Chương 23

12/1 22:20

WXID123456: Ngày đầu tiên của tháng 12, không phải một ngày may mắn.

Buổi chiều, thừa dịp hai người kia đều không ở ký túc xá, tôi và B nằm trên giường nghỉ ngơi. Máy sưởi quá nhiệt, tôi chỉ mặc một cái quần boxer chui trong ngực B.

Cậu ấy đè lên người tôi, hôn môi và cổ tôi, bởi vì dùng sức nhiều quá, trên người có vài vệt đỏ ái muội.

Mọi thứ đều thật ấm áp, thẳng đến khi cửa ký túc xá không hề phòng bị bị đẩy ra. Tôi bị đè bên dưới, nhất thời thấy không rõ người tiến vào là ai. Chẳng lẽ là dì kiểm tra ký túc xá sao? Nhưng người ta đều sẽ gõ cửa rồi mới tiến vào.

Tôi giấu mình dưới cái bóng của B, cậu ấy nhét tôi vào ổ chăn, đứng dậy nhìn ra cửa, dừng lại động tác. Tim tôi cũng nhấc cao, chẳng lẽ là C, sao cậu ấy đột nhiên lại về ký túc xá, không phải có khóa sao?

Chắc không phải A đâu ha, nghĩ đến khả năng này, tôi lạnh cả sống lưng, hai chân khẩn trương quấn vào nhau. Không thể nào không thể nào, ở trong chăn lâu thật ngộp, nhưng tôi lại không dám chui ra, sợ gặp gương mặt mình sợ.

Giọng nói quen thuộc vang lên, tôi không thể lừa mình dối người nữa.

"XX, sao cậu lại ở trên giường của trưởng ký túc xá?" Là giọng của A, giọng cậu ấy rõ ràng là hoài nghi. Tôi đã nghe giọng cậu ấy bao nhiêu năm, từ giọng vịt đực lúc dậy, đến giọng trầm thấp sau khi trưởng thành. Tôi không lừa được chính mình, cậu ấy đã phát hiện ra điều không thích hợp, chân tướng tôi che giấu nhiều năm bị cậu ấy đào ra. Tay của tôi nhịn không được run rẩy, độ ấm trên mặt cực nhanh thối lui. Trong chăn vẫn là làm người ta ngộp thở, cơ thể của tôi nặng nề, vẫn không có dũng khí xốc góc chăn.

B không trả lời.

Tôi nghe thấy bước chân A đến gần, đi tới mép giường của tôi, chắc cậu ấy đang chỉ vào chăn của tôi nhỉ, "Trưởng ký túc xá ở bên trong sao? Các cậu đang ngủ trưa?"

B ừ một tiếng.

"Trên một cái giường?"

"Ừ."

"Quan hệ của hai cậu từ khi nào lại tốt như vậy, còn không mặc áo." Giọng A rất bình tĩnh, dường như chưa hề phát hiện điều gì. Giống như tôi với B chỉ là hai người anh em tốt rất bình thường, anh em tốt ngủ trưa cùng nhau.

Tôi nhớ trên vai B bị tôi cắn một miếng, dấu răng màu hồng còn bên trên, sau lưng cậu ấy còn bị tôi cào mấy cái, giờ còn ửng đỏ. Tiêu rồi, A khẳng định sẽ nhìn ra điều không thích hợp.

"Trưởng ký túc xá, sao cậu không lên tiếng?" Giọng của A cách tôi càng ngày càng gần, cậu ấy càng bình tĩnh, cơ thể của tôi càng run kịch liệt.

B giải thích giúp tôi nói: "Trong người cậu ấy không thoải mái, nằm nghỉ ngơi."

Đây thật sự là một cái cớ vụng về. Tôi đành bất chấp kéo xuống cái chăn trên mặt, để lộ cả gương mặt, nhìn mặt A gần trong gang tấc, xanh lè như tàu lá.

Tay cậu ấy nắm góc chăn, kéo xuống. Tay của tôi kéo vào trong, không tiếng động giằng co.

Sức lực của cậu ấy lớn hơn tôi rất nhiều, phản kháng của tôi tất nhiên không hề có nghĩa. Cậu đột nhiên kéo xuống tới qυầи ɭóŧ tôi, từ cổ đến ngực, không có che giấu bại lộ trong không khí.

Cùng nhau bại lộ trong mắt A còn có vài bông mai đỏ trên làn da, cậu ấy sẽ không ấu trĩ cho rằng đây là muỗi cắn, dù ký túc xá có máy sưởi, mùa đông cũng không có khả năng có muỗi hoạt động. Nguyên nhân chân chính, không cần nói cũng biết.

"Trưởng ký túc xá," Cậu ấy cảm thấy khó có thể tin, gian nan nói, "Chính là loại không thoải mái này sao?" Mắt cậu ấy sáng như đuốc, quét qua một đống dấu vết ái muội trên người tôi, ánh mắt cậu ấy càng ngày càng bị thương, tôi chưa từng thấy trên mặt cậu ấy bao giờ.

Tôi tự nhiên thấy mừng thầm, lần đầu tiên, lần đầu tiên, loại ánh mắt này không xuất hiện trên mặt tôi, mà là tên trai thẳng sắt thép A này, ánh mắt vì biểu hiện ra sự khổ sở như vậy. Tôi biết đây là không đạo đức, nhưng trên tay tôi run rẩy không hoàn toàn là sợ hãi vì bị phát hiện, mà là trộn lẫn một chút vui sướиɠ ích kỷ.

Quả nhiên, với cậu ấy mà nói, tôi rất quan trọng.

Biểu cảm bi thương không dừng lại lâu lắm, cậu ấy bỗng nhiên đứng dậy, chuyển hướng sang B đứng một bên, giọng nói có hơi run, "Mấy cái này đều là cậu làm sao?"

B không lảng tránh vấn đề này, trịnh trọng trả lời: "Là tôi. Tụi tôi đang yêu nhau."

Lấy tốc độ tôi không thấy rõ, A như một con báo, nhào tới trước mặt B. Nắm đấm của cậu ấy vô tình rơi xuống, nện lên mặt B. Tôi vội vàng bắn người lên, ngăn cản. Nhưng ngồi dậy vội quá, trán hung hăng đập trúng ván giường inox trên đỉnh đầu, phát ra tiếng keng thanh thúy của kim loại.

Hai người suýt lao vào đánh nhau đồng thời xoay qua, B giành trước một bước đi tớ mép giường, nâng mặt tôi lên, lo lắng kiểm tra cái trán vừa mới phát ra âm thanh lớn của tôi. Vừa rồi bị đập trúng, tôi còn chưa kịp phản ứng, đau đớn cũng chưa truyền đến não bộ, tôi chỉ là ngơ ngác nhìn B. Ngón tay cậu ấy khẽ ấn chỗ kia một chút, tôi kêu đau au áu.

Cổ tay B bị A nắm lấy, giọng điệu của A có hơi cao, chất vấn B đang làm cái gì.

B không cho A sắc mặt tốt, hất cổ tay ra, "Sưng rồi."

A tự giác đuối lý, chậm rãi buông tay, đứng ngốc một bên. B đi lấy thuốc trong ngăn kéo, tôi che l đầu, giương mắt nhìn trộm A. Ánh nắng buổi trưa xuyên qua cửa sổ rắc trên người cậu ấy, ánh mặt trời thật ấm áp, nhưng sắc mặt cậu ấy lại không nhu hòa. Cậu ấy cắn chặt môi dưới, tay siết chặt thành nắm đấm, kiềm chế cơn giận, lại chuyển thành ủy khuất, tự trách và không phục. Tầm mắt cậu ấy chuyển lên người tôi, tôi tự nhiên quay đầu né tránh, giả vờ nhìn nơi khác.

Trong hoảng hốt, giống như trở lại hồi trung học, cậu ấy nghịch ngợm trong giờ học, chọc giáo viên không vui, phạt đứng ngoài hành lang. Cũng là buổi trưa làm người ta buồn ngủ lười biếng, tôi nghe không vào kiến thức giáo viên giảng tri, chống cằm, nghiêng đầu, lười nhác nhìn hàng lang bị ánh đèn ôn hòa chiếu đến trong suốt, vách tường màu hồng nhạt trong ánh sáng biến thành một miếng phô mai dài màu cam, thơm thơm ngọt ngọt, sắp hòa tan vào trời xanh.

A đứng thẳng trên miếng phô mai kia, đồng phục màu trắng của cậu ấy cũng hoà mình vào ánh sáng nhu hòa. Cậu ấy đối diện với kẻ đang làm việc riêng là tôi đây, nghịch ngợm chớp mắt, nhưng thật ra có hơi tục tằng, cũng trách không được bị giáo viên phạt đứng. Cậu ấy thấy giáo viên bục giảng đúng lúc đưa lưng về phía cậu ấy, vì thế duỗi tay chỉ phương xa. Tôi nhìn theo hướng hắn chỉ, là một cây long não cao lớn trong sân trường, tầm thường, nhìn không ra tên tuổi gì. Tôi nghi hoặc lắc đầu với cậu ấy, cậu thay đổi hành động, xòe hai tay, ngón tay cái giao nhau, đong đưa tám ngón tay còn lại, giống con chim giương cánh.

Tôi xem hiểu hành động của cậu ấy, hóa ra là nói trên cây có tổ chim. Nhưng thị lực của tôi không bằng cậu ấy, chỉ có thể trong bóng cây, mơ hồ nhìn thấy tổ chim màu nâu.

Tôi gật gật đầu, lại lắc đầu, tỏ vẻ không thấy rõ. Ai biết, cậu ấy tự dưng bĩu môi, học tiếng chim kêu, không khống chế tốt, tiếng chim kêu đột ngột làm giáo viên đang viết bảng cũng quay đầu, lại đi xuống giáo dục A một trận.

A nghịch ngợm quen rồi, bị giáo viên nói vài câu cũng không uể oải, tiếp tục đứng thẳng trên hành lang.

Bởi vì cậu làm ầm ĩ, nên tôi không mệt nữa, nghe giảng, ghi bài. Ngẫu nhiên lơ đãng nghiêng đầu, thấy chàng trai tràn ngập hơi thở thiếu niên đứng trong gió ấm, lấy cây long não xanh ngắt làm bối cảnh, trong ánh mắt ánh lên mây trắng trời xanh sạch sẽ, lộ ra tươi cười đơn thuần.

Sao lại nỡ làm cậu trai ngốc nghếch của tôi bị thương chứ? Không nỡ. Tôi có thể ở trong góc tối âm thầm suy sụp tinh thần, nhưng thiếu niên của tôi, nên đứng trong ánh sáng, để trăng thanh gió mát làm bạn với cậu ấy. (10 năm của A và thụ thật sự có quá nhiều kỷ niệm)

B lấy thuốc giảm sưng, mở nắp muốn bôi lên cho tôi. A lại lần nữa ngang ngược đè tay cậu ấy, một hai muốn mình bôi.

Tôi cướp thuốc trên tay họ, bất đắc dĩ giảng hòa: "Tôi tự bôi."

Họ như hai tôn phật, vẫn không nhúc nhích đứng trước mặt tôi, nhìn chằm chằm tôi bôi thuốc. Tôi đơn giản bôi thuốc xong, trong ký túc xá lại một lần nữa lâm vào yên tĩnh ngưng trọng.

Trong tay tôi cầm thuốc mỡ, ngẩng đầu nói vớI B: "Cậu ra ngoài một lát đi, tôi nói với cậu ấy mấy câu."

B lo lắng nhìn tôi một cái, rồi sau đó gật đầu đi ra ngoài.

Đại phật A rốt cuộc cũng cử động, đứng trước mặt tôi, chắn ánh nắng trước mặt tôi. Tôi còn đang tổ chức ngôn ngữ nên nhất thời trầm mặc, A chậm rãi vươn tay, lại ngừng ở trán tôi, đau lòng hỏi: "Đau không?"

Đau, qua lâu như vậy, não bộ cũng nên phản ứng lại rồi, chỗ sưng to bị tróc da, kí©h thí©ɧ thần kinh, truyền tới từng đợt đau đớn. Tôi nói câu không có việc gì, cảm thấy trên người có hơi lạnh, bọc chăn nói chuyện với cậu ấy cũng không ra gì, vì thế rút từ trong chăn cái áo thun tay dài mặc vào.

Mặc lên người rồi, tôi ngẩng đầu lại thấy sắc mặt của cậu ấy lại lần nữa chuyển thành tối tăm.

"Cậu cố ý à?" Cậu ấy cúi đầu nhìn áo của tôi, mang theo một tia oán khí nói, "Trưởng ký túc xá."

Tôi nhìn theo ánh mắt cậu ấy mới phát hiện tôi mặc áo của B, lúc nãy cởi đồ quần áo hai người lẫn với nhau, tôi cũng không nhìn kỹ liền mặc vào.

Tôi đương nhiên không phải cố ý, nhưng nghe A nói, lòng tôi đau nhói, sinh ra ngọn lửa không tên: "Không phải cố ý, không phải tôi cũng mặc áo của cậu sao?"

A sửng sốt. Đúng vậy, tôi cũng từng mặc áo của cậu ấy, trước kia ở nhà cậu ấy chơi, không mang theo đồ thay, tắm xong không phải cũng mặc áo ngủ rộng thùng thình của cậu ấy sao. Cậu ấy có gì mà phải giận?

Cậu ấy bực bội túm tóc mình, không nhận ra điểm sai của hai việc này, chỉ có thể không ngừng phủ định: "Không, không giống, nó không giống. Tôi và cậu ta khác nhau."

"Có cái gì khác nhau đâu?" Nếu đều đã đến tình trạng này rồi, không bằng nhân cơ hội này nói hết thảy tất cả đi, như vậy sau này, có lẽ còn có sau này.

Tôi kéo chăn che khuất chân, tiếp tục nói: "Tôi và cậu cũng ngủ chung trên một cái giường, không chỉ một lần. Cậu còn gắt gao ôm tôi, không cho tôi chạy. Cậu niết lỗ tai tôi, nói thật mềm thật thoải mái. Cậu cọ chân tôi, nói thật nhẵn nhụi. Cậu còn nói, nếu tôi là con gái thì tốt rồi."

Tôi nói xong một đoạn dài, cảm xúc có chút mất khống chế, tay gắt gao bắt lấy chăn, mới không đến nỗi hỏng mất rơi lệ.

Rõ ràng, đang nói về quá khứ của tôi và A, chuyện cũ quá mức thân mật.

"Cậu có biết những chuyện chúng ta đã từng làm đó có bao nhiêu ái muội không? Có phải cậu đều không nhớ không, chỉ có một mình tôi nhớ rõ rành mạch, mỗi một lần nhớ tới đều giống như sắt nung làm bỏng tim tôi. Chúng ta ngủ trên một cái giường, cậu một hai đòi ôm tôi, vùi vào cổ tôi, cọ lỗ tai tôi, nói trên người tôi thơm. Buổi sáng khi tỉnh dậy, tim tôi lại có bao nhiêu rối rắm và thấp thỏm. Cái bên dưới của cậu tôi cũng có, nóng bỏng cứng ngắc ấn vào tôi. Chẳng lẽ một chút cậu cũng không phát hiện sao, thản nhiên không có việc gì mà ở chung với tôi, cậu muốn tôi nghĩ như thế nào?"

"Chúng ta từ trung học đến đại học, vẫn luôn ở bên nhau, hình như là có sợi dây không thể tách rời, cứ lôi kéo chúng ta đi cùng một chỗ. Rốt cuộc vì cái gì vậy, chẳng lẽ là bạn tốt đều sẽ như hình với bóng? Cậu nói đi, sợi dây này, rốt cuộc là cái gì?"

Vặn vẹo giữa tiếp xúc cơ thể bình thường của bạn tốt, phân tích quá khứ của mình. Tôi rất khổ sở, chỉ cần thoáng cúi đầu, nước mắt tôi sẽ xôn xao chảy xuống, ngăn không được. Nhưng tim ta lại bốc lên kích động giống như trút giận, sự khó chịu tôi che giấu nhiều năm như vậy, rốt cuộc vào hôm nay toàn bộ phát tiết ra, xương cột sống bị rót vào điện lưu tê dại. Kỳ thật tôi không có lý do gì để chỉ trích quan hệ thân mật trong quá khứ của A và tô, dù sao trai thẳng đối với bạn của mình đều không có cảm giác khoảng cách quá rõ ràng. Chỉ là tôi lo sợ không đâu, lại nhân lúc mọi người trùng hợp đều rất hỗn loạn, bẻ cong sự thật, phát tiết cảm xúc cá nhân của tôi.

A cứng đờ tại chỗ, cậu ấy cúi đầu nhìn sàn nhà. Không biết cậu ấy nghĩ cái gì.

Tôi chờ cậu ấy nói chuyện, tùy tiện nói cái gì đó, nói tôi ghê tởm cũng không sao. Kɧoáı ©ảʍ sau khi phát tiết đã biến mất như tia chớp, vừa rồi trạng thái thân thể còn đang hưng phấn giờ đã hao hết sức lực, bủn rủn vô lực. Còn may là tôi ngồi trên giường, bằng không sợ rằng giây tiếp theo sẽ ngã xuống đất. Thể xác và tinh thần tôi mệt mỏi, vì ràng buộc gần mười năm nay thừa nhận áp lực khôn kể. Hiện tại núi Thái Sơn đè trên vai đột nhiên biến mất, nội tâm tôi nhẹ bỗng, không có phương hướng, mê mang phiêu đãng trong không trung.

Trầm mặc rồi lại trầm mặc, trầm mặc thật lâu. Khi tôi cho rằng đoạn đối thoại này lấy độc thoại của tôi mà kết thúc, A rốt cuộc mở miệng.

"Cậu... trước kia thích tôi sao?" Cậu ấy chần chờ nói.

Cậu ấy vẫn khờ như vậy, chuyện rõ ràng như thế, qua lâu như vậy mới hiểu ý tôi, xỏ xuyên qua toàn bộ thanh xuân của tôi, tình cảm chín năm, chỉ cần tôi làm như không tồn tại là có thể buông. Bây giờ mới phát hiện, mấy năm trân quý này, tình cảm lên men hóa chua, phải chờ khoảnh khắc trao đi, mới chân chính buông. Bây giờ cậu sáng tỏ cảm xúc của tôi, lần yêu thầm dài đến chín năm của tôi, rốt cuộc vẽ lên một dấu chấm câu không tính là viên mãn.

Tình yêu này đã định sẵn là không có kết quả, một vở kịch một vai vừa hối tiếc vừa bi ai, sau khi diễn cho khán giả duy nhất, không có mảy may tiếc nuối mà buông xuống màn che. Diễn viên trên sân khấu một mình luyện tập mấy năm, bình thản nhìn màn che, từng tấc rơi xuống, che khuất trung tâm kịch trường to như vậy, chỉ một khán giả duy nhất đang xem. Mục đích của vở kịch nói duy nhất này, chỉ có một, truyền đạt nội tâm truyền đạt cho khán giả. Khán giả là chán ghét, oán hận, hoặc là rơi lệ, đều không quan trọng. Sứ mệnh của diễn viên hoàn thành rồi, người đó đã không có áy náy và không cam lòng mà lao tới một khác vở kịch nói khác.

Tôi buông tay nắm chặt chăn, như trút được gánh nặng, bình tĩnh mà cười, "Trước kia từng thích nhiều lắm." Trong đó "Thích nhiều lắm" rốt cuộc là vì sao, đã mất đi sự tất yếu phải nói rồi.

Bả vai A run rẩy, bàn tay to của cậu ấy đáp trên vai tôi, giống như quá khứ, hữu lực ấm áp. Nhưng lần này người luôn luôn vững vàng như cậu ấy lại rung động, giống như không chịu nổi hồi ức dài mấy năm. Cậu ấy chậm rãi nói, "Tôi..."

Đợi thật lâu, cũng không nghe được câu hoàn chỉnh. Không biết cậu ấy muốn nói cái gì, lòng tôi ti tiện phỏng đoán, chẳng lẽ cậu ấy cũng từng thích tôi sao, bây giờ mới ý thức được đã từng thích tôi sao. Trong lòng tôi cười khổ, việc này không quan trọng, cậu ấy cũng không cần nói ra.

Một tay của tôi đặt lên mu bàn tay của cậu ấy, lại cảm thấy ướt dầm dề. Mở ra nhìn, thế nhưng tất cả đều là thuốc mỡ. Hoá ra là vừa cảm xúc quá kích động, bóp dây thuốc giảm sưng lên tay.

Vào khoảnh khắc thương cảm này, vậy mà tôi lại làm ra việc buồn cười như thế. Tôi xấu hổ thu tay vể, rút tờ giấy khăn, lau khô tay mình, lại cầm tay A, giúp cậu ấy lau mu bàn tay.

Mới vừa rồi, lời nói xúc động chứa đựng trong đầu, bởi vì trò khôi hài này cũng không cần nói nữa. Khiến cho mọi sự hoang đường kết thúc đi, tình cảm hoang đường chỉ có kết cục hoang đường.

Khi giúp cậu ấy lau tay, A rụt về sau né tránh. Quả nhiên vẫn sẽ tổn thương người khác nha, tôi đưa khăn giấy cho cậu ấy, kêu cậu ấy xử lý. Cậu ấy lại thả vào tay tôi, nâng đôi mắt sáng nhìn ta, giống con cún đòi thức ăn, đáng thương ghê gớm, "Cậu giúp tôi lau đi."

"Về sau không thể giúp tôi lau nữa rồi." Cậu ấy bổ sung nói, "Tôi cũng không thể giúp cậu lau nữa."

Tôi nắm khăn giấy, cúi đầu, cố tình thả chậm tốc độ giúp cậu ấy lau tay. Về sau, chúng ta chính là anh em tốt chân chân chính chính. Nước mắt tôi ngăn không được, liều mạng chảy ra ngoài hốc mắt, nhưng tôi không muốn vừa chảy nước mắt vừa lau tay cho anh em tốt của mình, thật mất mặt nha. Tôi cắn chặt răng, gắt gao khắc chế nước mắt.

Tôi tinh tế mà lau qua mỗi một tấc trong lòng bàn tay cậu ấy, thẳng đến khi thuốc mỡ màu vàng nhạt hoàn toàn biến mất.

Mùi thuốc rõ ràng, gay mũi, tôi miễn cưỡng chọc cười nói, "Còn mùi thuốc, lát nữa cậu đi rửa đi."

Tay A nhẹ nhàng nắm lấy, tôi vội vàng rút tay ra. Cậu ấy bi thương nhìn tôi, tôi xé nát khăn giấy trong lòng bàn tay, trên tay tràn đầy mùi thuốc.

Sau một lúc lâu, cậu ấy hỏi tôi: "Dì biết không?"

Lại là một vấn đề đau đầu, ta lắc đầu, "Định chờ một thời gian rồi mới nói cho bà ấy."

"Nếu về sau cậu muốn nói với dì, tôi sẽ kêu mẹ tôi giúp cậu." Cậu ấy nói rất chân thành.

Cho dù là tình huống hiện tại, cậu ấy vẫn nghĩ giúp tôi, tôi tự đáy lòng cám ơn cậu ấy.

Ngồi thật lâu, tôi xê dịch thân mình. Ánh mắt A trốn tránh, do dự hỏi: "Cậu cùng XX bên nhau sao?"

Tôi nhớ ra còn B đang bên ngoài chờ tôi, khẳng định gật đầu, hơn nữa bổ sung nói: "Tôi rất thích cậu ấy, cậu ấy cũng rất tốt với tôi"

"Vậy... vậy là tốt rồi." Cậu ấy buồn rầu gãi đầu, nhanh chóng nói câu, "Nếu cậu ta ức hϊếp cậu, cậu phải nói với tôi."

Tôi nghĩ đến B đáng thương ăn một đấm, cười thật tình, "Cậu nên nói lời xin lỗi với cậu ấy đi, cậu không có lỗi gì với tôi hết."

Cậu ấy cầm quyển sách từ trên kệ sách, tay dùng sức bóp gáy sách, làn da đều trở nên trắng, cuối cùng nhìn tôi một cái, "Được. Tôi về lấy bài tập. Sắp tan học rồi, tôi đi trước."

Tôi ngồi trên giường nhìn cậu đẩy cửa rời đi.

Một lát sau, B mới tiến vào. Má phải cậu ấy bị sưng, trông có hơi buồn cười. Tôi lắc lư thuốc giảm sưng không còn toàn thây trong khăn giấy, cực kỳ có lỗi hỏi cậu ấy: "Cậu còn có thuốc giảm sưng không?"

Tôi lấy một tuýp thuốc giảm sưng mới, bôi thuốc cho B ngồi ở mép giường. Trên mặt cậu ấy bầm xanh, tạo thêm nét lưu manh trên gương mặt dịu dàng của cậu ấy, giống một tên đầu gấu bị người ta đánh bại. Tôi đau lòng thổi thổi vết thương cho cậu ấy.

"Sao rồi?" Cậu ấy đột ngột hỏi một câu, nhưng trong lòng chúng tôi biết rõ đang hỏi cái gì.

"Đều xử lý tốt." Tôi cười sờ sờ miệng vết thương của cậu ấy.

"Ssh –" Cậu ấy cắn cắn răng, sắc mặt không tốt lắm, "Cậu ta dùng hết sức mà đánh đó."

Tôi trấn an ôm cậu ấy, như vuốt lông mèo con.

Cậu ấy cọ cọ cổ tôi, ngưỡng thân mình về sau, cùng tôi đối diện. Ánh mắt cậu ấy dịu dàng, như là cái gì đều biết, chẳng qua săn sóc không nói toạc ra.

Dịu dàng cũng là loại sức mạnh, tôi bị mềm mại của cậu ấm vây quanh, dỡ xuống vỏ bọc mạnh mẽ miễn cưỡng vừa rồi, mặc kệ nước mắt bị nghẹn trở về chảy xuống như trân châu cắt dây.

Cậu ấy nhẹ nhàng lau đi nước mắt chảy không hết của tôi. Tôi thở hổn hển đứt quãng mà nói: "Tụi tôi... tụi tôi vẫn là... anh em tốt."

Cậu ấy liên tục hôn môi tôi để đáp lại.

Lầu 148 (Man phiến giả hầu): Hu hu hu, khóc rồi khóc rồi, tương lai của po chủ sẽ tuyệt vời hơn