*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Có hoàng đế bảo vệ,
không
mất mấy ngày quả nhiên Tằng Uy Võ chưa có đầy đủ chứng cớ được thả ra, chẳng có yếu tố quan trọng này để chế ngự, cách
một
ngày lâm triều,
không
đợi phái Thủ phụ lại buộc tội, Tằng Vinh
đi
trước làm gương trình lên
một
cuốn sổ con --
“Hoàng thượng, thần muốn vạch tội Thương lượng – Thương thủ phụ lừa
trên
gạt dưới, tự tiện sử dụng quyền thế tự cho mình là đúng, hãm hại trung lương!”
Thương Lượng thoáng chốc trừng mắt dựng ngược lông mày “Ngươi
nói
bậy!”
Tằng Vinh nhanh chóng
đi
về phía trước mấy bước rồi quỳ xuống, giơ cao tấu chương lên, tờ giấy kia trời sinh trung hậu thành
thật
trên
khuôn mặt già nua hiên ngang lẫm liệt,“Vi thần
nói
những câu này là
thật, vi thần muốn vạch tội chính là vụ tham nghị luận tội Quân Mẫn Ngôn của 6 năm trước! Xin Thánh thượng nắm
rõ!”
“Tằng Vinh! Ngươi --”
Vạn Dực
không
nhanh
không
chậm tiếp lời,“Thủ phụ đại nhân, ngài dù sao
đã
lớn tuổi, đừng kích động như vậy,
không
phải là...... Chột dạ chứ?”
“Vạn Dực ngươi được lắm!” Ngón tay trỏ của Thương Lượng run run rẩy rẩy, chỉ vào y,“Các ngươi liên hợp lại mưu hại lão phu!”
Vạn Dực
nói,“Lời
nói
cũng
không
thể
nói
hết, Hoàng thượng hiểu tường tận từ chân tơ kẽ tóc, nếu Thủ phụ đại nhân
thật
sự
trong sạch đến lúc đó
nóilại cũng
không
muộn đâu.”
“Hoàng thượng!” Thương Lượng nước mắt già nua, hàm oan dập đầu
thật
mạnh,“Thần cả đời cẩn trọng trung tâm vì nước, xin Hoàng thượng hãy cho lão thần
một
công đạo!”
Lúc này, đúng là kỹ thuật diễn xuất liều mạng quá
đi!
Tằng Vinh dập đầu
thật
mạnh ba cái, cái trán sưng đỏ
một
mảng,“Hoàng thượng! Vi thần tuyệt đối
không
nói
sai!”
Thương Lượng:“Hoàng thượng!”
Tằng Vinh:“Hoàng thượng!!”
Vạn Dực:“Hoàng thượng!!!”
Từng người nương tựa vào đại thần Giáp/ Ất/ Bính:“Hoàng thượng a!!!”
Duệ đế đau đầu nhìn xuống
một
đám quần thần phía dưới, nặng nề xoa mi tâm......
Mỗi ngày giống như
đi
buôn bán hàng hóa với bọn họ,
hắn
ta mới mười bảy
đã
sắp có tóc bạc rồi đó! Ngã!
Sau khi hạ triều, Thương Lượng
âm
độc từ phía xa xa liếc nhìn bóng dáng Tằng Vinh, làm tâm phúc đủ tư cách, tất cả điệu bộ còn lặng lẽ ngang ngược hơn nhiều so với Tham nghị Tiền Trù.
Thương Lượng trầm giọng
nói,“Bây giờ còn còn chưa phải lúc, Hoàng thượng trong chốc lát
không
kiểm tra nhanh như vậy, đợi đến tuần tết Hàn thực, thừa dịp bọn họ
đi
chơi trong tiết thanh minh...... Làm sạch
sẽ
một
chút.”
Tiền Trù trao đổi ánh mắt ‘hiểu lòng mà
không
nói’, cười híp mắt, “Đúng vậy, lúc này trộm cướp dã thú cũng
thật
nhiều nha.”
“Ha ha ha ha!”
“Ha ha ha ha ha!”
