Sau tết Hàn thực, người tu dưỡng mấy ngày vất vả mới nhặt nổi cái mạng – Tằng Vinh cầm lấy tấu chương,
đã
hoàn toàn mơ hồ,“Vì sao
không
cho lão phu tiếp tục kiện cáo vụ án của Quân gia?” Lạm dụng quyền thế tự cho mình là đúng và hãm hại trung lương, hai hạng mục này cũng đủ để lật đổ Thương Lượng!
trên
trán lão ta cuốn băng gạc, run rẩy điên rồ hết lần này đến lần khác vuốt ve bản tấu,“Gay go quá, chẳng lẽ đến đến giờ phút quan trọng này mà Vạn Lang ngài còn muốn buông tha cho Thương Lượng, lão...... Lão muốn gϊếŧ lão phu a!”
“Đương nhiên
không
phải.” Vạn Dực trấn an vội bước lên trước đỡ lấy Tằng Vinh. “Tằng đại nhân trước hết đừng kích động, hãy nghe ta
nói
đã.”
Tằng Vinh hiển nhiên
không
cho là đúng, lão ta thở hổn hển thuận thế ngồi xuống,“Ngài
nói
đi.”
Vạn Dực ôn tồn hỏi, “Tằng đại nhân hy vọng lần này Thương Lượng có thể tránh được
một
kiếp sao?”
Tằng Vinh giọng căm hận
nói,“Tất, nhiên, phải, chết!”
Vạn Dực mỉm cười từ trong tay Tằng Vinh rút ra bản tấu chương,“Như vậy tờ tấu chương này, nhất quyết
không
thể đưa lên nữa.”
Tằng Vinh kinh hãi,“Tại sao lại
nói
vậy?”
“Tằng đại nhân cảm thấy...... tính nết của đương kim Thánh thượng ra sao?”
Tằng Vinh nhìn từ
trên
xuống dưới từ trái qua phải, phun ra nuốt vào lại kiên định
nói, “ - - Chết vì sĩ diện!”
Phụt!
Vạn Dực thiếu chút nữa
không
kìm nén được bật cười, hình dung này của Tằng Vinh
thật
sự
là quá chuẩn luôn.
“đã
thế, Tằng đại nhân ngài nghĩ xem, vụ án nhiều năm trước của Quân Mẫn Ngôn tuy rằng do Thương Lượng ỷ vào tuổi tác năm đó còn bé của Hoàng thượng, hậu cung có thể tham gia vào chính
sự
triều đình mới có thể mưu hại, nhưng định tội dù sao cũng do chính bản thân Hoàng thượng...... Hơn nữa Hoàng thượng lại sĩ diện như vậy.” Vạn Dực ám chỉ dừng lại.
Đúng vậy, nếu lão ta kiên trì lấy tội danh này kiện Thương Lượng chẳng phải là tát
một
cái vào mặt Hoàng thượng à? Đến cuối cùng
sẽ
làm Hoàng thượng thẹn quá hóa giận, che chở Thương Lượng...... Suy nghĩ tới điểm này Tằng Vinh bị hù dọa
một
thân mồ hôi lạnh, nhưng cuối cùng, bị đả thương thân thể sờ sờ như thế này, vẫn
không
cam lòng “Chẳng lẽ cứ bỏ qua dễ dàng như vậy?”
Vạn Dực cười lạnh lùng, từ trong lòng lấy ra
một
tờ giấy tấu chương
đã
viết sẵn.
Tằng Vinh mở ra nhìn, chỉ thấy lời
nói
sắc bén, đánh trúng điểm yếu, sát khí đập vào mặt!
Gã ta thở dài, mặc cảm,“Vạn Lang, ngài
thật
sự
là cao tay...... quá cao tay!”
Qua nhiều thế hệ triều đình, bọn quan viên hoặc nhiều hoặc ít đều phạm phải sai lầm, phạm sai lầm thực ra
không
quan trọng, nhìn tổng quát cuộc sống mênh mang, thua keo này bày keo khác
không
phải ít, nhưng có
một
cơn địa lôi, tuyệt đối
không
thể vượt quá, đó chính là uy hϊếp tôn nghiêm Hoàng quyền!
Vạn Dực viết tấu chương
không
trực tiếp nhắc tới việc lật lại bản án của Quân gia, nhưng đặt nặng vấn đề bên cạnh Thương Lượng lén lút cầm đầu nhóm Thủ phụ nhiều năm, lạm dụng chức quyền
không
coi vua ra gì nắm giữ triều chính, là tội phạm thượng! Thứ hai, đem việc xét nhà ngày ấy làm giả văn thư tính cả chính mồm Tiền Trù chỉ ra và xác nhận cùng nhau trình lên, hoàn toàn chặt đửt khả năng khôi phục của Thương Lượng!
“Tằng đại nhân sáng sớm ngày mai có thể cùng con trai mang theo tờ tấu chương này diện kiến thánh thượng,” Vạn Dực ý vị sâu xa
nói,“Lợi dụng trước khi thân thể bị đả thương khỏi hẳn...... Cũng
không
thể uổng phí thân thể bị đả thương này nhé.”
Đúng vậy, từ khi mới bắt đầu y
không
hề có ý định vì Quân gia mà lật lại bản án, Quân Liên Ngã chỉ là bị y cố tình đẩy lên sân khấu hấp dẫn
sự
chú ý để ngụy trang.
Y mượn sức Tằng Vinh chính xác là muốn đối phó nhưng người đó là Tiền Trù, gạt bỏ Thương Lượng vừa giúp được cánh tay phía sau, lại từ miệng Tiền Trù đột phá đánh tan Thương Lượng......
Đây là kế sách liên hoàn, vị Thủ phụ...... Vạn Dực chậm rãi nắm tay, trong mắt là tình thế bắt buộc!
Hôm sau vào triều trước, Thương Lượng vốn dĩ nghe thấy Tiền Trù bị điều tra nhà cửa nên tâm trạng lo sợ bất an, khi nhìn thấy Tiền Trù đầy đủ
không
sứt mẻ đứng ở trước mặt
thì
mới bình tĩnh hơn.
“Đại nhân yên tâm...... trước đó Tiểu thần
đã
sớm an bài tốt rồi.” Tiền Trù vẫn như ngày xưa khiêm nhường
nói.
Thương Lượng vừa lòng ha ha cười,“Ngươi làm việc, lão phu tất nhiên yên tâm.”
Tiền Trù cung kính đáp lại,“Dạ.”
Thương Lượng ngoắc tay gọi
hắn
ta lại đây, xui khiến
nói,“Lão phu cũng
sẽ
không
để cho bọn họ sống thoải mái, sau khi ta trình lên tấu chương, ngươi cũng ra mặt lên án mạnh mẽ Vạn Dực và Tằng Vinh...... Như thế như thế như vậy như vậy.”
Tiền Trù đáp ứng từng việc.
Cuối cùng, Thương Lượng vỗ vỗ vai gã, vuốt râu “Nghe
nói
Tam Lang nhà ngươi cực kỳ thông minh, sáng tạo nhanh nhẹn, lần sau trước dịp đầu xuân mang đến cho lão phu nhìn
một
cái
đi.”
“Đa tạ đại nhân nâng đỡ!”
Tất cả thoạt nhìn đều tốt đẹp như thế...... Chậc, Tằng Vinh khập khiễng còn muốn con trai giúp đỡ vào triều
thật
không
đẹp tí gì! Khi Thương Lượng thỏa chí mãn nguyện cùng quần thần đệ dâng xong tấu chương, chờ hoàng đế hạ chiếu chỉ trục xuất cái tên chướng mắt này
đi
thì......
“Phụng thiên thừa vận hoàng đế chiếu viết, Thủ phụ Thương Lượng làm quan nhiều năm, kết bè kết cánh lạm dụng chức quyền
không
coi quân vương ra gì......”
“Cái gì!” Sấm sét giữa trời quang! Thương Lượng
không
dám tin, mình mới là người bị trục xuất sao?!“Hoàng thượng, thần oan......”
“Hoàng thượng, vi thần có bản tấu muốn trình lên.” Cắt ngang lời
nói
của lão ta đúng là đại thần tâm phúc Tiền Trù,“Thần, cũng muốn tố cáo Thương lượng --”
“Tiền Trù ngươi......” Thương Lượng sắc mặt trắng bệch, khó có thể tin được.
một
bên Tằng Vinh sớm
đã
bắt đầu
một
phen nước mắt nước mũi lên án mạnh mẽ Thương Lượng bất mãn lão ta
không
thông đồng làm bậy, liên tiếp hãm hại gia đình lão ta!
nói
đến chỗ xúc động, hai cha con họ ôm đầu khóc rống, toàn bộ mắt mũi đỏ lên, toàn bộ phấn
trên
mặt nứt ra khe hở, tứ chi run rẩy cùng
một
thân đau xót,
thật
sự
là danh thơm khiến kẻ thương tâm người nghe rơi lệ.
Khóe miệng Vạn Dực co quắp, các người đủ chưa, đừng diễn quá lên.
Tường đổ mọi người đẩy, thấy Hoàng đế
đã
hạ ý chỉ
rõ
ràng, tâm phúc của Thương Lượng tâm phúc cũng
đi
đầu phản chiến, khứu giác của triều thần nhạy bén ý thức được gió
đã
đổi chiều, sôi nổi nhảy ra phủi sạch quan hệ, ngươi
một
câu ta
một
lời lại giẫm
một
cước......
Thương Lượng mặt xám như tro tàn, ngã xuống,
không
thể cứu vãn được nữa rồi. Mồ hôi lạnh
không
ngừng rơi xuống như mưa, đến khi bãi triều cũng
không
thể gượng dậy......
Vẫn là Vạn Dực tự mình nâng lão dậy, ôn nhu
nói,“Thương thủ phụ, gặp lại sau.
không
biết tại hạ khi còn sống, còn có thể gặp lại ngài hay
không.”
“Chúc mừng, trước tiên cầu chúc cho ngươi thăng chức.” Kỳ Kiến Ngọc nâng
một
chén rượu lên, uống
một
hơi cạn sạch.
Vạn Dực sửng sốt đáp lễ
một
ly,“Đội ơn lời chúc tốt lành của Ngọc Lang.”
Tể vương điện hạ hôm nay mặc
một
bộ quần áo lụa màu xanh nõn chuối sáng rỡ hiếm thấy, búi tóc
trên
đầu còn cài
một
chiếc trâm hồng ngọc, Vạn Dực nhịn rồi lại nhịn, rốt cuộc vẫn kín đáo khen,“Điện hạ tối nay hết sức...... rực sáng xinh đẹp a.”
Tể vương điện hạ lập tức đem người nhà bán
đi,“Đây là chủ ý của Tiết Đào, gã
nói
cô
mặc màu nõn chuối này đặc biệt có thần!”
...... Ta thấy giống y xì
một
cọng hành lá
thì
có. Vạn Dực kéo khóe miệng co quắp, thu hồi
không
dấu vết
nói,“Kiến giải của gã
thật
sự...... Độc đáo. Bất quá màu xanh nõn chuối này vẫn hơi ngả ngớn, điện hạ
anh
minh thần võ, vẫn nên chọn chút màu tối mặc vào người có vẻ uy nghi hơn.”
Kỳ Kiến Ngọc lập tức
không
có tiết tháo
nói,“Ưʍ...... Ta nghe lời ngươi. Lại
nói
tiếp, trước kia Thương Hủ
không
phải cùng ngươi qua lại thân thiết sao, ngươi quật ngã cha
hắn
ta, có tính toán như thế vào với
hắn
ta?”
Vạn Dực nghe thấy tên Thương Hủ,
không
khỏi trầm ngâm, sau khi y giằng co ngay trước mặt với Thương Lượng, cũng
không
gặp
hắn
ta nữa. Nếu
nói
áy náy, y quả
thật
đối xử với
hắn
ta quá thua thiệt, nhưng nếu chọn lại
một
lần nữa, y vẫn lựa chọn như vậy.
Muốn trách
thì
trách
hắn
ta là con trai của Thương Lượng.
Nhắc Tào Tháo là Tào Tháo xuất
hiện, vừa mới nêu ra đề tài này, ngoài cửa liền có người hầu đến báo,“Công tử, bên ngoài phủ có Thương công tử cầu kiến.”
Vạn Dực tùy ý gật đầu ý bảo người hầu dẫn Thương Hủ tới phòng khách, rồi sau đó phủi phía dưới góc áo đứng dậy
đi
trước, Tề vương điện hạ cũng tự giác đuổi theo.
Vạn Dực dừng lại bước chân, quay đầu nhìn Tề vương, chỉ thấy
hắn
khều ra
một
bên lông mày, chua xót
nói,“Làm sao, còn muốn
cô
tránh né sao?”
Vạn Dực chỉ phải vừa bực mình vừa buồn cười gảy cái mũi cao thẳng của
hắn,“Hạ thần
không
dám?”
Thương Hủ
một
mạch đến phòng khách chờ đợi từ sớm, lo âu bất an liên tiếp nhìn ra xa,
đã
thấy theo sát Vạn Dực
đang
đi
đến còn có Tể vương Kỳ Kiến Ngọc ở phía sau,
không
khỏi nhíu chặt lông mày, nhưng vẫn
không
chút do dự, khi Vạn Dực bước vào phòng khách lập tức rũ áo quỳ xuống.
“Thương huynh, huynh làm cái gì vậy?” Vạn Dực vội vàng tiến tới nâng dậy.
