0110.20Buổi chiều tập luyện Tình Yêu Tê Giác, vẫn không vào trạng thái, get không được chấp niệm của Mã Lộ đối với Minh Minh. Có lẽ là trong cuộc sống nhàm chán cuộc sống anh đột nhiên xuất hiện một cô gái xinh đẹp, cho nên anh động tâm anh khát vọng anh cố chấp.
Nhàm chán, còn không bằng đút tê giác ăn.
10.21Buổi chiều vẫn tập luyện, tôi vẫn cảm thấy tình cảm của anh khó hiểu. Ít khi có vở kịch tôi không hiểu. Hoặc là tả không được, hoặc là bản thân tôi có vấn đề. Diễn không dưới mười lăm vở kịch, tôi cũng sắp tìm ra chiêu trò của chúng rồi. Vì khởi thừa chuyển hợp*, cao trào thay nhau nổi lên, tác giả kịch chỉ thích làm điều bất ngờ hoặc là thiết lập tình yêu đến chết không thay đổi của nhân vật ngay từ đầu. Nhưng có xử lý khéo léo, dễ dàng có nhập tâm; có tưởng tượng của khán giả.
*khởi thừa chuyển hợp: thứ tự cách viết văn thời xưa; khởi là bắt đầu, thừa là tiếp đoạn trên, chuyển là chuyển tiếp, hợp là kết thúcDiễn kịch dần trở nên nhàm chán không thú vị, hóa ra cũng chỉ có thể cố được ba năm mà thôi sao? Phải tìm một môi giới thể nghiệm tình cảm thôi.
Buổi tối xảy ra một chuyện rất hài. Lớp tối của tôi cùng bạn cùng phòng bên đội bóng đá được nghỉ, chúng ta về ký túc xá sớm. Cậu ấy vừa vận động xong, tắm rồi là lên giường luôn. Tôi cũng vì gần đây tập luyện không được thuận lợi, có chút phiền lòng, lên giường nằm một hồi, suy tư nên làm như thế nào.
Không bao lâu thì nghe được tiếng rêи ɾỉ như có như không, tôi kéo màn giường ra, xuyên qua khe hở không rộng thì thấy bàn của trưởng ký túc xá sáng đèn, mơ hồ nhìn thấy trên ipad của cậu ấy có cơ thể trần mờ mờ ảo ảo di chuyển trước sau.
Qυầи ɭóŧ màu trắng của trưởng ký túc xá lộ ra một nữa, tay cậu ấy rụt ra rụt vào giữa chân.
Ồ, có hơi kinh ngạc. Trong ấn tượng của tôi, trưởng ký túc xá là một người đứng đắn trầm tính, khi những thằng con trai khác thảo luận bạn nữ trong trường ngực to chân dài, cậu ấy đều lúng túng tránh đi, không chút thái độ. Ai mà ngờ tới cậu ấy cũng sẽ lộ ra ánh mắt mê ly, trong miệng lẩm bẩm lời nói mập mờ không nghe rõ.
Tôi rất hăng hái nhìn một hồi.
Thiếu chút nữa đã quên rồi, cậu ấy không có hứng thú với "chủ đề của nam giới" có một phần là vì, bây giờ trên màn hình là hai người con trai.
Cậu ấy thích con trai.
Cậu ấy còn thích bạn cùng phòng giường số 2 bên đội bóng đá, suốt ngày cười ngu.
Chuyện này tôi đã sớm phát hiện, lúc mới khai giảng tôi đã phát hiện trưởng ký túc xá luôn dùng ánh mắt dịu dàng lại ẩn chứ nụ cười nhìn bạn cùng phòng giường số 2, đại khái là thần thái người vợ khôn khéo hiền dịu nhìn chồng.
Có lẽ trưởng ký túc xá cảm thấy mình giấu rất kỹ, haiz, tình yêu giấu giếm lại chân thành này đã sớm bại lộ không bỏ sót trước mặt tôi.
Nghĩ lại cậu ấy đúng lại che giấu rất tốt, ít nhất bạn cùng phòng giường số 2 không hề phát hiện.
Chỉ là một cậu trai thẳng chậm lụt lén chú ý những cô gái đẹp, chỉ biết đá bóng mà thôi.
Không có ý nghĩa.
Trưởng ký túc xá cũng thật đáng thương, nghe nói cậu ấy và số 2 từ hồi cấp hai đã học chung lớp. Vậy thì thích từ lúc nào nhỉ? Cấp ba sao? Hay là cấp hai?
Độ tuổi mới biết yêu thích người bên cạnh là chuyện rất dễ hiểu.