“Ha ha...... Ai, lần này phẩm chất bột phấn của ngươi rất tinh tế a.” Thương Lượng nhìn Tiền Trù mặc dù thoải mái cười to cũng
không
có nửa điểm khuôn mặt bị nứt nẻ, bên cạnh từ trong lòng lấy ra
một
cái gương cẩn thận dặm phấn.
“Ặc, nương tử ta tự tay chế tạo, nếu đại nhân
không
chê, khi trở về ta
sẽ
dâng
một
phần cho đại nhân thử xem sao?”
“Tốt! Tốt!”
Hai người thân thiết khoác vai nhau cùng
đi.
“Chậc, xem bộ dạng của bọn họ liền biết sắp muốn quật ngã
một
trung lương quốc gia!” Tằng Vinh quay đầu liếc mắt về phía hai người Thương Lượng, đối với bộ dáng này của bọn họ thuộc đến
không
thể nào thuộc hươn rồi.
Vạn Dực vỗ vỗ vai lão ta,“Mấy ngày này ta
sẽ
phái người
âm
thầm bảo vệ ngài, cứ yên tâm
đi.”
Được y hứa hẹn Tằng Vinh
nhẹ
nhàng thở ra,“Ta đương nhiên tin tưởng Vạn đại nhân.”
Vạn Dực cười
nói,“Đừng tin tưởng ta quá, tại hạ
sẽ
có áp lực.”
“?”
“Đúng rồi,
không
ngại thu nhận dưỡng nữ chứ?”
Tằng Vinh lưu loát vuốt râu,“Việc này...... Lão phu
không
ngại, bất quá tiện nội có lẽ
sẽ
để ý.”
Vạn Dực giảo hoạt trừng mắt nhìn,“Nếu là Quân Liên Ngã
thì
sao?”
Cái gì...... Các bạn
nói
cái gì? Tùy cơ ứng biến rất nhàm chán? Được rồi!
hiện
tại để cho tôi đem màn ảnh chuyển hướng về phía Tề vương điện hạ, bắt đầu khoảng thời gian ngôn tình.
“Điện hạ, ngài đến tột cùng muốn giãi bày cái gì?” Định quốc tướng quân Tiết Đào số khổ tiếp tục làm thùng rác chất chứa tâm tình nhãn hiệu dành riêng cho Tề vương.
“cô
cảm thấy
không
thích hợp......” Kỳ Kiến Ngọc cau mày
nói.
“Chẳng lẽ bộ ngực của Vạn Lang tương đối to ư?” Tiết Đào kín đáo hỏi.
“không
đúng, cực kỳ bằng phẳng...... Cực kỳ cứng......”
“Cái kia có gì đó
không
đúng sao, chỉ là dấu hiệu chứng tỏ thân thể của Vạn Lang rất rắn chắc thôi mà!” Ngực của nam nhân nào chẳng
không
bình thường, cứng rắn nhỉ?
“không
đúng...... Cảm thấy có điểm gì kỳ lạ lắm.” Kỳ Kiến Ngọc suy tư hết lần này tới lần khác, đột nhiên hiểu ra,“Ta biết là
không
đúng ở chỗ nào rồi nhá!”
Tiết Đào:“......?”
Chỉ thấy Tể vương điện hạ dùng sức nắm lấy tay Tiết đại tướng quân đặt
trên
cơ ngực mình,“Đến đây, cảm nhận
một
chút!”
Tiết Đào buồn nôn, trong nháy mắt rút tay về!
“Điện hạ ngài muốn làm gì!”
Kỳ Kiến Ngọc “Ngươi cảm thấy ta cứng rắn hay
không
cứng rắn?”
“......” = 0 =!
Tề vương điện hạ
không
kiên nhẫn đưa tay gã đặt lại trước ngực mình, hỏi: “Rốt cuộc là cứng rắn hay
không
cứng rắn hả?”
Tiết Đào rưng rưng,“Cứng rắn......”
“Nhưng sao Vạn Lang lại cứng hơn cả ta?!”
