguội, bốn món nóng, một món súp và một món tráng miệng, khẩu phần đều rất nhỏ, vừa mới bưng lên gần như đã hết, cô lại bị phân tâm khi nghe những lời nói xấu Tiêu Thuận Thuận, vì vậy cũng không có tâm trạng ăn uống gì.
“Vậy chúng ta đi ăn khuya nhé?” Anh đột nhiên đề nghị.
"Không sao đâu, tôi về ăn chút bánh quy, uống ly sữa là được."
"Cũng gần đây thôi," anh nói.
Tống Cần cảm thấy Thẩm Minh Tích rất muốn đi ăn khuya, hình như anh cảm thấy hơi cô đơn khi ăn một mình nên nhất diijnh mời cô đi cùng, cô đang nghĩ xem có nên đồng ý hay không thì anh đã quẹo vào khu phố ăn đêm.
Được rồi, ăn khuya thì ăn khuya.
Chỗ đỗ xe không thuận tiện lắm, họ phải mất một lúc mới tìm được có chỗ, sau đó đi bộ một mạch tới một cửa hàng có ít người nhất rồi gọi mì xào và xiên nướng. Mặc dù ít người nhưng trong cửa hàng cũng không còn chỗ ngồi, họ chỉ có thể ngồi ở một chiếc bàn vuông nhỏ bên ngoài cửa hàng.
Đồ ăn không bao lâu đã được mang lên, Tống Cần nhìn những xiên trên đĩa inox, lặng lẽ cầm một chiếc bắt đầu nhấm nháp, cô cũng không quá giữ kẽ, tự nhiên thưởng thức xiên thịt trong tay.
“Đang suy nghĩ gì đó?” Thẩm Minh Tích nướng xong một ít rau củ, cắm xiên tre vào ống trụ, lấy ra một cây nấm hương nướng.
"Hả?" Tống Cần ngẩng đầu cười: "Ồ, vừa rồi tôi đang nghĩ đến tiệc đính hôn. Mấy người bàn bên cạnh lắm lời lắm, cả buổi đều nói nhăng nói cuội."
“Bọn họ nói cái gì?” Thẩm Minh Tích hỏi.
“Họ nói dựa vào điều kiện của Hiểu Xuyên thì có thể tìm được người tốt hơn, Thuận Thuận không xứng với anh ấy.” Tống Cần tỏ vẻ chán ghét, “Tôi thật sự phải chịu đựng cả buổi tiệc, chỉ muốn gõ vào đầu từng người bọn họ, sau đó bỏ về."
Thẩm Minh Tích cười, cũng không bình luận gì thêm.
"Tôi thực sự không hiểu được mạch não của bọn họ. Cho dù bọn họ cảm thấy Hiểu Xuyên chịu thiệt thì cũng không nên nói ra những lời như vậy vào hôm nay."
“Những người này không có suy nghĩ.” Thẩm Minh Tích nói: “Cứ coi như cô không nghe thấy gì đi.”
“Ừ, coi như không nghe thấy.” Tống Cần lấy khăn giấy ra lau tay, nhìn Thẩm Minh Tích đang ăn một cách chậm rãi.
Trong ấn tượng của cô, anh ăn rất chậm nhưng lại mang đến cho người ta cảm giác “đồ ăn rất ngon, tôi muốn thưởng thức từ từ”.
"Đang nhìn cái gì thế?" Anh giơ nấm nướng trong tay lên, "Muốn ăn cái này không? Còn một xiên nữa."
"Không, tôi chỉ đang nghĩ anh ăn rất chậm."
"Những người từng bị béo phì khi ăn sẽ phải nhai chậm."
“Mà này, anh tăng cân là vì khi đó đồ ăn mẹ ăn nấu rất ngon hả?”
Cô chắc chắn Thẩm Minh Tích không phải người háu ăn.
“Không phải do mẹ tôi nấu ngon mà là lúc đó tôi có rất nhiều tiền tiêu vặt, sau giờ học tôi đều chạy ra ngoài mua đồ ăn nhiều calo, ăn được một học kỳ thì cảm thấy khó chịu."
