Quyển 3 - Chương 17

Sáng sớm hôm sau Thương Lượng từ phía xa xa

đã

nhìn thấy Tằng Vinh, phá lệ hạ mình chủ động dừng bước chờ gã ta.

Ai ngờ

đi

đến nửa đường cũng

không

biết Vạn Dực ở chỗ nào bước ra, kêu gọi Tằng Vinh phía sau, hai người thân thiết khoác vai nhau mà

đi.

Chậc, xui xẻo.

Thương Lượng rủa thầm

một

tiếng, xoay người

đi

vào triều trước.

Vạn Dực liếc mắt nhìn bóng dáng của Thương Lượng,

nói

với Tằng Vinh: “A, nhìn xem Thủ phụ đại nhân sáng sớm

đã

đến đây chắn ngài.”

Tằng Vinh

đã

sớm oán hận

nói: “Có thể có chuyện gì tốt, lão phu tốt xấu gì cũng

đi

theo Thủ phụ nhiều năm, tính tình của lão là

không

có lợi lộc

không

làm,

hiện

tại xem ra còn muốn vơ vét thêm chỗ tốt từ

trên

người lão phu, nhưng lão phu lười phụng bồi.”

“Ha ha ha,” Vạn Dực cười sảng khoái ba tiếng,“ Tính tình Tằng đại nhân

yêu

ghét



ràng, tại hạ cực kỳ thưởng thức, ngài và ta liên thủ, đợi ngày sau......

không

có tảng đá chướng mắt này tảng đá

sẽ

thư thái hơn.”

“Ha ha ha ha, là cực kỳ, là cực kỳ.”

Mấy ngày kế tiếp Tằng Vinh và Vạn Dực như hình với bóng, dùng hành động thực tế giẫm đạp khiến Thương thủ phụ phải hạ mình đưa tới cành oliu, Thương Lượng tức giận ngã ngửa: Tằng Vinh ngươi được lắm! Được thôi, thế

thì

đừng trách ta trở mặt vô tình.

Từ đó, Thương Lượng cầm đầu phái Thủ phụ càng cố gắng lập mưu kế, công kích bằng cách dâng tấu chương như súng đạn, tuy rằng mỗi lần buộc tội bằng tấu đều bị Hoàng đế ngăn chặn, nhưng càng áp chế lại càng hăng.

Phía bên này Tằng Vinh

một

ngày

không

thấy con trai được Thương Lượng thả ra, tựa như bị cắt tiết gà, cả ngày quấn lấy Thương Lượng dây dưa

không

ngớt, tuy rằng đánh

không

lại ngươi, nhưng có thể tạo nên các cơ hội để đáp lại ngươi mà!

Đám người còn lại vừa thấy hai phái đánh nhau, lại xoa tay, nghĩ cách nhân cơ hội này đυ.c nước béo cò.

Triều đình nhất thời ồn ào huyên náo gà bay chó sủa, Duệ đế khó tránh khỏi mệt mỏi, sau khi lâm triều kêu Vạn Dực lưu lại, cũng

không

ngẩng đầu lên, run lên như bị sắm sừng,“Đều

nói



đâu đuôi gốc ngọn

đi.”

Vạn Dực cợt nhả

nói,“không

biết bệ hạ muốn thần

nói

cái gì?”

“Bớt giả bộ

đi” Duệ đế

không

chịu lép vế,“Vừa lên chức

đã

gây phiền toái cho trẫm.”

“Vi thần

không

dám,” Vạn Dực nghiêm mặt

một

chút, ra vẻ đạo mạo.

“Ngươi còn có chuyện gì

không

dám hả.”

“Hoàng thượng trách oan vi thần rồi”, Vạn Dực

nói: “Là Thương Lượng ghen tị vi thần được Hoàng thượng

yêu

thích, gây khó dễ cho vi thần khắp nơi.”

“À? Chỉ là như thế thôi ư?” long trảo của Duệ đế bắn ra mũ quan

trên

đầu Vạn Dực, “Xem ra là trẫm

đã

quá sủng ái ngươi, cho rằng trẫm

không

biết cái thằng nhãi Tằng gia là cái loại gì hả?”

“Hoàng thượng thánh minh!

thật

là phúc đức của triều Đại Chu!” Thiên xuyên vạn xuyên nịnh bợ

không

xuyên, trước tiên Vạn Dực vung cái mũ

trênđỉnh đầu lên cao rồi

đi

qua, sau đó vẻ mặt đau khổ,“Nhưng vị trí trong Bảo Nguyên cục này, từ thời Thái tổ cũng

không

thể tìm được

một

người có thể khác với ‘mèo nào

không

trộm thịt’. Mặc dù Tằng Uy Võ

không

tinh thông về thi từ ca phú, cũng chẳng văn thao võ lược, nhưng gã ta cùng lão cha gã ta giống nhau, am hiểu nhất là xem xét thời thế.

hiện

tại Tằng Vinh trở mặt với Thương Lượng, sau lưng

đã

không

có chỗ dựa vững chắc, chức quan cao nhất của lão ta cũng chỉ có thể bảo trì ở Đại học sĩ đứng đầu điện Vũ

anh. Chức quan trong Bảo Nguyên cục béo bở ai mà chẳng muốn nhứng tay, Tằng Vinh ở bên trong quan chức thấp nhất, phía

trên

còn có nhiều ánh mắt nhìn chằm chằm,

sẽ

không

dám có lòng tham quá mức, cho con trai lão ta thượng vị chẳng phải là tốt hơn nhóm môn sinh nằm vùng của nhóm quan lại chức vụ cao hay sao?” Vạn Dực

nói

đến đây dừng dừng,“Hơn nữa còn có vi thần giám hộ Tằng Uy Võ thay Hoàng thượng mà.”

Duệ đế

không

tiếp lời,

hắn

ta hơi nhắm mắt trầm ngâm

một

lát.

Vạn Dực đúng lúc này khuyên can

một

câu nữa: “Hoàng thượng, nước quá trong sạch,

sẽ

không

có cá đâu.”

Duệ đế mở mắt ra, chống lại vẻ mặt vô tội của Vạn Dực,

hắn

ta vô lực phất phất tay,“Về sau giấu kỹ điểm yếu cho trẫm! Trẫm

không

phải người có chuyên môn phụ trách lau mông cho ngươi, việc này trẫm mặc kệ, nếu cứ ầm ĩ như vậy

thì

ngươi tự gánh lấy hậu quả.”

Hoàng thượng cho phép rồi, là thời điểm phản kích.

Vạn Dực trở về ngay đêm đó liền triệu Tằng Vinh qua phủ

nói

một

cậu: “không

biết Tằng đại nhân có gì biện pháp gì đối phó với Thương Lượng?”

“Biện pháp

thì

có,” Tằng Vinh vuốt vuốt râu,“Nhưng trước mắt quyết sách mấu chốt lại ở ngay quý phủ.”

“Hả?” Vạn Dực ngạc nhiên

nói,“Là ở quý phủ tại hạ sao?”

“Quân, Liên, Ngã.” Tằng Vinh gằn từng chữ.

“Là nàng ấy?!” Vạn Dực

không

kiềm chế được đứng lên,“Nàng ấy chỉ là

một

tiểu thϊếp nhất phòng mà ta mua, có liện hệ gì với Thương Lượng chứ?”

“Đại nhân đừng vội, nghe lão phu chậm rãi kể lại,” Tằng Vinh

nói,“ Tên

thật

của Quân Liên Ngã vốn là Quân Uyển Thanh, chính là tiểu nữ nhi của Quân Mẫn Ngôn phái Thanh Lưu bị luận tội trong lần tham nghị trước, bởi vì đắc tội với Thương Lượng, 6 năm trước bị Thương Lượng vu hãm, con trai của Quân gia bị lưu đày ngàn dặm, nữ quyến

thì

sung làm quan kĩ. Thương Lượng vì diệt cỏ diệt tận gốc, những người bị lưu đày dọc đường hoặc là ở trong giáo phường đều bị lặng lẽ gϊếŧ chết, Quân Liên Ngã này là hậu nhân duy nhất may mắn còn sống sót của Quân gia.”

Vạn Dực nghe xong, còn có chút nghi hoặc

nói,“Tằng đại nhân ngài cũng

nói

là thời gian

đã

qua 6 năm, vậy ngài dùng cái gì xác định Quân Liên Ngã này đúng là hậu nhân của Quân gia?”

“Này......” Tằng Vinh

nói

đến đây ho khan

một

chút, hơi xấu hổ

nói,“Bởi vì lão phu từng cùng với Quân gia có chút...... Lui tới, bộ dạng Quân Liên Ngã thuở

nhỏ

quá giống chính thê Ngiêm thị của Quân Mẫn Ngôn, mặc dù mấy năm

không

gặp, bộ dạng của con bé

không

tháy đổi nhiều so với năm đó, bởi vậy, lão phu mới may mắn nhận ra.”

“thì

ra là thế --” Vạn Dực giật mình

nói,

không

nhịn được nắm tay kích động đứng dậy

đi

qua

đi

lại, “Hay lắm! Tằng đại nhân, xem ra ông trời đứng ở phía ngài và ta, mới có thể gặp được cơ duyên như thế!”

Tằng Vinh cũng kích động,“Việc này mấu chốt còn thiếu

một

người là tâm phúc bên người Thương Lượng, Tham chính – Tiền Trù, gã ta

đã

theo Thương Lượng gần 20 năm, Thương Lượng thập phần nể trọng gã ta, phàm là chuyện bẩn thỉu

thì

gã ta đều có

một

phần.”

Vạn Dực vẫy tay bảo Tằng Vinh sát lại gần,“Được lắm! Mấy ngày nay ngài

đã

nắm trong tay đầy đủ

thì

có thể lục soát vật chứng, chúng ta tiện tay như thế, như vậy như vậy......”

Ảnh Nhất ở

trên

xà nhà yên lặng châm chọc: Công tử, người tuyệt đối đúng là ông vua diễn xuất đứng đầu Đại Chu!

“...... Dực.”

“Vạn Dực...... Vạn Dực?”

Vạn Dực bỗng nhiên hoàn hồn, trước mắt là khuôn mặt tuấn tú

không

hài lòng của Tề vương điện hạ,“đang

nghĩ cái gì khiến



phải gọi mất mấy tiếng thế”

Vạn Dực nhíu nhíu ấn đương: “À, có lẽ là gần đây chính vụ bận quá, người có chút hoảng hốt.”

“Là

sự

kiện của Thương Lượng chứ sao,” Kỳ Kiến Ngọc chẳng hề để ý

nói,“Nếu ngươi thấy lão thất phu kia

không

vừa mắt,



thay ngươi dạy dỗ lão ta.”

Vạn Dực nhìn biểu tình rục rịch ngóc đầu dậy của Tề vương điện hạ

không

khỏi buồn cười

nói: “Ta thấy điện hạ ngài gần đây ở trong kinh đến mức luống cuống rồi. Cần gì phải vô cớ sinh

sự, việc này ta muốn tự giải quyết.”

Kỳ Kiến Ngọc lập tức mẫn cảm

nói: “Ngươi

đi

nhờ vả Kỳ Kiến Thành à?”

Vạn Dực “Ặc”

một

tiếng

thật

dài,

không

xong......

Tể vương điện hạ nháy mắt giãy nảy: “Ngươi lại tình nguyện

đi

nhờ vả

hắn

cũng

không

muốn tới tìm ta!”

“không

phải như thế......” Vạn Dực yếu ớt trấn an.

“Đó là ý tứ gì?” Trong nháy mắt Tể vương điện tuy

không

mang theo nhưng phải ăn ngay tại chỗ

một

rồi lại

một

bình dấm chua, chất vấn: “Ta kém

hắn

ta chỗ nào? Ta cũng có thể đặc xá cho Tằng Uy Võ, ta cùng với ngươi

không

phải thân mật hơn sao, ngươi vì sao nhờ

hắn

cũng

không

tới tìm ta...... Bla bla.”

Ảnh Nhất ôm nhánh cây ngoài cửa sổ: Tề vương điện hạ, ngài cũng tuyệt đối là bình dấm chua lòm đứng đầu Đại Chu!

Ưng thuận vô số lời ngon tiếng ngọt, ông vua diễn xuất cuối cùng cũng trấn an bình dấm chua lòm...... À

không, là công tử tài giỏi kiệt xuất rốt cuộc cũng trấn an được Tề Vương điện hạ

anh

minh thần võ chứ nhỉ, giờ phút này Vạn Dực thoả mãn liếʍ đôi môi hơi sưng tựa vào trong lòng Kỳ Kiến Ngọc,“Hoàng thượng làm sao có thể so với ngài được, việc vặt vãnh này sao phải làm phiền tới ngài, Tề vương điện hạ của ta trong lòng chỉ cần nhớ thương ta là đủ rồi.”

Kỳ Kiến Ngọc trong lòng ôm giai nhân, hô hấp cành nhanh, cánh tay của

hắn

ôm lấy cái eo

nhỏ

của Vạn Dực, đôi tai nghe người trong lòng

nói

lời ngọt ngào mềm mại, cơn bực tức trong lòng

đã

sớm hóa thành

một

dòng suối mùa xuân. Lòng bàn tay dưới thắt lưng mặc dù

nhỏ

gầy nhưng cũng rất rắn chắc, Kỳ Kiến Ngọc tự động vuốt ve cái eo thon của người trong lòng, tinh tế cảm nhận

sự

mềm dẻo mê người kia, thở dài,“Mãi đến hôm nay,



mới hiểu được câu

nói

của cổ nhân: ‘Thép luyện trăm năm cũng hóa thành thứ mềm yếu’, thành

thật

không

được lừa dối ta.”

Cái người ra trận gϊếŧ địch chưa bao giờ biết nương tay, nay lại nắm lấy eo

nhỏ

của y, nhưng lại khó có thể kiềm chế.

thật

sự



anh

hùng khó qua ải mỹ nhân.

Vạn Dực cười, tháo cái mũ quan vứt xuống dưới đất, tóc đen hợp lại trước ngực, ngắm nhìn đuôi tóc rồi liếc nhìn Kỳ Kiến Ngọc,“Vậy

không

biết điện hạ muốn bắt ta gây tai họa như thế nào bây giờ?”

Động tác nữ nhi của y làm vô cùng tự nhiên

không

chút nghi ngờ, càng gấp đôi

một

tia mịt mờ mê hoặc.

Kỳ Kiến Ngọc đè lên y,

trên

môi hung hăng hôn

một

cái, thu hồi cánh tay nắm cái eo

nhỏ

của y rồi hướng lên phía

trên,“Còn có thể làm sao bây giờ,

yêu

nghiệt đến mức này chỉ có thể thích hợp với

một

mình



thôi, chẳng có ai trong thiên có tư cách này!”

Vạn Dực theo bản năng đẩy cánh tay của Tề vương

đang

đè

trên

ngực y ra, rồi sau đó nhanh chóng phản ứng, tiếp theo lại ưỡn eo chủ động đưa tay

hắn

thu lại bên hông, chuyển đề tài: “Ngọc Lang,

đã

nhiều ngày nay Thái hậu lại giới thiệu danh môn khuê tú cho ngài ư?”

“Sau khi theo ta hồi kinh cũng

không

biết là ai luyên thuyên ở bên tai mẫu hậu......”

Kỳ Kiến Ngọc giống như

không

hề có cảm giác chút nào tiếp tục trò chuyện

thật

vui vẻ với Vạn Dực, đợi trước khi rời

đi

tay trái lơ đãng phe phẩy qua bộ ngực của y, ấn đường có chút nhíu chặt khi quay lưng lại với Vạn Dực.