lực hơn nửa đời người, dường như trong nháy mắt lão già hơn mười tuổi, vàng bạc châu báu trong nhà
đã
sớm bị tịch thu sạch
sẽ, cơ thϊếp và nhóm môn khách
thì
phân tán lẻ tẻ, gia sản còn sót lại là mấy bộ quần áo cũ kỹ và
một
chiếc xe ngựa......
Làm
một
người thất bại trong cuộc đấu quyền lực nhưng ít nhất lão còn có thể sống đến lúc
đi
ra khỏi Hoàng thành, vẻ mặt Thương Lượng phức tạp nhìn Hoàng thành lần cuối cùng, bao nhiêu lưu luyến bấy nhiêu kinh hoàng, rồi sau đó còng lưng dắt vợ con ngồi
trên
xe rời
đi.
“Ái khanh
thật
sự
muốn thả hổ về rừng sao?” Duệ đế Kỳ Kiến Thành nhìn phía cửa thành xa xa
nói.
Vạn Dực thản nhiên
nói,“Bệ hạ cũng biết lão
đã
không
còn là hổ, cuộc đời này
không
có sức xoay chuyển,
không
có khả năng khôi phục nữa đâu.”
“Lão
không
có khả năng, nhưng con trai lão
thì
sao?” Kỳ Kiến Thành quay đầu liếc y
một
cái,“Ngươi rốt cuộc vẫn
không
bằng Vạn An, trái tim quá nhân từ, Thương Lượng chính là tấm gương trước mắt đấy.”
Vạn Dực
không
lên tiếng.
“Nghe
nói
Thương Hủ từng
đi
tìm ngươi?”
Vạn Dực có chỗ giữ lại
nói
ngắn gọn,“Mấy ngày trước có đến nhà.”
Kỳ Kiến Thành thấy lời
nói
của y có nhiều
sự
che chở, cau mày lại liếc xéo y
một
cái.
Vạn Dực thản nhiên nhìn lại
hắn
ta.
Vì thế Kỳ Kiến Thành
không
cần phải nhiều lời nữa, chỉ quay lưng phất phất tay,“Ngươi lui xuống
đi.”
Chờ tiếng bước chân sau tiếng dần dần biến mất, Kỳ Kiến Thành khẽ lắc đầu
không
thể nhận ra.
“Chẳng biết Hoàng thượng vì sao lại có chuyện phiền lòng, có cần
cô
chia sẻ
không?” Giọng điệu
thì
bảo là lo lắng chẳng thà
nói
đơn giản là yên ổn tố cáo.
Kỳ Kiến Thành quay đầu,
không
ngạc nhiên chút nào nhìn thấy Kỳ Kiến Ngọc
đang
hai tay ôm ngực đứng trước cửa cung điện, vóc dáng hai người
không
khác nhau nhiều, bộ dáng lại phân hoá thành hai cấp,
một
người
âm
nhu xinh đẹp thanh tú, người kia
anh
tuấn mạnh mẽ tráng kiện.
“Huynh cũng vì Thương Lượng mà đến?”
Kỳ Kiến Thành dừng lại, tiếp tục quả quyết
nói,“không, huynh vì Vạn Dực mà đến.”
Kỳ Kiến Ngọc từ chối cho ý kiến, đột nhiên cất cao giọng
nói,“Từ xưa
nói
rằng: đường Thục khó, khó hơn lên trời xanh. Qua cửa đá, mặc Tần Lĩnh, ra ngoài cốc, nối thẳng 800 dặm Tần Xuyên...... Chậc chậc, chừng hơn ngàn dặm đường đó.”
Kỳ Kiến Thành sửng sốt, lập tức kịp phản ứng, lo lắng
nói,“Chẳng qua quê của Thương ái khanh
thật
sự
quá mức xa xôi, đường xá khó khắn lại hiểm trở a.”
đi
xe ngựa ít nhất phải mất mấy tháng!
Kỳ Kiến Ngọc thương xót tiếp lời: “Lại nghe
nói
tiếp đường Thục có dã thú thường lui tới, giặc cỏ hoành hành......” Tỉ lệ tử vong rất cao a!
Kỳ Kiến Thành kéo dài
âm
thanh thở dài,“đang
lúc thu hoạch mùa màng, hoàng đế thương xót hướng tới biên niên sử, nay
đã
tại vị 5 năm nên sửa thành ‘Nguyên thọ’ vậy...... Nhưng Thục còn chưa biết
đã
sửa thành ‘Nguyên thọ’ hay chưa.” Tin tức nhiều năm bế tắc, cùng kinh thành
không
thông, cho dù nửa đường xảy ra chuyện gì...... Cũng
không
có cơ hội truyền tin về.
Hai ánh mắt đồng thời tỏa sáng lấp lánh, Kỳ Kiến Thành và Kỳ Kiến Ngọc thần giao cách cảm nhìn nhau cười sau đó...... Đều cảm thấy buồn nôn.
Mặc kệ bọn họ có nguyện ý thừa nhận hay
không, thời khắc này hai người tươi cười giống nhau như vậy, bọn họ chưa bao giờ ý thức được
rõ
ràng bọn họ là huynh đệ như thế, trong huyết mạch đều chảy chung
một
dòng máu.
Xuất phát từ dự liệu của tất cả mọi người, cứ tưởng rằng sau khi Thương Lượng rơi đài
sẽ
có
một
trận rung chuyển triều đình nhưng
một
chút cũng
không
có dấu hiệu bùng nổ.
Vốn dĩ cục diện triều đình được chia thành ba phái, bây giờ lại quá mức ổn định yên ả chuyển thành hai phái đối lập.
Thậm chí vị trí Thủ phụ của Thương Lượng cũng tạm thời để trống, hễ tiến cử quan viên nào
thì
họ cũng kín đáo từ chối:“Hạ quan năng lực hèn mọn, sợ
không
thể gánh vác trách nhiệm to lớn này.” Đùa nhau à, sau lưng lần rơi đài của Thương Lượng tuyệt đối có
sự
nhúng tay của Hoàng đế, ai chẳng biết hạ thần đắc ý cưng chiều nhất trước mặt
hắn
ta là Vạn Dực, nếu Hoàng thượng
không
lén lún nhìn chằm chằm
thì
họ
sẽ
cuống cuồng ngồi lên ngay lập tức, nhưng làm thế
không
phải là ngại mạng lớn sao?
Thời gian này các vị nội các đại thần vừa chảy nước bọt thèm thuồng
nhỏ
dãi chức Thủ phụ, vừa đau lòng khó nhịn dốc hết sức từ chối mất hơn
mộtnăm.
Trong
một
năm này, Vạn Dực càng bị mời gọi thẳng thừng là phù hợp nhất,
không
lâu sau lại đến thăm hỏi vị Văn Uyên Đại học sĩ.
Vào mùa xuân năm ngoái, tâm phúc trước kia của Thủ phụ Thương Lượng -- Tham chính Tiền Trù
đã
ra sức cầm đầu phái nội các trung lập đề cử Vạn Dực nhận chức Thủ phụ.
Văn Uyên vừa mới ngồi
trên
vị trí Đại học sĩ này
không
được bao lâu, tân khoa trong mười nghìn học sĩ được
yêu
mà lo sợ, ngay cả danh hiệu cả lai lịch cũng quá
nhỏ
bé, từ chối mãi, cuối cùng bất đắc dĩ, ở trong nhóm triều thần liên kết dâng lên tấu chương, thuận theo ngự bút của Hoàng đế phê phán quan tiền nhiệm.
Chậc chậc, ngươi
nói
xem nhân tiện khoe khoang tài năng tác phong này giống y hệt người cha Vạn An của y,
thật
sự
là cùng chung
một
mạch máu chán ghét.
Vị Vạn Thủ phụ này mới hai mươi hai tuổi
đã
nhậm chức, cũng bởi vậy nhận được biệt hiệu --‘Mặt như ngàn tầng thiết giáp, lòng như sông Hoàng Hà chín khúc’.
Mùa hè năm Thành trị thứ 13 giống như hơi dài, lại cũng giống như quá ngắn ngủi, trong nháy mắt
đã
bước sang mùa thu, việc trước tiên là hoàn thành việc giao nhận nội các cũ và mới.
Vạn Dực ở trong thư phòng chậm rãi vuốt ve danh sách thành viên nội các, cầm bút kiên nhẫn gạch bỏ hay chọn tên các quan viên bên cạnh.
Hừ...... Tên này là tâm phúc lúc trước của Thương Lượng, gạch bỏ.
Tên này có vẻ như
đã
gặp qua
trên
khoa thi vài năm trước, xem như là thanh niên tài tuấn, chọn.
Tên này hai năm gần đây tích cực xếp hàng ngăn nắp, hiểu biết chu đáo vừa phải, chọn.
Còn Tiền Trù,nếu đối phương dâng tặng lễ vật hợp lý
thì
sẽ
cân nhắc thăng lên làm Thông Chính Sử, sau đó đương nhiên
sẽ
không
có sau đó. Đối với người phản bội chủ cũ, y
không
định vừa kéo vừa đánh như Thương Lượng, mà thầm nghĩ thả ra
thật
xa,
không
để mắt nhìn thấy là được.
Tra xét xong mấy kẻ ngáng chân mà quan tiền nhiệm trước để lại, sắp xếp danh sách những quan viên dự bị
sẽ
dần dần thay thế những kẻ bị nhổ
đikia lần nữa, bản danh sách mà y tốn hết mấy tháng để sửa sang rốt cuộc cũng hoàn thành.
Trước mắt nên kiểm tra chu đáo sổ sách mới để ngày mai trình tấu cho Duệ hoàng.
“Công tử,
đã
canh tư rồi, nên
đi
ngủ thôi.” Ảnh Nhất ở chỗ tối nhìn bóng dáng chủ nhân càng ngày càng gầy yếu sau khi thăng chức Thủ Phụ
thì
nhịn
không
được lên tiếng.
“đã
canh tư rồi à?” Y hơi kinh ngạc
nói, đứng dậy xoa
nhẹ
bả vai đau nhức
không
thôi, xương cốt thoáng chốc tuôn ra
một
tiếng kẽo kẹt giòn vang,“Được rồi, ta xem đống sổ con này xong
sẽ
đi
ngủ.”
“Vậy ngủ
trên
cái giường xếp ở thư phòng hay là trở về phòng chính bên kia?”
“Muộn như vậy
không
qua nữa, tránh việc đánh thức
hắn.” Nghĩ lại tối nay Kỳ Kiến Ngọc
đã
sớm chạy tới tìm y, kết quả lại bị y bỏ rơi trong phòng, Vạn Dực gần như có thể tưởng tượng được biểu tình ai oán
một
mình phòng
không
gối chiếc của Tề vương điện hạ.
Lúc trước quyết định ước hẹn ba năm
thì
đã
qua hai năm rồi, sang năm sau, có lẽ y có thể quang minh chính đại ở trước mặt
hắn
nói
ra thân phận của mình chứ...... Chỉ là
không
biết,
hắn
có chấp nhận hay
không?
Ảnh Nhất nhìn ánh mắt dịu dàng
trên
gương mặt của chủ nhân, lắc đầu cảm thán ôi tình
yêu...... Dần dần
ẩn
vào trong bóng đen nơi góc tường.
Hôm sau là
một
ngày nắng, nắng gắt cuối thu rất mãnh liệt trước sau như
một, chiếu nhiệt độ cao lên y phục phức tạp của các quan viên vào diện thánh, tất cả đều công nhận đây là thời khắc khó khăn nhất như
đang
bị hầm chín.
May mà Duệ đế thương cảm, từ lúc bước vào đến nay
không
nói
nhiều, đơn giản
rõ
ràng tóm tắt vài câu liền dứt khoát bãi triều. Đối với hành động này mấy lão già thuộc đảng Thân Vương cũng nhịn
không
được cảm động đến rơi nước mắt, bất quá cảm động là
một
chuyện, chuyện túm râu hùm làm mất mặt hoàng đế
thì
vẫn xắn tay áo lên nhào tới.
Kỳ Kiến Thành:
một
đám ngứa đòn......
Năm nay
đã
có ba tháng liên tục trời chưa đổ mưa, quả nhiên, khi lâm triều Duệ đế liền tuyên bố muốn
đi
cúng bái ở ngoại thành vào tháng sau.
Hiến tế thần linh cũng có thể tranh thủ cuỡi ngựa vui chơi ~
Có thể
đi
theo
một
đám người nghỉ mát dạo chơi ngoại thành mấy ngày, Kỳ Kiến Ngọc và Vạn Dực nhanh chóng
không
dấu vết trao đổi ánh mắt
mộtchút.