Tống Cần nhớ hồi còn đi học, trước cổng trường có dãy hàng ăn vặt, chủ yếu là đồ chiên, nhiều muối và cay, giá cả phải chăng, là lựa chọn hàng đầu của bọn trẻ sau giờ học để giải tỏa tâm lý.
"Mẹ anh cho phép à? Tôi cảm thấy bà là người rất chú trọng đến việc ăn uống lành mạnh".
"Bà ấy không cho phép, nhưng bà không thể kiểm soát được mọi chuyện, khi ấy bà cũng không bao giờ đón tôi trừ khi tôi có lịch ở đài truyền hình."
“Chắc bà ấy đã phạt anh rất nghiêm khi thấy anh tăng cân nhỉ?”
"Cô đoán xem?" Vẻ mặt anh rất thoải mái, chậm rãi nói cho cô biết đáp án: "Bà ấy phạt tôi rất nghiêm khắc, nhưng không có tác dụng, tôi vẫn rất thích những món ăn vặt đó, buổi tối còn tìm cach lẻn ra ngoài mua chúng."
"Sau đó, anh mập lên nên không thể ghi hình nữa?" Tống Cần nói đến đây, chợt nghĩ đến một khả năng: "Không phải anh cố ý đấy chứ? Chỉ cần quá béo thì sẽ không thể tiếp tục ghi hình?"
"Không cần phải như vậy, nếu thật sự muốn bị loại, chỉ cần biểu diễn kém trong buổi tập là được."
“Đúng rồi, không cần tốn nhiều tiền ăn vặt như vậy”, Tống Cần nói: “Thành thật mà nói, khi tôi còn đi học, những người xung quanh không mấy thân thiện với những đứa béo, không những thế họ còn đặt cho chúng đủ loại biệt danh."
"Ừm."
"Anh đã bao giờ bị bắt nạt chưa?"
Thẩm Minh Tích thẳng thắn kể lại vài chuyện mình từng bị bắt nạt, nhưng dù lớn hay nhỏ, đối với một người có tấm lòng nhân hậu như Tống Cần, thì đều làm cô cảm thấy đau lòng. Có lẽ vì anh từng là thần đồng, kiểu "con nhà người ta" điển hình nên sự chế giễu của bạn bè xung quanh còn mang theo cảm giác hả hê vì đố kỵ.
Tống Cần cầm ly lên, đồng cảm nói: “Mọi chuyện đã qua rồi. Sự thật là có rất nhiều người lớn lên trong sự bắt nạt, cứ choi như một loại tiêm chủng để phòng ngừa với sự tàn nhẫn của xã hội khi lớn lên, còn nữa, nếu bây giờ anh gặp lại họ, bảo đảm họ sẽ ganh tỵ đến ê răng."
Nói xong, cô uống một ngụm trà lúa mạch.
Anh cũng nhấp một ngụm trà từ ly của mình.
Tống Cần cảm thấy thư thái, đồ ăn khuya ở đây ăn ngon, thậm chí còn ngon hơn cả đồ ăn ở khách sạn vừa rồi, đặc biệt là món mì xào hơi cay, thơm và dai. Tán cô đổ một lớp mồ hôi mỏng, nhưng cô không bận tâm, cũng không màng soi lại lớp trang điểm.
Không khí thoải mái, Tống Cần kể về tuổi thơ và sự nghiệp cấp ba của mình, cũng kể về những công việc cô từng lăn lộn sau khi tốt nghiệp. Thẩm Minh Tích chăm chú lắng nghe, không hề tỏ ra mất kiên nhẫn.
Không có áp lực gì, có lẽ là do cô bị anh từ chối thẳng thừng, điều này khiến cô hoàn toàn dừng lại những suy nghĩ mơ hồ, cũng khiến cô đánh giá anh một cách sâu sắc hơn, thấy rõ anh là một chàng trai ngay thẳng, tốt bụng và có phần ít nói.
Anh không bao giờ khoe khoang về bản thân, cũng nói về những khuyết điểm của mình một cách rất thẳng thắn, không thích phán xét bất cứ ai, đặc biệt anh không bao giờ khoa trương về thành tựu của mình.