Cứ thích một người mãi mãi sẽ không được đáp lại, rốt cuộc là tại vì sao?
Thú vị.
Chắc là có chỗ tương tự với tình cảm vô căn của Mã Lộ đối với Minh Minh.
Cậu ấy hiển nhiên không phát hiện tôi và số 2 ở ký túc xá, nếu như bị số 2 phát hiện thì sẽ như thế nào đây? Sẽ hoảng sợ sao?
Thôi, nhắc nhở cậu ấy chút đi.
Tôi lắc lắc màn giường, gõ thanh bảo vệ bằng thép không gỉ. Trưởng ký túc xá mới giật mình từ trong du͙© vọиɠ, hoảng hốt thất thố, giống như thỏ con bị châu chấu dọa sợ.
Tôi cười.
Cậu ấy vội vàng dọn dẹp đồ đạc, hoang mang bò lên giường, dùng chăn bọc kín chính mình. Đồng thời số 2 đưa ra cái chân toàn lông, tôi thấy cậu ấy cười mặt da^ʍ không chịu được, khẳng định không phát hiện trưởng ký túc xá đang xem phim gì.
Số 2 rút mấy tờ giấy an ủi trưởng ký túc xá trốn trong chăn.
Thiện ý không cần gánh vác hậu quả là tổn thương người nhất.
10.22Ngày hôm qua trước khi tắt đèn có xuống giường đi toilet, thì nghe thấy giường của trưởng ký túc xá vang tiếng của Chủ Đại Bi.
Tôi:? Cũng bị dọa đến mức này rồi?
Tôi đi tới, ngừng trước giường cậu ấy, đưa tay vào màn giường im lặng vỗ vỗ cậu ấy, để an ủi.
Mặc dù tôi muốn biết tại sao cậu ấy lại thích số 2, tới giúp tôi phân tích tình cảm của Mã Lộ. Nhưng thấy cậu ấy sợ đến vậy, quả thực không đáng giá.
Buổi chiều ba chúng tôi cùng học môn kinh tế học, tôi đăng ký môn này chỉ là vì nó có thêm một chút kiến thức tâm lý học, học vui lắm.
Trưởng ký túc xá ngồi ở chính giữa, có lẽ tối hôm qua cảm xúc dao động quá lớn, hao phí tinh thần, nằm trên bàn ngủ.
Số 2 nhìn chằm chằm trưởng ký túc xá ngủ một lúc lâu, cậu ấy đưa tay giúp trưởng ký túc xá sửa lại một chút tóc rơi xuống mí mắt. Ánh mắt cậu ấy không ngây ngô thật thà giống bình thường, có mấy phần tương tự lúc trưởng ký túc xá nhìn cậu ấy.
Số 2 còn chạm vành tai trưởng ký túc xá một cái.
Cuối cùng cậu ấy phát hiện ra tôi đang nhìn. Hắn giống như lơ đãng thu tay về, dửng dưng nhìn tôi một cái, rồi sau đó cúi đầu đọc sách.
Tôi ngẩng đầu nhìn bảng đen, giảng viên đang nói về thuyết triển vọng của Daniel Kahneman và Amos Tversky. Bọn họ trên cơ sở lý luận kinh tế học ban đầu và hàm hiệu dụng kỳ vọng hoàn thiện, trình bày hiện tượng bọn họ không cách nào giải thích.
Có người tổng kết thuyết triển vọng thành mấy câu nói, trong đó một câu là "Rất nhiều người đều từng mua vé số, được gọi là 'U mê sự kiện có xác suất thấp'."
U mê sự kiện mua vé số có xác suất thấp là cược mình có thể may mắn, mặc dù hy vọng mong manh, vẫn muốn bỏ ra một số vốn nhất định giá để cược sự kiện cơ hồ không thể nào xảy ra.
Hình như có chỗ tương tự với việc trưởng ký túc xá thích số 2.
Trai thẳng sẽ thích đàn ông sao? Xác suất có hơi thấp. Nhưng trưởng ký túc xá vẫn kiên trì nhiều năm như vậu.
Số 2 có hơi thích cậu ấy sao? Sự kiện xác suất hơi thấp này hình như thật sự xảy ra.
Ngoài dự đoán. Chuyện trở nên càng thú vị.
10.24Thái độ của số 2 đối với trưởng ký túc xá vẫn giống trước kia như đúc. Có lẽ không thể xuất hiện biến hóa đâu...
10.25Hôm nay trong lúc vô tình làm trợ công.
Trưởng ký túc xá đi tắm, sau khi trở về luống cuống tìm điện thoại. Tôi thấy mắt kính rõ ràng nằm ngay trong hộc tủ phía sau cầu thang, sao cậu ấy tìm tới tìm lui không tìm thấy. Này là cận thị bao nhiêu độ.