Thương Hủ bất động,
trên
gương mặt tuấn tú là hốc mắt ửng đỏ, nhấc tay càng cúi đầu
thật
mạnh,“Vạn đại nhân, cha ta tuổi tác
đã
cao, con đường làm quan bị chặt đứt như vậy, cuộc đời này cũng
không
có khả năng khôi phục, chỉ cầu xin Vạn đại nhân xem xét tình nghĩa bạn bè nhiều năm giữa ta và ngài, cầu xin ngài giơ cao đánh khẽ, tha cho cha ta
một
con đường sống.”
Vạn Dực thu tay về, đứng thẳng dậy,“Ngươi hiểu lầm rồi, Thương huynh, ta chưa bao giờ muốn đuổi tận gϊếŧ tuyệt, tính mạng của Thương đại nhân ta cũng
không
có khả năng thao túng, tất cả đều phụ thuộc vào ý chỉ của Hoàng thượng. Thương đại nhân nhiều năm qua càng vất vả công lao càng lớn, theo ý kiến của Dực, nhiều nhất là trục xuất về quê,
sẽ
không
nguy hiểm tới tính mạng.”
Thương Hủ
không
đứng dậy, vẫn duy trì tư thế quỳ lạy như cũ, kiên trì
nói, “Tại hạ chỉ cầu xin Vạn đại nhân đáp ứng, nguyện ý tha cho cha ta
mộtcon đường sống là tốt rồi.”
Vạn Dực thả lỏng hai tay phía sau, trầm ngâm, liền đáp,“Được, ta đáp ứng huynh.”
“Tạ đại nhân.” Thương Hủ được Vạn Dực hứa hẹn, khom lưng bái lạy
một
lần nữa, quỳ
trên
mặt đất xa lạ mà khiêm tốn
nói,“Ta tin tưởng đại nhân nhất ngôn cửu đỉnh.”
Trong lòng Vạn Dực đột nhiên đau xót, những từ ngữ dối trá khách sáo đến bên miệng cũng
không
nói
ra được.
Sau khi được Vạn Dực chính miệng hứa hẹn Thương Hủ liền lập tức cáo từ, Vạn Dực cũng
không
giữ lại, mà là trân trọng tự mình dẫn
hắn
một
mạch đến cửa, y biết
rõ, mình
đã
hoàn toàn mất
đi
một
người bạn nhiều năm tao nhã hay xấu hổ, cái mà y có thể làm nhiều hơn nữa, bất quá chỉ là giả nhân giả nghĩa.
Sắp đến trước cửa phủ, Thương Hủ khom người hành lễ, cuối cùng là lần đầu tiên ngẩng đầu lẳng lặng nhìn thẳng y, trong mắt trăm loại mùi vị,“Vạn Lang, ngươi có biết hay
không, ta từng...... hết lòng
yêu
quý ngươi?”
Vạn Dực mím chặt môi,
không
nói
tiếng nào.
“...... Thực hối hận quá.” Thương Hủ rũ mắt xuống, quay lưng
đi,“Vạn Lang, chúc ngươi lên thẳng mây xanh, vĩnh viễn hưởng phú quý.”
Nhìn bóng dáng Thương Hủ
đi
xa, lần này Kỳ Kiến Ngọc
không
mở miệng
nói
ra
một
câu giãy nảy nào với y nữa,
hắn
nhìn Vạn Dực nhắm chặt mắt, giữa chân mày là vẻ buồn rầu, im lặng từ phía sau cầm
thật
chặt cái tay hơi lạnh kia.
“Ta
không
sao.” Vạn Dực quay lại cầm tay
hắn, mười ngón khẩn trương đan vào nhau.
“Ngươi......
thật
sự
muốn như lời
nói
của
hắn
ta, tha mạng sống cho Thương Lượng sao?” Diệt cỏ phải diệt tận gốc, đây là nguyên tắc tin tưởng và chấp hành của
hắn
từ trước cho đến nay.
Vạn Dực
không
trả lời thẳng,“Mặc dù ta
không
ra tay, nhưng còn có Tằng Vinh, còn có những người khác, người muốn chặn gϊếŧ Thương Lượng
khôngít đâu.”
Kỳ Kiến Ngọc
không
truy vấn nữa, chỉ
nói
qua loa,“không
phải còn có
cô
vẫn luôn ở bên cạnh ngươi sao.”
Vạn Dực nhếch khóe miệng, mệt mỏi dựa vào trong lòng Kỳ Kiến Ngọc ở phía sau, trong đầu bỗng nhiên
hiện
lên
một
câu --
Thường sợ mùa thu tới......
Ân tình cũng dần quên.
(Trích trong bài Oán ca hành – Ban Tiệp Dư)