Chương 9

WXID123456: Hôm nay thứ bảy, trường chúng tôi học thêm, buổi chiều có kiểm tra trắc nghiệm môn kinh tế học. Tôi, A, B và D đều học môn này, thứ tự chỗ ngồi từ trái sang phải của bốn người chúng tôi là B, tôi, D và A. Bài trắc nghiệm thật phiền toái, môn này chính là một cái hố, lên lớp đều kể chuyện này kia, cuối học phần??? (>﹏<) Đề tài kỳ quái, phân tích hành vi con người luôn hợp lý trên lý thuyết, nhưng cuộc sống thực tế "con người" luôn bất ngờ ngoài dự đoán, tất cả lý luận trước khi cơ thể chân chính hành động cùng lắm chỉ là rỗng tuếch. Tôi nhìn một bên chân của AD đều muốn dán sát nhau, cùng với kẻ nội tâm phức tạp là mình đây, chỉ có thể xúc động một tiếng, con người, làm sao mới có thể trở thành "người lý trí" chứ? (; ′ Д ')

Càng làm cho tôi muốn ngất là lúc mười giờ tối, theo quy luật bình thường, A sẽ trong vòng một giờ trở về ký túc xá. Tôi vừa tắm xong, còn chưa đeo kính, liếc thấy màn hình điện thoại sáng lên, cầm lên nhìn, là tin nhắn của D:

"Hôm nay"

"A"

"Không về."

Thêm một sticker biểu cảm mèo đáng yêu. ( >ㅅ<;)

Bởi vì cúi đầu, nước trên tóc dọc theo mặt tôi rơi lên màn hình, con mèo vặn vẹo đôi mắt to cười nheo lại, đen kịt, cong cong, cười nhạo tôi. Cười nhạo tôi lòng mang mưu đồ, cười nhạo tôi bị một người ảnh hưởng hỉ nộ ai nhạc, cười nhạo tôi ấp ủ tình cảm mất chín năm, không bệnh mà chết

Không kịp suy sụp nhớ ngày xưa, cửa túc xá mở ra. Tôi không để điện thoại xuống, ngẩng đầu, trong vòng sáng mơ hồ trước mắt có một chàng trai mặc đồ ngủ màu đen, cậu ấy hỏi: "Sao vậy?"

Không thấy rõ, cũng không nghe rõ. Thời không chung quanh cùng những địa phương khác kéo dài hai giây, tôi nheo mắt, nghiêng đầu muốn nghe rõ. Cậu ấy đã đi tới trước mặt tôi, mang mùi dầu gội mới vừa tắm xong. Lần trước có nói, phòng tắm nam ở thao trường, mỗi ngày từ chạng vạng tối, trên con đường kia tràn ngập mùi dầu gội sữa tắm, trăm mùi hỗn hợp, hơi nước ẩm ướt mới ngửi còn thấy thoải mái, nhưng lâu dần sẽ có hơi bực mình.

Nhưng mùi dầu gội của cậu ấy khác với bên ngoài, thoang thoảng, ẩm ướt. Tôi biết là B, tôi nhớ mùi dầu gội của cậu ấy. Tôi quay đầu, cố trấn định trả lời: "Không có gì."

Tôi để điện thoại xuống, "Là A tối nay không về." Tôi muốn nở một nụ cười, chúc mừng A sắp kết thúc thân trai tơ. Nhưng tôi cười nhất định rất khó coi, giống như sticker biểu cảm vặn vẹo bị dính nước vừa rồi. Tôi bỗng nhận ra trên mặt mình có thể còn lưu lại vệt nước, cậu ấy sẽ không cho là tôi mới khóc chứ. Tôi lấy mu bàn tay lau đi, quả nhiên ướt! (╯°Д°)╯

B khẳng định phát hiện, mặc dù bây giờ tôi mắt mù tai điếc, nhưng cũng có thể nghe rõ giọng nói của cậu ấy lạnh hơn bình thường rất nhiều, "Vậy rất tốt, C tối nay cũng ở cùng bạn gái, hôm nay ký túc xá chỉ còn hai chúng ta."

Đây rõ ràng là một câu nói rất có tính ám chỉ, nhưng lúc đó tôi căn bản không nghĩ lệch, chỉ cảm thấy hình như cậu ấy có hơi tức giận.

"Vậy... vậy thì tốt quá... Ngày mai cũng không có tiết sáng..." Tôi vì xóa tan sự lúng túng, tìm đại lời lấp liếʍ.... (⇀‸↼‶)...

Cậu ấy tiến về phía tôi thêm một bước, ngực nhanh gọn đặt trên mặt tôi! (⁄ ⁄>⁄ ω ⁄<⁄ ⁄) Giọng nói của cậu ấy từ trên đầu vọng xuống, "À, trưởng ký túc xá có sắp xếp gì không?"

"Chơi game một lát đi..." Tôi cúi đầu, tùy tiện nói hoạt động.

"Trưởng ký túc xá hiếm khi thả lỏng một chút nhỉ." B lùi lại, có chút châm chọc, "Ngẩng đầu." (-_-)

Cậu ấy thật hung dữ, bình thường tao nhã lịch sự hiếm thấy chẳng qua chỉ là vỏ bọc thôi sao, bây giờ xé mặt nạ lộ ra nguyên hình rồi, tại sao lại tức giận ngay lúc tôi không vui chứ? Cậu ấy có gì phải tức giận.

Mặc dù trong lòng ủy khuất, nhưng tôi vẫn nâng lên. Hơi bịt tai trộm chuông, tôi không thấy rõ mặt cậu ấy, cậu ấy cũng không cần thấy rõ biểu cảm của tôi. Gọng kính mày đen quen thuộc màu càng ngày càng gần, cậu ấy một lần nữa đeo kính lên cho tôi. Cách tròng kính, tôi thấy rõ mặt của cậu ấy, không có nụ cười thường gặp, lông mày cũng hơi nhíu lại, tỏ ra xa cách khó gần. Mắt hai chúng tôi nhìn nhau, ánh mắt của cậu ấy cũng không lạnh, có lẽ là lo lắng và đau lòng đi, xin lỗi vì sự oán thầm của mình. o(╯□╰)o (Có lẽ mức độ thấu hiểu cũng quá độ rồi)

Không biết lúc mọi người không vui có giống tôi không, nếu như một người lẻ loi khổ sở, ở trong góc từ từ tiêu hóa, tình huống đó khá tốt. Nhưng nếu như có người lễ phép hỏi bạn một câu, "Làm sao vậy", ngay sau đó gào to khóc lớn, tất cả ủy khuất không cam lòng, tất cả cảm xúc tiêu cực cũng không giấu được.

Lần này tôi không cần một câu "Làm sao vậy", chỉ cần một ánh mắt, cũng đủ để cảm xúc của tôi mất khống chế được như hồng thủy, trút xuống. o(︶︿︶)o

Tôi vẫn cần mặt mũi, sau khi đeo kính xong, nhận ra lệ tuyến sắp không ổn rồi, tôi vội vàng từ trong ngực B chạy đi, chạy thẳng tới nhà vệ sinh.

Xin lỗi, tôi đang đứng cạnh bồn cầu, vừa rơi lệ vừa gõ những dòng này. (╯°Д°)╯.

||||| Truyện đề cử: TruyenHD |||||

Trong mười mấy phút này, tâm tình đã ổn định không ít, nước mắt cũng lau sạch, tôi đặc biệt dùng camera trước chụp một tấm, đôi mắt không đỏ lắm, một chút không giống vừa mới khóc. Lại ở đây nữa B sẽ hoài nghi tôi rớt xuống cầu tiêu. Tôi đi về trước.

Lầu 90 (Man phiến giả hầu): Chủ po thật sự làm cho người ta vừa đau lòng vừa buồn cười, làm sao lại trốn trong nhà vệ sinh đăng bài chứ há há há há há há há há ψ( ' ∇ ')ψ

Lầu 91 (Khi thể xốp gặp cơ vòng hậu môn): Chủ po đừng né tránh, B khẳng định nhìn ra cậu khóc! Mong đợi giới hai người của hai cậu. ( ̄▽ ̄)

Lầu 92 (Không thể dùng biệt danh): Hãy mau tiến đến cảnh chủ po bị B ăn sạch sẽ! Giường ký túc xá không tệ! (*'ω′)

Lầu 93 (HTWE): Nhớ khóa cửa, nếu như hai tiếng nữa chủ po còn không update, đó chính là... không quấy rầy không quấy rầy đâu nạ (Không có ý thúc giục đăng bài nha) (Cơ mà (((o(*°▽°*)o))) ngoài lề: Tử gián giả tru đâu rồi, không phải đều xuất hiện cùng Man phiến giả hầu sao

TruyenHD