Thẩm Minh Tích không hay nói giỡn cũng không phán xét, anh thực sự là một người rất đơn giản, thích hợp để kết bạn, cho dù cô có nói gì đi nữa thì anh vẫn không bao giờ chỉ trích hay cắt lời.
Tống Cần cũng không bao giờ phải lo lắng về việc anh sẽ kể cho người thứ ba về cuộc trò chuyện của họ.
Khi cô buông bỏ những ảo tưởng viển vông về anh, cô cảm thấy mọi điều cô nói và làm trước mặt anh dần trở nên tự nhiên và thoải mái hơn.
Trong lúc cô đang đắm chìm trong suy nghĩ của chính mình thì Thẩm Minh Tích đưa khăn giấy cho cô.
“Hả?”
“Cô đang đổ mồ hôi.” Anh tưởng cô không chú ý nên đưa tay cầm khăn giấy ra, trực tiếp áp khăn giấy vào trán cô.
“Cám ơn.” Cô có chút ngượng ngùng, “Tôi tự làm được.”
"Cô không nhìn thấy được."
Thế là cô đành phải để anh lau giúp, cô im lặng một lúc, phải quay đầu nhìn đường phố tấp nập người ra người vào những quán ăn vặt đêm khuya.
Ăn hơn một tiếng, cô đứng dậy nhìn bụng mình, tự giễu nói: “Thật sự không nên đến những nơi như này quá thường xuyên, sẽ mập lên trong gang tấc."
"Không sao đâu, hôm nay nhìn cô rất đẹp." Nói xong, anh đi đến quầy thu ngân trong cửa hàng để thanh toán.
Cô sửng sốt một chút, vội vàng đi theo anh, chuẩn bị thanh toán hóa đơn, không ngờ anh đã nhanh tay trả tiền xong xuôi.
“Để tôi chuyển cho anh một nửa số tiền.” Tống Cần nói.
Thẩm Minh Tích nhìn mặt cô một lúc rồi lắc đầu đi về phía bãi đậu xe, khi nghe thấy tiếng bước chân của cô đi tới, anh nói: “Lần sau tới lượt cô trả, không cần phải chuyển tiền qua lại như vậy."
Tống Cần sải bước nhanh về phía trước cho đến khi bắt kịp anh, nghe anh nói thế chỉ có thể gật đầu.
“Nhân tiện, cô vừa kể cho tôi nghe về nam sinh cô thích thời trung học.” Thẩm Minh Tích tiếp tục trò chuyện với cô, “Anh ấy trông như thế nào?”
“Không tệ, má trái có một cái lúm đồng tiền nhỏ.” Tống Cần cố gắng nhớ lại.
“Cô còn nhớ rất rõ ràng.” Anh trêu chọc, giọng điệu không rõ.
"Còn anh thì sao? Cô gái anh thích hồi cấp hai chắc chắn rất xinh đẹp phải không?"
"Lúc đó hẳn là đẹp, nhưng bây giờ thì chưa chắc." Anh dường như suy nghĩ, "Thẩm mỹ của con người sẽ thay đổi, cảm xúc cũng vậy."
“Đợi một chút.” Tống Cần khóe mắt nhìn thấy một vật đen đen nhảy ra, cái đuôi đầy lông cọ vào ống quần anh, theo bản năng, cô nắm lấy cánh tay anh, khẩn cấp nói: “Đừng dẫm lên nó.”
Sinh vật lạ đã chui xuống gầm xe.
"Đó là cái gì?" anh ấy hỏi.
“Mèo, sóc hay chồn?” Tống Cần buông tay, ngồi xổm xuống nhìn dưới gầm xe, trời tối quá không nhìn thấy gì, cô nhẹ nhàng nói: “Quên đi, dù sao cũng không gây ra nguy hiểm. Đối với chúng, con người mới là những quái vật khổng lồ."
Cô từng chút một đứng dậy, lùi lại một bước, nhỏ giọng nói: "Đi thôi, quái vật khổng lồ."
Chuyện xấu hổ xảy ra sau khi lên xe, Tống Cần đột nhiên muốn đi vệ sinh, không chịu nổi nữa nên phải khéo léo bày tỏ ý kiến
với Thẩm Minh Tích, may mà nơi này cách đường Dật Hưng không xa, Thế là anh lái xe đến quán ăn, lấy chìa khóa mở cửa để cô sử dụng nhà vệ sinh.
Tuy nhiên, những chuyện đáng xấu hổ cứ xảy ra hết lần này đến lần khác, sau khi Tống Cần xả hết những thứ trong dạ dày ra, cô mới phát hiện ra hình như bồn cầu có vấn đề, nước bị nghẹt, nhưng đánh chết cô cũng không dám nói cho Thẩm Minh Tích, chỉ biết nhổt mình bên trong tìm giải pháp.
Một lúc lâu sau, Thẩm Minh Tích mới đi tới, qua cửa phòng tắm hỏi: “Có vấn đề gì không?”
“Nhà vệ sinh không có nước.” Tống Cần yếu ớt nói.
"Ồ, đừng lo lắng, để tôi sửa."
"..."
“Anh ra ngoài trước đi.” Cô nói: “Chỉ là chuyện nhỏ thôi.”
"..."
“Nếu cô không ra thì tôi sẽ đi vào.”
Cửa vừa mở, Tống Cần ló mặt ra, ngượng ngùng nói: “Anh có tuốc nơ vít không? Có thể con vít phía sau nắp bình nước bị lỏng, tôi chỉ cần siết chặt lại thì sẽ ổn., nhưng cũng có thể bộ lọc hỏng rồi, hay là anh cứ đưa cho tôi bộ dụng cụ đi, tôi tự sửa."
"Cô có chắc mình tự sửa được không?"
Cô gật đầu liên tục.
“Nói cho cùng thì cũng chỉ là chất đạm được phân huỷ trong ruột rồi thải ra ngoài thôi, không có gì phải ngại.”
"Không được." Cô nói với vẻ mặt bướng bỉnh, "Anh tuyệt đối không thể vào được."
Anh trầm ngâm một lúc, cuối cùng nói "chờ một chút" rồi quay người tìm đồ.
Tống Cần làm xong việc, lặng lẽ bước ra ngoài, đưa lại hộp dụng cụ cho anh, ngượng ngùng nói: “Xong rồi.”
Thẩm Minh Tích im lặng, không biết đang nghĩ gì.
Tống Cần khẽ thở dài, xoa xoa lông mày, bất lực nói: “Trước mặt anh tôi quả thật không có tí hình tượng nào."
"Cũng không có gì đáng xấu hổ".
“May mắn thay, lần đầu tiên gặp anh chuyện này đã không xảy ra.” Cô buột miệng nói, sau khi nói xong, cô phát hiện ánh mắt anh rơi thẳng vào mặt cô.
“Sao cô lại nói thế?” anh hỏi cô.
Bởi vì khi đó cô chú ý đến anh, rất thích anh, mọi hành động, mọi cử chỉ của cô đều được chăm chút kỹ càng. Khi xuất hiện trước anh, cô muốn mình phải thật hoàn hảo.
...
“Không có gì.” Cô bình tĩnh nói, kiểm tra thời gian trên điện thoại, “Đã muộn rồi, tôi phải về, anh cũng về nhà nghỉ ngơi sớm đi.”
Anh không nói gì, đăm chiêu suy nghĩ.
Cô vẫy tay tạm biệt anh rồi đi về phía cửa, vừa định bước ra ngoài thì bất ngờ bị anh vỗ nhẹ vào vai, sau đó nghe thấy anh nói: “Suýt nữa tôi quên nói với cô một chuyện.”
Cô quay lại, hơi giật mình.
“Có chuyện gì vậy?” Cô rõ ràng nhìn thấy trong mắt anh hiện lên một tia cảm xúc, không bình tĩnh như thường lệ, dường như đang đấu tranh với chính mình.
"Chúng ta làm bạn nhé."