Tôi đứng dậy thuận tay giúp cậu ấy lấy mắt kính, nhìn tóc cậu ấy chưa lau khô, trên mặt ướt nhẹp, mắt nửa híp, mơ mơ màng màng. Cầm mắt kính trực tiếp đeo lên cho cậu ấy. Động tác nhìn có chút mập mờ, nhất là góc độ của số 2 từ phía sau nhìn vào chúng tôi trong cửa.
Tôi xoay người, đối mặt với số 2. Cậu ấy nhìn qua nhìn lại giữa tôi và trưởng ký túc xá, hơi nhíu mày, dường như không hiểu lắm.
Trai thẳng mà, phát hiện không đúng sớm một chút không phải tốt hơn à.
Sự kiện xác suất thấp rốt cuộc có xảy ra không, có một chút mong đợi.
10.26Người phụ trách tuyên truyền trong câu lạc bộ kịch nói định dùng lời thoại trong Tình Yêu Tê Giác làm thư mời SMS. Không ngờ người phụ trách đã sai sót, gửi nhầm người không thuộc câu lạc bộ kịch nói.
Tôi nhìn thử còn là điện thoại của trưởng ký túc xá, cạn lời luôn. Gửi nội dung giống như tên biếи ŧɦái cuồng theo dõi ý.
Vốn dĩ hôm nay muốn giải thích với trưởng ký túc xá, nhưng tập luyện đến khuya, lúc tôi về ký túc xá cậu ấy cũng ngủ, chỉ có thể để ngày mai nói sau.
10.27Không giải thích nữa.
Số 2 tìm bạn gái rồi. Trai thẳng quả nhiên là trai thẳng, thẳng từ đầu tới đuôi, sự kiện xác suất thấp không xảy ra.
Trưởng ký túc xá khẳng định khổ sở lắm nhỉ, một chút xíu khả năng thành công cũng không có.
Tôi không biết nên an ủi thế nào, an ủi của tôi thường rất cứng nhắc, kết quả hoàn toàn ngược lại.
Tôi ngồi trên ghế đọc kịch bản, thấy mấy lời thoại bên trong rất thích hợp với trạng thái bây giờ của trưởng ký túc xá. Vì vậy đã sai thì sai cho tới, dùng số điện thoại của người phụ trách gửi mười phương pháp vứt bỏ tình nhân.
Hy vọng cậu ấy có thể thuận lợi thoát ra.
10.28Nghe bạn nữ trong đội kịch đang thảo luận halloween chơi thế nào. Trong trường nhiều du học sinh, không khí halloween sẽ đậm hơn, đêm hôm đó vài ngành có sự kiện.
Nhưng cảm giác thật không thú vị, trang điểm kỳ lạ dùng để dọa người hoặc mong bị người khác dọa.
Lạnh mặt.
Đặt bộ áo khoác dài đen để phòng bất cứ tình huống nào.
10.30Số 2 hẹn trưởng ký túc xá halloween cùng cậu ấy và bạn gái cậu ấy đi chơi Escape Room.
Nhìn trưởng ký túc xá do dự nửa muốn đi nửa muốn không, tôi đồng ý giúp cậu ấy. Một con kỳ đà cản mũi cũng kém hơn hai con mà, hai con kỳ đà cản mũi còn có thể làm một đội.
Nhắn người bán lại thêm một bộ, người ta đề cử áo khoác dài màu trắng.
Chốt đơn gấp.
10.31Trước khi ra ngoài giúp trưởng ký túc xá hóa trang. Ban đầu đã học kỹ năng với bạn nữ trong đội kịch, lần này hóa trang hiệu quả không tệ.
Vẽ một con mắt màu máu dưới gò má của cậu ấy, lông mi trên ba mươi bảy sợi, lông mi dưới mười ba sợi.
Da cậu ấy rất đẹp, sờ mềm lắm, còn thoải mái hơn chạm vào đậu hủ lạnh như băng.
Sau khi số 2, trưởng ký túc xá ổn định cực kỳ. Nhìn chằm chằm người ta nắm tay nhau, đáng thương đi sau bóng lưng của hai người.
Thích một người hèn mọn như vậy sao? Còn không khăng khăng bằng điên cuồng giống như Mã Lộ.
Đế đô thật nhỏ. Ra ngoài chơi còn có thể gặp bạn cấp ba.
Thừa Ngôn không giống trước kia nữa, trước kia cậu ấy luôn cúi đầu, không muốn nhìn ai. Bây giờ rêu rao cười, cánh tay ôm tay của cậu trai khác cũng không sợ sệt. Cũng không biết anh chàng bên cạnh này là người thứ mấy.