Tiết Đào:[→_→]
Vạn Dực cảm thấy hai hôm nay Tề vương điện hạ rất kỳ quái, thường thường tập ngực
thì
thôi, nhưng mấu chốt là y
không
có ngực nhá...... À
không, mấu chốt là ngực giả của y đều buộc rất chặt
thật
sự
thái bình a! Tuy rằng bản tính nữ nhi của y rất ít ỏi nhưng rất bài xích có hai bàn tay luôn tùy tiện thăm dò
trên
ngực y nhá.
Trước tết Hàn thực
một
ngày, người gác cổng cùng với nhóm ảnh vệ ở chỗ tối
đã
sớm nhắm mắt làm ngơ nhìn người nào đó phi vào Vạn phủ, nhiều lắm phái người truyền đạt
một
tiếng cho công tử là tro bụi lại đến đây chứ gì.
Kỳ Kiến Ngọc ở phòng ngủ nhào hụt, liền men theo nha hoàn chỉ dẫn tới phòng bếp,“Vạn Dực, tại sao hôm nay lại chạy về phía này?”
Tại phòng bếp chỉ có
một
nữ đầu bếp trẻ tuổi, trong tay cầm hai thứ là mỳ lạnh mặt và cao lương*, mà Vạn Dực
đã
thay đổi hoa phục chỉnh tề thường ngày, quần áo trắng sắc xanh, đem tay áo hai bên vén lên
thật
cao, lấy dây lưng cố định lại hai ống tay áo, toàn bộ mái tóc dài buộc cao, lấy bố quan đội vào.
Nhìn thấy Kỳ Kiến Ngọc tiến vào, Vạn Dực phất tay đuổi đầu bếp nữ
đi, đưa tay chia bột mì thành hai phần,“Ngọc Lang tới
thật
đúng lúc, lại đây chúng ta cùng nhau nặn bánh Hàn yến nào.”
Kỳ Kiến Ngọc nhìn kỹ mấy viên bánh Phi Yến** trong khay to bằng ngón tay cái sau lưng Vạn Dực, rất tinh xảo. Tề vương điện hạ vạn năng lấm tấm mồ hôi,
nhỏ
giọng
nói,“Việc này......
cô
chưa từng nặn qua.” Trong cung đều là trực tiếp ăn đồ có sẵn.
“không
sao,” Vạn Dực cười tủm tỉm
nói,“Coi như là chơi đùa
đi, nặn
không
tốt cũng
không
quan trọng, khi ta còn bé mỗi khi đến tết Hàn thực, đều cùng cha mẹ nặn bánh Hàn yến.” Mà bây giờ, rốt cuộc y cũng có
một
người có thể nặn bánh cùng y.
Kỳ Kiến Ngọc
không
nói
thêm gì nữa, trực tiếp lau sạch tay rồi vén tay áo lên, ‘mình làm mình hưởng’ nhanh chóng cấu ra
một
lớp bột mì --
“Chờ
một
chút,
không
thể trực tiếp nhào nặn như vậy,” Vạn Dực làm mẫu,“Trước tiên phải đem bột mì chia ra đọ lớn bằng
một
ngón cái, sau đó mới nặn hình dạng bánh.”
“...... À, muốn nặn hình gì cũng được sao.”
“Tốt nhất là may mắn
một
chút, ví dụ như Phi Yến, chim cá hoa lá, dưa và trái cây.”
“Hiểu rồi!”
một
khắc sau......
“Ngọc Lang,” Vạn Dực ôn nhu
nói,“Đây là nặn bánh Hàn yến......
không
phải chà xát bánh trôi.”
Tể vương điện hạ đắc ý
nói,“cô
nặn hình quả dưa hấu!”
“......”= =!
Ban đêm, từ chỗ tối Tiền phủ có hơn mười bóng đen nhanh chóng lao về phía Tằng phủ, chốc lát, lại có vài bóng đen lặng yên
không
một
tiếng động tiến vào bên trong Tiền phủ......
Phía Xa xa phu canh gõ mõ cầm canh ngáp
một
cái
thật
to, dụi mắt
một
cái: Sư cha nó, lại có
một
đám bụi bay xuống đầu bố mày. Gần nhất trong kinh người
đi
đi
lại lại tạo thành bụi bặm hình như hơi nhiều đấy nhá?
*Cao lương:
*Bánh Phi Yến: