Không lâu sau đó, mọi người lại tụ tập ăn khuya. Lần này Thẩm Minh Tích cũng có mặt nhưng không ngồi gần Tống Cần lắm, Tiêu Thuận Thuận cũng gọi bạn trai đến. Hiểu Xuyên rất nhiệt tình và thân thiện, nhanh chóng chào hỏi mọi người trong công ty. Khi bước đến trước Thẩm Minh Tích, cậu ấy cười rất tươi, “Thuận Thuận nói anh là một anh chàng đẹp trai soái ca lạnh lùng như băng tuyết mùa xuân."
“Được rồi, anh đẹp tai hơn anh Thẩm, được chưa.” Tiêu Thuận Thuận ôm mặt bạn trai, kéo lại gần rồi hôn lên trán bạn trai.
Chủ đề bắt đầu sôi nổi, mọi người nhiệt tình bàn về những diễn viên tuấn nam mỹ nữ, Thẩm Minh Tích chợt nói: “Tôi chưa bao giờ nghĩ mình đẹp trai”.
“Này, đây là câu cửa miệng của mấy tên soái ca đấy.” Hứa Tường Diệu vỗ vai anh, “Bớt kiêu ngạo đi.”
"Tôi không kiêu ngạo, tôi nghiêm túc," Thẩm Minh Tích bình tĩnh nói: "Có một thời gian tôi tăng cân kinh khủng, đến mức không ai nhận ra. Gần nửa năm dó tôi không dám soi gương."."
Hứa Tường Diệu ngạc nhiên hỏi: “Lúc cấp hai đã xảy ra chuyện gì?”
Thẩm Minh Tích nói: “Chuyện xảy ra trước khi chúng ta biết nhau.”
Mọi người đều không thể tin được, điện thoại anh không có lưu ảnh cũ nên họ phải đoán xem người đẹp trai như anh khi thừa cân trông như thế nào.
"Đợi một chút, khi còn nhỏ anh là người dẫn chương trình dành cho trẻ em phải không? Tôi nhớ có một chương trình thơ cổ trên TV khi tôi học tiểu học, người dẫn chương trình dường như trùng tên với anh." Hiểu Xuyên buột miệng, ký ức tuổi thơ ùa về, càng nghĩ càng cảm thấy cái tên Thẩm Minh Tích rất quen.
“Anh đang nói vớ vẩn gì vậy?” Tiêu Thuận Thuận hỏi: “Anh nhớ được tất cả các chương trình đã xem hồi tiểu học à?”
“Lúc đó thầy giáo ngữ văn bảo chúng tôi đọc và học thuộc lòng, đấy là chương trình thơ cổ nên anh rất có ấn tượng."
Tống Cần nhìn Thẩm Minh Tích, cô biết anh không muốn nahwsc lại đoạn quá khứ đó.
Quả nhiên, Thẩm Minh Tích hỏi: “Chương trình gì? Tôi chưa từng nghe qua.”
Hiểu Xuyên thấy anh phủ nhận nhanh chóng, nên đành mỉm cười chuyển chủ đề.
Thẩm Minh Tích cúi đầu chậm rãi ăn thịt nướng, vừa ngước mắt lên, ánh mắt vô tình rơi vào Tống Cần đang quan sát mình, Tống Cần cũng không vội quay đi.
Sau bữa cơm tối, Thẩm Minh Tích và Tống Cần vẫn cùng nhau đi tàu điện ngầm về nhà.
Lần này Tống Cần cảm thấy tự nhiên hơn lần trước rất nhiều, cô nghĩ là do cô không còn ý định tạo ấn tượng gì với anh, đồng thời cô cũng nhận thấy anh không phải là người thích soi mói và phán xét người khác. Bất kể với ai, anh luôn giữ một khoảng cách nhất định, không tỏ ra thân thiện, cũng không tham gia vào câu chuyện cá nhân của họ.
Cô nhớ ra trước đây đã lo lắng chăm chút vẻ ngoài rất lâu mới dám đến gặp anh, đột nhiên cảm thấy buồn cười.
“Lúc nãy tôi còn tưởng cô sẽ vạch trần bí mật của tôi.” Thẩm Minh Tích lên tiếng trước.
“Tôi biết anh không muốn nhắc đến phần quá khứ đó.” Giọng Tống Cần không cao cũng không thấp, “Dù sao thì khi đó là anh bị bố mẹ ép lên sân khấu. Tôi hiểu nỗi ám ảnh đó.”."
“Thật sự rất ám ảnh.” Anh tựa hồ đang chìm trong hồi ức, “Là một đứa trẻ thì không thể cãi lời bố mẹ, nhưng trong thâm tâm lại không muốn làm theo lời họ.”
“Một đứa trẻ luôn phải đối mặt với nhiều điều mà nó không thể lựa chọn. Nếu cha mẹ cởi mở và chấp nhận con người thật của mình thì đứa trẻ sẽ có tuổi thơ hạnh phúc, ngược lại, quả thật rất khổ sở."
"Cha mẹ cô thì sao? Họ có quan tâm đến cô không?" anh hỏi.
Tống Cần suy nghĩ một chút rồi thành thật nói với anh: “Họ ly hôn từ rất sớm, mối quan hệ của tôi với họ tương đối lạnh nhạt."
“Hồi nhỏ cô thích chơi gì?” Anh đột nhiên hỏi cô.
Không ngờ anh lại hỏi câu này, suy nghĩ một lúc, Tống Cần chậm rãi nói: “Tôi chơi những trò của đám trẻ dưới quê thôi. Gần nhà tôi có một cái ao nhỏ, mùa hè tôi đi câu cá và bắt ốc, kéo liễu gai dưới suối làm mũ rơm. Mùa thu chúng tôi đi hái hạt dẻ. Tất cả đều là mấy trò dân dã, không có điều kiện như bọn trẻ thành thị."
Gió đêm không lạnh lắm, Tống Cần vừa trả lời anh vừa kiểm tra tin nhắn, nhét điện thoại vào túi xách, cô liếc nhìn đôi giày bệt của mình, rồi đến quần jean và áo phông rộng thùng thình. Cô nhớ ra ngày hôm qua cô còn chưa gội đầu. Nếu là trước đây, có lẽ cô còn không dám xuất hiện trước mặt anh với bộ dạng như vậy.
Bây giờ thì chuyện này chẳng đáng để cô bận tâm.
"Nghe có vẻ thú vị."
Tống Cần nói "hả?" trước khi nhận ra anh đang nói đến những chuyện cô trải qua khi còn nhỏ, liền gật đầu.
Cô nhận thấy đôi khi anh im lặng rất lâu trước khi phản hồi lại ai đó, có thể vì phong cách giao tiếp của anh, hoặc có thể vì anh đang tưởng tượng ra những hình ảnh cụ thể trong đầu.
“Thú vị lắm, nhưng nếu vui quá thì tôi không có tâm trí để học bài. Nói mới nhớ, từ nhỏ tôi đã học không giỏi. Ngoài trí nhớ tốt ra thì tôi cũng không có ưu điểm nào khác. Đặc biệt là tôi không thể ngồi yên. Đọc sách, vẽ, ăn đồ ngọt và uống soda, đủ kiểu thiếu tập trung. Tôi phải mất một thời gian dài mới có thể thoát khỏi tình trạng này nhưng điểm số của tôi cũng không cải thiện được bao nhiêu." Tống Cần cười nói: "Có lẽ tôi không có thiên phú học hành, không so được với người thi đại học đạt 985 điểm."
Cô từng nghe Hứa Tường Diệu kể rằng Thẩm Minh Tích học ở một trường danh giá.
"Cũng không có gì khác biệt, suy cho cùng thì tôi cũng chỉ là người làm thuê như cô," Thẩm Minh Tích nói.
“Nhưng ít ra anh đã có thành tựu trong công việc kinh doanh phụ của mình.” Cô dần dần cảm thấy mình đã nói quá nhiều.
"Là ông chủ nhưng cũng không khác gì làm công, tôi không có tự do về thời gian cũng như tự do tài chính", anh thẳng thắn nói: "Tôi vẫn phải ở nhà thuê."
"Ngày nay giá nhà đất cao nên thuê nhà cũng là một lựa chọn tốt", cô nói: "Có người đi thuê nhà cả đời. Tôi chưa bao giờ nghĩ việc đó có gì sai trái, chỉ là..."
"Chỉ là cái gì?"
"Không có gì."
“Chỉ là cái gì?” anh kiên trì hỏi.
Tống Cần do dự một lát rồi nói: “Chỉ là mấy bà mẹ chồng sẽ không hài lòng thôi.”
Ở Hoa Hệ Duyên một thời gian dài, tâm trí cô thường gắn liền “nhà” với “mẹ chồng”.
Không ngờ Thẩm Minh Tích lại không phủ nhận: “Đương nhiên là mẹ vợ cũng sẽ không thích."
Tống Cần mỉm cười, không tiếp lời anh.
Bầu không khí dường như đã trở nên thoải mái hơn nhiều.
Cô nhớ lại ngày anh nói mình cũng bị từ chối, nhẹ nhàng hỏi: “Anh nói anh từng bị từ chối, là vì anh không có nhà riêng sao?”
“Không, là lúc tuổi dậy thì.”
“Là lúc anh tăng cân?”
"Ừ."
“Vậy khi giảm cân xong, anh có đi ctimf cô ấy không?”
"Không, sau khi giảm cân tôi đã quên mất cô ấy." Anh nói: "Thật ra từ đầu đến cuối tôi chưa hề nói chuyện với cô ấy câu nào."
"Thật à?"
“Tôi chỉ thường xuyên giúp cô ấy làm bài tập và chép bài ở lớp trong nửa học kỳ. Cô ấy hẳn phải biết tôi đang nghĩ gì, dù sao đó cũng không phải là một công việc dễ dàng. Nhưng sau đó tôi tình cờ nghe được cô ấy nói với bạn bè rằng cảm giác tôi mang lại giống như người ông của cô ấy."
Tống Cần: "..."
“Tính cách của tôi không thú vị, vừa nhàm chán lại còn béo”, Thẩm Minh Tích nói thêm: “Việc bị từ chối là chuyện bình thường”.
Tống Cần trong lòng thở dài, luôn cảm thấy điều này khó tin, có chút khó hiểu hỏi: "Anh theo đuổi là giúp đỡ người khác bằng cách giúp họ làm bài tập?"
"Ừ, vốn dĩ tôi rất nhạt nhẽo."
Tống Cần mỉm cười, không tin được mình lại có thể tán gẫu với người đã từ chối mình cách đây không lâu, điều này hoàn toàn nằm ngoài sự mong đợi của cô.
Thực ra, Thẩm Minh Tích là một người rất dễ để bắt chuyện. Anh không hề kiêu ngạo, nếu coi anh như một người bạn bình thường thì những cuộc trò chuyện sẽ rất thú vị.
Tống Cần đang suy nghĩ thì nghe thấy người bên cạnh hỏi: “Cô còn đến ủng hộ quán của tôi không?”
“Còn tùy thời điểm.” Cô trả lời có phần chiếu lệ, nhưng thực ra cô không muốn đi.
“Đó là một cái cớ rất tốt." Anh nói, "Có cảm giác như cô không muốn quay lại."
Tống Cần đành phải nói: "Quán của anh rất đông khách, bớt một khách hàng như tôi cũng không ảnh hưởng gì đâu. Vả lại lúc nào cũng đông, tôi muốn ăn cũng chỉ có thể gọi đồ mang về."
Anh không nói nữa.
Sau đó, trên tàu điện ngầm, Thẩm Minh Tích nhường ghế cho một phụ nữ đang mang thai, rồi đứng trước mặt Tống Cần, Tống Cần chỉ cần ngước lên đã thấy hàng mi dài và ánh sáng trong mắt anh.
Khi xe điện dừng, rất nhiều người tràn vào khoang tàu, anh tự nhiên tiến lại gần cô, chân anh vô tình chạm vào đầu gối cô, cô theo phản xạ lùi lại, có lẽ vì phản ứng hơi thái quá nên anh dừng lại một lúc nhìn cô. Khi cửa đóng lại, anh ngước mắt nhìn màn hình, xem như không còn nhìn cô nữa.
Tống Cần thỉnh thoảng liếc nhìn anh, tuy anh vẫn rất đẹp trai nhưng tâm tình cô đã bình tĩnh lại, không còn suy nghĩ lung tung nữa. Đột nhiên cô cảm thấy, dù trông anh như thế nào thì điều đó không liên quan gì đến cô.
Cô chợt cảm thấy trước đây mình quá trẻ con, mỗi khi nhìn thấy người đẹp hay đồ vật đẹp đẽ, cô sẽ vô thức muốn tranh giành, kỳ thực đây cũng không phải là một tâm lý đặc biệt thành thục hay đúng đắn.
Có lẽ vì duyên phận giữa cô và "Sáng Nay" chưa dứt hẳn nên vài ngày sau Tống Cần nhận được lời mời ăn tối của Hiểu Gia, địa điểm cô hẹn chính là "Sáng Nay."
Tống Cần nghĩ, cô và ông chủ Thẩm giờ đã không còn liên quan, đến đó ăn cũng chẳng có vấn đề gì.
Tống Cần tan sở thì vội chạy đến chỗ hẹn. Hiểu Gia đã đi trước cô một bước, đang đứng xếp hàng chờ đến lượt.
Hiểu Gia ăn mặc trẻ trung, buộc tóc đuôi ngựa, đeo ba lô mini đinh tán và đi bốt da, trông chẳng khác gì một sinh viên đại học.
Hiểu Gia rất vui khi thấy Tống Cần, nói: "Chị đã đặc biệt chọn một quán ăn cách chỗ em ở không xa, nhưng không ngờ lại có nhiều người như vậy. May mà chị gọi trước, cũng còn chừng hai mươi phút mới có bàn.:
“Dù sao cũng là thứ sáu, đông người là chuyện bình thường.” Tống Cần nói.
Hai người trò chuyện trong khi chờ đợi, sau đó người phục vụ dẫn họ đi vào.
"Nhà hàng này có đnhá giá rất tốt, gần đây còn có món tráng miệng mới ra mắt, mọi người đều muốn thử."
Tống Cần không nói với cô ấy rằng cô đã ăn ở đây rất nhiều lần, nhưng chưa bao giờ ngồi ăn tối bên trong.
Hiểu Gia gọi mấy món đặc trung,
cộng với một món tráng miệng và hai món đồ uống.
Món tráng miệng hình cái cây nhanh chóng được phục vụ, Hiểu Gia lấy điện thoại ra chụp ảnh.
Tống Cần nhìn món tráng miệng này thì thấy mỗi cành đều được trang trí những đồ ăn vặt nhỏ với nhiều hình dáng khác nhau, trong đó có một chiếc đèn l*иg nhỏ màu đỏ rất đáng yêu, cô cẩn thận cắn một miếng, bên trong là khoai lang tím trộn với các loại họt, độ ngọt vừa phải, rất ngon.
"Mọi thứ ở đây đều dễ thương." Hiểu Gia tiếp tục chụp ảnh, rồi liếc nhìn người phục vụ bàn bên cạnh, nói: "Nhân viên cũng đẹp trai nữa."
Tống Cần gật đầu, vô tình nhìn vào quầy bếp tấp nập, như ảo giác nhìn thấy Thẩm Minh Tích, chớp mắt nhìn kỹ hơn, quả nhiên là anh.
Thẩm Minh Tích không biết từ lúc nào đã đứng bên bàn nấu ăn, im lặng làm việc.
"Chị muốn gọi thêm một món tráng miệng, em có muốn thử không?" Hiểu Gia gợi ý.
Tống Cần thu hồi ánh mắt, đang định nói đồng ý, chợt thấy sắc mặt Hiểu Gia đột nhiên thay đổi, theo bản năng, cô nhìn theo ánh mắt của cô ấy, thấy bàn bên cạnh đã được dọn sạch, chẳng mấy chốc đã có khách mới vào.
"Viên Hiểu Gia, thật trùng hợp." Người đàn ông mặc áo sơ mi ngắn tay sọc xanh tím ngồi xuống, sau khi nhìn rõ người bàn bên cạnh là Hiểu Gia, anh ta lúng túng chào hỏi
Vẻ mặt của Hiểu Gia thoáng chốc trở nên đờ đẫn.
Cô gái bên cạnh mỉm cười hỏi: "Là người quen à?"
Người đàn ông không phủ nhận cũng không thừa nhận, chỉ nhẹ nhàng dùng ngón tay xoa nhẹ lên chóp mũi.
"Đã lâu không gặp, Trình Tiểu Uy." Hiểu Gia thản nhiên đáp, cố gắng giữ vững tinh thần.
Bầu không khí lập tức trở nên khó xử.
Bạn gái Trình Tiểu Uy nhìn thấy thế không khỏi mỉm cười, nhìn thấy ánh mắt có chút bối rối của bạn trai liền mím chặt môi.
Trình Tiểu Uy lẩm bẩm trong khi xem thực đơn trên điện thoại di động: “Chúng ta đến muộn, mấy món đặc biệt đều đã bán hết rồi. Hay là mình qua nhà hàng khác?"
Bạn gái anh ta nhẹ nhàng nói: “Giờ cao điểm ở đâu cũng đông người, em cũng đói rồi”.
Trình Tiểu Uy nghe xong liền gọi đồ ăn, không dám tỏ ra bất thường nữa.
“Chị phải đi vệ sinh.” Hiểu Gia đột nhiên đứng dậy, đi ngang qua khoảng trống giữa hai chiếc bàn rồi chạy vào phía sau.
Vì Hiểu Gia đi quá nhanh nên đánh rơi đôi đũa xuống đất, Tống Cần vội nhặt lên rồi gọi người phục vụ bảo đổi một đôi khác.
"Ừm, Hiểu Gia..." Trình Tiểu Uy không khỏi lo lắng khi Hiểu Gia chạy ra ngoài, cảm thấy nhìn cô ấy không ổn lắm.
Bạn gái anh ta liền hỏi: "Đây là bạn gái cũ của anh à?"
“Không, tất nhiên là không phải.” Trình Tiểu Uy nóng vội giải thích.
“Biểu hiện của anh có chút mất tự nhiên.”
"Cô ấy là một người bạn anh gặp ở bảo tàng. Trước đây cũng có trò chuyện với nhau để trao đổi một số kiến
thức về gốm sứ." Trình Tiểu Uy dè dặt nói.
"Một người bạn?"
“Ừ, thỉnh thoảng cũng nói chuyện về lịch sử.” Trình Tiểu Uy nói thêm: “Cô ấy khá ham học.”
“Tốt"
Tống Cần như đang ngồi trên kim châm, biết rõ khi nói chuyện họ đã hạ giọng, nhưng do thính lực cô tốt, nghe không sót câu nào. Cũng may Trình Tiểu Uy là một người tử tế, chưa hề nói xấu Hiểu Gia câu nào.
Đã lâu mà Hiểu Gia còn chưa quay lại, Tống Cần lo lắng, xách túi đi vào tìm người, đúng như dự đoán, cô nhìn thấy Hiểu Gia ngồi một mình trên bệ toilet phía sau cánh cửa hé mở.
Thấy Tống Cần đi vào, Hiểu Gia thấp giọng hỏi: “Họ đi rồi à?”
“Họ vừa mới bắt đầu, chắc một lúc sau mới ăn xong.” Tống Cần nhẹ nhàng khuyên cô: “Không sao đâu, em ở đây, chị đừng lo lắng quá."
"Nhưng chị thấy không khỏe, nhìn thấy anh ấy chị thấy không thoải mái." Hiểu Gia lắc đầu nói: "Chị không muốn gặp lại họ."
"Chị đã vượt qua rồi, chỉ cần nghĩ đến những điều tích cực gần đây là được." Tống Cần động viên cô.
"Thực sự, chị đã lâu không nghĩ đến anh ta, nhưng khi vừa nhìn thấy thì ngực đột nhiên thắt lại." Hiểu Gia lo lắng thở hổn hển, "Chị không muốn ở gần anh ấy như vậy."
"Vậy chúng ta đi chỗ khác ăn nhé? Chị ra ngoài trước đi."
"Ra ngoài thì sẽ gặp lại hai người họ đúng không?" Hiểu Gia cúi đầu.
“Hiểu Gia, đừng như vậy.” Tống Cần lo lắng, giọng càng khẩn trương hơn, “Chị đừng yếu đuối như vậy. Trước đây em cũng từng bị từ chối, nhưng sau đó em vẫn trò chuyện với anh ấy như bình thường. Chị có thể cho rằng em mặt dày, nhưng mà cuộc sống vẫn phải tiếp diễn, không thể trốn tránh mãi được."
"Chị không thể làm được." Hiểu Gia lo lắng kêu lên, "Để chị ngồi trong đây được không, xin em đấy."
Tống Cần giật mình, sau đó cảm thấy mình hơi gay gắt, dù sao thì ai cũng có nỗi sợ hãi, có lẽ khi Hiểu Gia nhìn thấy ánh mắt của Trình Tiểu Uy, cô ấy cảm thấy tâm tình như bị cơn lũ nuốt chửng.
"Để em xem nơi này có cửa sau không, nếu có thì em sẽ thanh toán rồi quay lại đưa chị ra ngoài."
Tống Cần bước ra khỏi phòng vệ sinh, đối diện với Thẩm Minh Tích, vẻ mặt cô trở nên ngạc nhiên, trong lòng có cảm giác hình như anh đã đứng bên ngoài được một lúc.
Tống Cần nói thẳng với anh rằng bạn mình đang bị lo âu nên muốn tránh đám đông và đi bằng cửa sau ra ngoài.
"Tầng hai có phòng khách, hiện tại không có người, cửa sổ đều mở, không khí cũng không tệ, cô đưa bạn mình lên đó nghỉ một lúc đi." Thẩm Minh Tích đề nghị.
Sự chu đáonày nằm ngoài sự mong đợi của Tống Cần, nhưng ngẫm lại, đây quả thực là tính cách của anh.
Vì vậy, Tống Cần đưa Hiểu Gia lên lầu nghỉ ngơi.
Tình cờ trong phòng khách có một chiếc ghế sofa, Hiểu Gia ngồi xuống, hít một hơi thật sâu, một lúc sau cô mới nằm nghiêng, mắt khép hờ.
Hai cửa sổ lớn trong phòng đều mở toang, Tống Cần bước tới kéo nửa tấm rèm lại nhìn thì thấy phía dưới có một khoảng sân nhỏ trồng hai cây hoa quế, chưa đến mùa nên hoa chưa nở. Khoảng sân nhỏ được lát bằng gạch đá, ở giữa có một hồ nước nhỏ, một vài lá sen khổng lồ nổi trên mặt nước. Không biết trong nước có cá hay không, nhưng tổng thể không khí rất yên tĩnh, một làn gió nhẹ mang theo mùi thơm sảng khoái của vài lá sen lướt qua chóp mũi. Tống Cần hít một hơi thật sâu.
Tống Cần hơi xoay người, thản nhiên nhìn xung quanh, ánh mắt rơi vào tầng thứ hai của tủ sách.
Ở đó có hai khung ảnh, một là Thẩm Minh Tích khi còn nhỏ và một là chụp với một người phụ nữ.
Tống Cần Nhìn kỹ, trong ảnh đơn là một cậu bé da trắng, khoảng ba, bốn tuổi, mặc áo khoác lông xù màu đỏ, quần cotton trắng, đội mũ len màu xanh, đang tựa mình trước một gốc cây, đôi mắt mở to như quả nho đen, rất đáng yêu. Trong bức ảnh còn lại, anh lớn hơn vài tuổi, mặc áo len cổ tròn màu đen và quần kaki, ngồi nghiêng trên bãi cỏ, trên tay cầm một chiếc ô tô đồ chơi mini,. Mẹ anh mặc một chiếc váy màu xanh đậm, cổ đeo một chiếc vòng cổ ngọc trai. Bà nghiêm túc ngồi xổm xuống bên cạnh anh, quỳ một chân xuống đất, hai tay nhẹ nhàng quàng qua vai anh, đầu áp sát vào anh, hai mẹ con cùng nhau nhìn vào ống kính, vẻ mặt của anh mang theo nụ cười phóng khoáng và rất ăn ảnh.
Người phụ nữ trong ảnh đẹp đến mức Tống Cần không thể rời mắt, trông chỉ mới ngoài ba mươi, mái tóc dài xoăn, khuôn mặt trái xoan, đôi mắt lấp lánh và đôi môi đỏ mọng, khí chất xuất chúng, giống như một ngôi sao Hồng Kông vào những năm 1990.
Tống Cần nhìn kỹ thì thấy bà rất giống Thẩm Minh Tích.
“Quả nhiên con trai thường giống mẹ.” Tống Cần lẩm bẩm.
Trong đầu cô không khỏi nhớ đến hình ảnh anh trên chương trình truyền hình khi còn nhỏ. Anh mặc bộ đồ Tây vừa vặn, thắt nơ đen, có phong thái điềm đạm, giọng nói trong trẻo, sự trưởng thành đã được cố tình luyện tập nhưng không hề giả tạo hay cường điệu.
Nghĩ đến đây, cô thực sự mỉm cười, nhưng khi quay lại, nụ cười vội tắt vì thấy Thẩm Minh Tích đang đứng ở cửa.
Thẩm Minh Tích bưng vào hai ly sữa nóng, đưa cho cô một ly, đặt ly còn lại lên chiếc bàn cạnh ghế sofa, hệt như một người phục vụ chuyên nghiệp.
Hiểu Gia không ngủ, mí mắt khẽ run, như đang lo lắng vì nghe thấy tiếng bước chân của người lạ.
Thẩm Minh Tích nhanh chóng rời đi, đóng cửa lại.
Tống Cần cầm ly sữa ấm liếc nhìn Hiểu Gia đang căng thẳng, chờ cô ấy điều chỉnh lại cảm xúc.
Hơn nửa tiếng sau, Hiểu Gia nhẹ nhàng hỏi Tống Cần xem Trình Tiểu Uy đã đi chưa, đương nhiên Tống Cần không biết nên gửi Wechat hỏi Thẩm Minh Tích xem cặp đôi ngồi cạnh đã rời đi chưa.
“ Đang trả tiền.” Thẩm Minh Tích nhanh chóng trả lời.
Năm phút sau, Thẩm Minh Tích gửi: “Đã đi rồi”.
Khi Tống Cần và Hiểu Gia đứng trước cửa nhà hàng, sắc mặt cô ấy vẫn còn hơi tái nhợt.
"Chị thật vô dụng." Hiểu Gia mệt mỏi nói.
"Có gì phải xấu hổ? Hôm nay trông chị đẹp lắm." Tống Cần liền khen ngợi.
“Em không cần an ủi chị, so với bạn gái anh ta thì chị rất tệ.”
Tống Cần nhịn không được, nói: "Sao chị lại so sánh ngoại hình với bạn gái cậu ấy? Người đẹp nhiều như vậy, chị muốn so sánh từng người một à? Nếu là vì Trình Tiểu Uy thì lại càng vô nghĩa. Bây giờ anh ta chỉ là một người xa lạ."
Tiếng “người xa lạ” dường như đã thức tỉnh Hiểu Gia, khẽ nói "ừ" rồi từ từ chỉnh lại quần áo, xin lỗi Tống Cần vì đã gây rắc rối, hẹn lần sau sẽ bù lại bữa khác.
Đúng lúc đó Thẩm Minh Tích đi ra, nhìn Hiểu Gia và hỏi: “Còn cảm thấy khó chịu gì nữa không?”
Hiểu Gia biết anh là chủ quán này, cũng là người cho phép bọn họ lên lầu nghỉ ngơi, ngoài việc cảm ơn anh, cô còn cảm thấy rất ngượng ngùng, thậm chí không dám nhìn vào mắt anh.
Tống Cần đột nhiên hỏi Thẩm Minh Tích: “Ông chủ Thẩm, có phải bạn tôi rất xinh đẹp đúng không?"
Hiểu Gia trợn mắt, đang định trách Tống Cần hỏi như vậy thì nghe anh trả lời: "Chắc chắn rồi."
Tống Cần liền nói với Hiểu Gia: "Em không lừa chị phải không?"
"Anh ấy là ông chủ, đương nhiên phải nói như vậy." Hiểu Gia nhẹ nhàng nói.
Thẩm Minh Tích nhìn cô gái thiếu tự tin trước mặt từ xa, một lúc sau, anh nói với giọng điệu dịu dàng: "Cô rất xinh, nếu không tin, cô thử mỉm cười rồi tự nhìn mình trong gương xem."
Tống Cần thầm khen ông chủ Thẩm biết cách nói chuyện với phụ nữ.
“Cảm ơn vì ngày hôm nay, hẹn gặp lại lần sau nhé.” Tống Cần chào tạm biệt Thẩm Minh Tích.
Trên đường đưa Hiểu Gia đến ga tàu điện ngầm, Hiểu Gia bất ngờ hỏi Tống Cần: “Ông chủ này có thích em không?”
“Đương nhiên là không.” Tống Cần kiên quyết nói.
"Em chắc chắn chứ? Chị nghĩ anh ấy muốn làm hài lòng em nên mới để chúng ta nghỉ ngơi trên lầu, lại còn mang sữa nóng đến."
“Tất nhiên rồi.” Tống Cần nói: “Em từng tỏ tình nhưng đã bị từ chối một cách thẳng thừng."
“À, ra vậy.”
Tống Cần vòng tay qua vai Hiểu Gia, nhẹ nhàng nói: "Em biết bị từ chối rất khó chịu, nhưng suy cho cùng thì là vì chúng ta sợ bị từ chối. Chị cũng vậy, không phải là chị vẫn nhớ Trình Tiểu Uy, cũng không phải vì bạn gái anh ta đẹp hơn chị, đơn giản là chúng ta không chịu nổi cảm giác bị từ chối thôi. Minh không điều khiển được tình cảm của người khác, nhưng mình có thể tự yêu chính mình."
Hiểu Gia gật đầu liên tục.
"Nào, chúng ta chụp một tấm ảnh nhé." Tống Cần ôm Hiểu Gia rồi giơ điện thoại lên chụp ảnh.
Sau khi trở về nhà, cô đăng một bức ảnh lên "khoảng khắc": "Tôi và một người bạn xinh đẹp của tôi".
Quả nhiên, bức ảnh này nhận được rất nhiều lượt thích, nhưng điều cô không ngờ là Thẩm Minh Tích đã bình luận dưới ảnh: “Lần sau ghé quán thì báo trước cho tôi, tôi sẽ đãi cô một bữa ăn miễn phí”."
Tống Cần sửng sốt một lát, bình tĩnh nghĩ: bỏ đi, không nên lợi dụng sự hào phóng của người khác.
Vì vậy, cô không trả lời, chỉ chuẩn bị tắt điện thoại để sạc pin.
Không ngờ, ngay lúc cô chuẩn bị tắt điện thoại, lại có một tin nhắn mới từ Thẩm Minh Tích: “Tôi nói thật đấy.”
Tống Cần trong lòng ừ một tiếng, rồi nhớ ra hôm nay gọi nhiều đồ ăn quá, lúc kiểm tra cô vội quá nên không tải phiếu, tổng giá tiền hơn 500 tệ. Cô có thể được giảm giá 10%, có lẽ chính vì lý do này mà anh ấy mới lịch sự như vậy.
"Tôi muốn gửi cho một phong bao lì xì, cô có chịu nhận không? Tôi chỉ muốn hoàn lại số tiền chênh lệch tối nay."
Trên đời này chắc chỉ có Thẩm Minh Tích mới hỏi loại câu hỏi như vậy.
Tống Cần cảm thấy không đáng nên đáp: “Không, anh không cần gửi bao lì xì bù lại cho tôi đâu."
Sau đó, anh nhanh chóng gửi đi một biểu tượng cảm xúc “không nói nên lời”.
Tống Cần ngạc nhiên khi thấy anh cũng sử dụng những biểu tượng đáng yêu như một nam sinh như vậy, điều này khiến cô thực sự muốn hỏi: "Anh là ai?"
Nhưng cô đã không hỏi.