Sau khi tốt nghiệp cấp ba, Thừa Ngôn kể với tôi chuyện của Văn Bỉnh. Khi đó tôi nghe tên của Văn Bỉnh đều sẽ nghĩ tới cảnh hoa lê và hoa hải đường nở.
Thừa Ngôn là người ban đầu bị bạo lực học đường, chỉ là vì cậu ấy nhìn yếu đuối, sau đó còn bị phát hiện thích con trai. Cậu ấy thử đánh lại, nhưng vô dụng. Cậu ấy gầy lắm, không đánh lại nhiều kẻ bắt nạt đã có tướng tá như người trưởng thành được.
Sau đó chuyện của Văn Bỉnh cũng bị lộ ra, Thừa Ngôn lại thành người trong suốt, cảnh ngộ đỡ hơn nhiều.
Bạo lực học đường thật là kỳ lạ, bọn họ vào cùng một lúc chỉ nhằm vào một người. Sau khi xuất hiện đối tượng ngược đãi mới, thì người trước có thể có được thở dốc một lát. Cách đối phó tiêu cực chỉ có hai: Hoặc là cứ bị bắt nạt, hoặc là đi tìm người bị hại tiếp theo.
Văn Bỉnh đã từng giúp Thừa Ngôn bị thương tổn, Thừa Ngôn từng giúp Văn Bỉnh bị đánh đập. Chẳng qua là Thừa Ngôn dựa vào Văn Bỉnh để thoát khỏi thân phận người bị hại, nhưng Văn Bỉnh lựa chọn tự giải thoát chính mình.
Kẻ bắt nạt không tính là trực tiếp, Thừa Ngôn giống tôi vậy, là người lạnh nhạt đứng xem, vô tình hại người.
"Cậu ấy nói với tôi cậu ấy thích cậu, cậu ấy còn muốn viết thư tình cho cậu. Đáng tiếc cuối cùng không có viết." Sau khi thi đại học, Thừa Ngôn nhắc về Văn Bỉnh còn non nớt, cong cong khóe môi luôn hơi nhếch của cậu ấy, nói với tôi, "Trước kia tôi cũng cảm thấy cậu rất đẹp trai, mặc dù hơi lạnh lùng, nhưng bông hoa trên núi cao mà, ai cũng thích."
"Mỗi lần đi học cậu ấy đều sẽ lén nhìn cậu. Cậu ấy thích nhất là lúc cậu giơ tay phát biểu, bởi vì như vậy có thể quang minh chính đại đưa mắt tập trung lên người cậu."
"Cậu ấy biết cậu thích một mình tản bộ trên sân trường. Lúc cậu đi trong vườn hoa dưới lầu, cậu ấy ở cửa sổ nhìn cậu."
"Cậu ấy thích mỗi buổi sáng thứ hai cậu phụ trách kéo cờ. Cờ đỏ từ từ lung lay, cậu đứng thẳng người, ánh mắt kiên định."
"Cậu ấy mong đợi tiết thể dục, bởi vì chỉ tiết này là có thể khiến cậu hợp tác. Có lần cậu ấy và cậu làm một đội làm gập bụng, đó là tiết thể dục cậu ấy vui vẻ nhất. Bởi vì mỗi một lần cậu thẳng người lên, đều cách mặt cậu ấy gần ơi là gần, gần đến mức hô hấp hòa vào nhau. Cậu ấy có thể..."
Tôi cau mày, ngắt lời cậu ấy: "Tiết thể dục lần đó là tôi với cậu một đội."
Thừa Ngôn ngơ ngác, trong chốc lát mắt nhấp nhoáng ánh sáng kích động, "Cậu còn nhớ hả! Tôi..."
Tôi đột nhiên không muốn nói chuyện với cậu ấy nữa, xòe tay về phía cậu ấy, chăm chú nhìn mặt cậu ấy: "Cậu ấy có viết lá thư này chứ?"
Tay cậu ấy khựng giữa không trung, ánh mắt rũ thấp, không nhìn thẳng tôi.
"Không cần nói nữa, tôi không muốn biết lá thư này ở đâu," Tôi thấy ánh mắt tránh né của cậu ấy, thẩm vấn không có ý nghĩa, "Tôi cũng không muốn hoài nghi lá thư này cho ai. Cậu tự biết."
Không có ý nghĩa, mỗi khi cậu ấy nói dối ánh mắt cũng sẽ bay ra ngoài cửa sổ. Tôi nhìn hoa lựu dưới lầu, đỏ nhức mắt.